Thị độc là để bồi đọc sách, thị đồng là dùng để làm ấm giường.
Sài Dung lên tám tuổi đã hiểu hai câu này khác biệt thế nào. Là Ngũ hoàng huynh Sài Hân của hắn nói cho nghe.
Khi đó vào một ngày mặt trời đỏ chói giữa cảnh xuân rực rỡ, Sài Dung ngồi chồm hổm trong tiểu đình Ngự Hoa Viên chùi chùi nước mũi, Ngũ hoàng huynh ngồi bên cạnh cười trên sự đau khổ của hắn cũng vừa xoa xoa cục u trên đầu hắn, toét miệng nói cho hắn biết sự khác biệt của hai câu này. Cái cục u kia phát đau như lửa đốt, được Ngũ hoàng huynh nhẹ nhàng xoa hai lần, càng khó lòng kiềm chế nổi. Cửu hoàng huynh ác quá!
Có điều tuy nói sai nhưng cũng đã lỡ nói rồi, huống hồ gì người không biết là người vô tội, cần phải cốc đầu ác đến vậy sao?
Sài Hân nói: “Đáng đời. Sớm nói đệ đừng đi trêu chọc lão cửu, lần này cho đệ chừa. Đệ ngồi yên đây, để ta tìm thuốc mỡ đến cho đệ xoa.” Trước khi đi còn ấn mạnh lên cái cục u, ấn mạnh tới mức khiến Sài Dung ôm đầu nhe răng trợn mắt.
Ngọn nguồn của mọi việc đều xuất phát từ trên người phụ hoàng và mẫu hậu.
Hôm qua ở trong cung mẫu hậu chơi đùa, nghe được mẫu hậu đang cùng phụ hoàng thương nghị: “Đức phi hôm qua lại nói một hồi, hiện nay Lục hoàng tử đã mười hai rồi, hiểu được nhân sự cũng tốt. Nên sắp xếp cho nó cung nữ lớn tuổi một chút hay là sắp xếp hai thị đồng trước?”
Danh tiếng Thập Nhị hoàng tử ham học hỏi không biết mệt là gì đâu phải khơi khơi mà có, Sài Dung lúc đó lập tức kéo áo một tiểu thái giám thấp giọng hỏi: “Thị đồng là gì thế?” Tiểu thái giám ghé sát tai Thập Nhị hoàng tử nói: “Thiên tuế còn nhỏ, nô tài giải thích cũng sẽ không hiểu rõ lắm đâu. Nói chung, thị đồng so với nô tài không giống nhau, là người chuyên dùng để làm ấm giường cho chủ nhân”.
Sài Dung sáng tỏ thông suốt, hiện nay tuy là đầu xuân nhưng trời còn lạnh, cởi quần áo chui vào chăn chẳng khác gì nằm trên băng, bình nước nóng sau nửa đêm là nguội lạnh phải mang đi đổi. Quả nhiên tìm người sống đến sưởi ấm là tốt nhất: “Tại sao người người ai cũng có mà ta lại không có chứ?” Tiểu thái giám nói vòng vo một tiếng: “Việc đó……..Đợi thêm thời gian nữa, có thể sẽ có”.
Hôm sau, Sài Dung tới Tư An Cung tìm Cửu hoàng huynh: “Hoàng huynh ơi hoàng huynh à, đệ tìm huynh có chuyện thương lượng đây”.
Cửu hoàng tử Sài Di đang cùng Ngũ hoàng tử chơi cờ trong hành lang uốn khúc, đoán xem tử nhi đến hỏi hắn chuyện gì. Sài Dung gọn gàng dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Cửu hoàng huynh, đem cho ta mượn Bùi Kỳ Tuyên về sưởi ấm giường đi”.
Cửu hoàng huynh lật bàn cờ, cứ như vậy mà cốc xuống đầu hắn một hồi.
Ngũ hoàng huynh lôi hắn đến mái đình trong Ngự Hoa Viên xoa nắn cục u, một bên nói cho hắn biết, Bùi Kỳ Tuyên là thị độc của lão Cửu chứ không phải thị đồng, thị độc là cùng giúp đọc sách, thị đồng chỉ dùng làm ấm giường thôi.
Sài Dung rất oan ức, chỉ khác có một chữ, có ai phân rõ ràng thế làm gì?
Sài Hân vuốt cằm nở nụ cười: “Đúng rồi, nghe nói sáng nay phụ hoàng để cho tiểu nhi tử của Từ thái sư tiến cung làm thị độc, đệ sẽ không phải là muốn hắn giúp đệ làm ấm giường đó chứ?”
Sài Dung gật đầu. Từ Tinh Trung từng trải qua thiên hoa (bệnh đậu mùa) đại nạn không chết, nhưng trên gương mặt loang loang lổ lổ đầy những đốm nhỏ, Thập Nhị hoàng tử lúc đó trong lòng run cầm cập, không biết Từ Tinh Trung trong chăn tỏa nhiệt hầm hập, là biến thành ván giường thông gió hay là thông khí ổ chăn nữa.
Cho nên sau khi sự việc xảy ra đã ngồi khóc lóc thảm thương một trận rồi trở về tẩm cung ngồi, nghĩ thế nào cũng thấy oan ức. Phụ hoàng rõ ràng bất công, dựa vào cái gì mà cho hoàng huynh người nào cũng xinh đẹp, chỉ có ta là tên Từ Tinh Trung kia, quá thiên vị. Đặc biệt là Bùi Kỳ Tuyên của Cửu hoàng huynh, so với Cửu hoàng huynh nhỏ hơn hai tuổi, so với mình thì nhỏ hơn một tuổi, đáng lẽ phải cho mình mới đúng chứ. Hơn nữa Bùi Kỳ Tuyên mi mục thanh tú, ôm trong tay ngủ nhất định rất thoải mái. Vốn nghĩ là Cửu hoàng huynh hàng đêm đều được ôm ngủ, tới mượn một đêm nhất định sẽ đáp ứng.
Thái phó nói, lòng người nóng lạnh, thế sự khó đoán.
Ngũ hoàng tử đem thuốc mỡ trở lại, còn dẫn theo thái tử Đại hoàng huynh đến xem chuyện cười: “Không phân biệt được thị độc với thị đồng không phải chỉ có mình đệ. Đòi thị độc trong nhà sưởi ấm giường chắc chỉ có đệ là người đầu tiên. Đợi lão Thập Nhị đệ lớn lên, nhớ đừng có trở thành đoạn tụ”. (Rất tiếc là sự việc diễn ra ngược lại!!!!!:D)
Thời gian qua năm, sáu năm, Sài Dung nhớ tới bộ dạng chính mình lúc đó cũng không nhịn được muốn cười một phen, sau đó là đến Tư An Cung kiếm chuyện vui: “Hoàng huynh ơi hoàng huynh à, cho đệ mượn Bùi Kỳ Tuyên sưởi ấm giường đi”.
Sài Di so với Sài Dung cách nhau một tuổi, phải đọc nhiều sách hơn gấp đôi. Lúc Sài Dung đi, Cửu hoàng tử chính là đang trong thư phòng Tử viết Mạnh ngôn, Bùi Kỳ Tuyên từ trong đống sách ngẩng đầu hành lễ, Sài Dung gõ quạt lên lòng bàn tay nghịch nghịch: “Chà chà, đáng tiếc cho một nhân vật như vậy”. Liếc mắt nhìn khuôn mặt Cửu hoàng tử, là ra dáng ông chủ nghiêm cẩn, thanh sắc bất động.
Tử là Khổng Tử, Mạnh là Mạnh Tử. Có lẽ đang đọc sách luyện viết tư tưởng của hai người này.
Hai mươi hai tháng giêng, sinh thần của hoàng hậu. Cha của Bùi Kỳ Tuyên, Lễ Bộ Thị Lang Bùi Cố ở yến tiệc vì chúc mừng sinh nhật mà hát vang dội một vùng: hồi ba đông lai tây khứ, đông tây đồng thụ thành ấm, Phượng Hoàng một chi trường bích, song tê bất đãi lưỡng nghi.
Câu nói này của cha Bùi Kỳ Tuyên có ý chế giễu hoàng hậu. Có phần chém, đây là ý mình hiểu: danh tiếng hoàng hậu vang xa từ đông sang tây, hoàng hậu từ cây ngô đồng nhỏ mà trở thành bóng cây rợp mát, rồi thành phượng hoàng một tay lãnh đạo, uy nghi mà làm khuôn mẫu cho người khác.
Chuyện Hoàng hậu cầm quyền hai triều vua thiên hạ đều biết, nhưng không ai dám phạm thánh thượng mà phản nghịch nói nửa chữ không, Bùi Thị Lang tiếng vang vừa dứt, mũ sa đen cũng liền rơi xuống đất. Một nhà già trẻ lớn bé toàn bộ bị áp vào thiên lao, chỉ còn sót lại Bùi Kỳ Tuyên bên cạnh Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử bệnh cũ phát tác, đang điều dưỡng trong tẩm cung. Bùi Kỳ Tuyên quỳ một canh giờ trên bậc thang đầy tuyết tích tụ được nửa thước, mới tiến vào nội điện. Cửu hoàng tử choàng áo lông cáo dựa ở đầu giường, hai mắt đen láy nhìn đầu gối y ướt sũng: “Đến thay cha ngươi cầu xin?” Bùi Kỳ Tuyên co rúm lại cúi đầu quỳ xuống: “Chỉ xin giữ lại một cái mạng cho cha ta, cả nhà già trẻ bình an. Những thứ khác không dám tham nhiều. Cầu xin Cửu điện hạ niệm chút tình cảm. Kỳ Tuyên sau này không thể ở lại trong cung được nữa, lần gặp cuối cùng này, đến thăm điện hạ bảo trọng thân thể”.
Đến nước cầu xin Cửu hoàng tử nghĩa là không còn hi vọng nữa. Cửu hoàng tử bất quá cũng chỉ mới mười lăm tuổi, trước mặt thánh thượng sao có thể nói ra dáng đàng hoàng được? Nhưng ngoại trừ Cửu công tử, còn có thể tìm ai đây?
Hai mắt đen như mực nhìn y hồi lâu, gât gật đầu: “Được thôi, ta sẽ thử nói với phụ hoàng, ngươi cứ ở đây mà chờ”. Ngồi dậy xuống giường, khoác ngoại bào lên, năm sáu cung nhân không ngăn cản, trực tiếp hướng Càn Thanh Cung mà đi.
Một hồi ngồi đợi này, cũng đã đến lúc khắp nơi đèn được chong lên. Bùi Kỳ Tuyên toàn thân sớm đã mất tri giác, thẫn thờ quỳ một chỗ, chỉ nghe tiếng bước chân quen thuộc tiến vào cửa điện, dần dần gần hơn. Vạt áo dính tuyết ở trước mặt y dừng lại, thanh âm trên đầu thiếu niên nói: “Phụ hoàng đã đáp ứng, tha cho tính mạng già trẻ cả nhà ngươi”. Bùi Kỳ Tuyên vừa muốn ngẩng đầu, một bàn tay đã nắm chặt cánh tay của y: “Bảo ngươi chờ chứ không bảo ngươi quỳ”.
Qùy nửa ngày có thể nào đứng lên được, Bùi Kỳ Tuyên thân mình lảo đảo, bàn tay kia đem y kéo một cái, cuối cùng đẩy y xuống giường lớn. Cửu hoàng tử nói rõ ràng: “Có điều hôm nay ngươi không được xuất cung, thị độc không thể tiếp tục làm, phụ hoàng đem ngươi thưởng cho ta làm thị đồng, từ nay về sau thay ta làm ấm giường”.
Cung nữ thái giám phụng mệnh thay y phục ướt tuyết của y, mặc vào áo ngủ bằng gấm. Cuộn tròn bên người Cửu hoàng tử một đêm, lại còn ngủ rất thơm.
Hôm sau, Sài Dung lại đến Tư An Cung đi dạo, Sài Di chứng bệnh nặng, thái y đang xem mạch. Sài Dung ở bên ngoài điện chặn Bùi Kỳ Tuyên lại, tay ủ trong ống tay áo cười cười: “Ngươi cầu xin Cửu hoàng huynh không bằng đi cầu xin ta, người cha ngươi đắc tội chính là mẫu hậu ta, chỉ cần người nói một câu, có thể mạng cha ngươi còn được giữ. Bây giờ chỉ còn nước từ phía đông chợ rau quay đầu trở về khóc tang”.
Một chậu tuyết nước, cả người lạnh lẽo.
Lễ Bộ Thị Lang Bùi Cố, buổi trưa tại phía đông chợ rau chém đầu.
Lão thái giám trong nội điện lén lút nghị luận: “Mấy hoàng tử của vạn tuế gia, ai cũng lợi hại như ai, nguyên tưởng rằng chỉ có thái tử là chín chắn, không nghĩ Cửu hoàng tử tuổi tác còn nhỏ, cũng là một người xuất chúng”.
Cửu hoàng tử trong Ngự Thư Phòng nói với hoàng đế: “Bùi Cố có ý chế giễu hoàng hậu, tội không thể tha. Phụ hoàng vạn lần đừng nên niệm tình cảm khác mà tha cho lão. Nếu muốn ban ân, chỉ cần ngừng truy cứu già trẻ trên dưới trong quý phủ của lão là được. Nếu Bùi Cố nắm lễ nghĩ đạo học mà đi rêu rao ra ngoài, nhi thần thỉnh phụ hoàng cứ giáng nhi tử của lão xuống làm thị đồng, cũng là cách răn đe cho quần chúng đạo học biết, Khổng Tử đã nói một câu kinh điển là thể diện bất quá cũng chỉ là do hoàng gia mang lại”.
Bọn thái giám lại nói: “Cửu hoàng tử mới là thiếu niên mà làm chuyện quá cay nghiệt độc ác, e là không thọ”.
Tuyết trắng phủ đầy đất, rơi vào mắt người nheo lại.
Cửu hoàng tử không thể nhẫn nhịn chờ sinh nhật lần tới của hoàng hậu được, Tết Trung Thu mười lăm tháng tám ngày ấy, vùng vẫy cùng mấy hoàng tử ngắm trăng uống hai chén, thể chất vốn đã suy nhược mà còn như vậy, nên không qua nổi tuổi mười sáu.
Thời điểm tắt thở gần kề lại kéo một cánh tay bên cạnh giường lại: “Nói thật một câu, có hận ta hay không?” Đôi mắt như ba quang liễm diễm đó không còn giống với đôi mắt trong veo đứng mài mực năm ấy nữa, mà là ánh mắt tỏa ra ánh nhìn trong trẻo, không lên tiếng.
Ba quang liễm diễm: sóng gợn mặt nước.
Mùi hoa quế cùng gạch cua thỏa mãn, trăng mười lăm thì tròn vẹn mười sáu.
Bùi Kỳ Tuyên nguyên là thị độc của Cửu hoàng tử, nay trở thành người được Thập Nhị hoàng tử Sài Dung cảm mến thu dưỡng.
“Cửu hoàng tử tối hôm ấy lúc uống rượu đã cho đồng ý cho ta, ngươi là của ta chạy không thoát đâu”. Ngọc phiến nhẹ nhàng nâng lên cái cằm xảo: “Chỉ là phải đổi một cái tên khác mới hữu tình hữu thú“.
Có thú vị, có tình thú =]]
Đôi mắt dài hẹp trong hương hoa quế nhẹ nhàng cong lên: “Thập Nhị điện hạ tùy tiện đổi thế nào cũng được”.
Quạt trong tay Sài Dung khua một cái, nở nụ cười: “Nhược Thủy, từ nay về sau liền gọi là Nhược Thủy”.
Cửu hoàng tử đêm đó đối mặt với vầng trăng đêm Trung Thu, cũng cố gắng hát vang lời từ biệt.
Tiếng vang vọng về nơi xa xôi, minh nguyệt nan kiếm bạch đầu nghĩ sơn thủy vinh khô hữu tận, nhược thủy tế tế trường lưu.
Tạm dịch: Trăng sáng khó tìm được người cùng đi đến bạc đầu, nghĩ núi non bạt ngàn cũng sẽ đến lúc tận, chỉ có dòng nước nhỏ là chảy mãi. Câu này nói lý do tại sao Sài Dung lại đặt tên Nhược Thủy.