Tạ Doãn bị ngắt ngang, toàn thân như pháo bị dập sớm, dây sắp đốt tới đầu chợt trời giáng cho một chậu nước lạnh, dễ dàng dập tắt chút tia lửa kích động kia.
Hắn nhìn Chu Phỉ, cho rằng nàng trẻ tuổi vô tri – không phải “vô tri” trong “thứ tử vô tri” mà là “vô tri” trong “thống khổ vô tri” ().
() ‘Thứ tử vô tri’, ‘thứ tử’ là con vợ lẽ, hồi xưa con vợ lẽ đa số không được nuôi dạy ăn học đàng hoàng nên thường ngu dốt hơn con vợ chính; ‘thống khổ vô tri’ là nỗi đau khổ vì thiếu thông tin, thiếu kiến thức.
Nàng như một đóa hoa mới nở trên dây leo kiên cố, cùng phát triển với bụi gai, từng hạt sương trên người đều căng tràn sức sống, chịu gió chịu sương chịu rét, mang theo chút dã tính do trời sinh đất dưỡng, càng ngày càng mạnh mẽ hơn, chờ mong đến một ngày có thể đâm thủng lớp sương dày, kiên cường vững chắc.
Nàng chưa từng bị năm tháng mài mòn, chưa từng giật mình thức giấc giữa đêm khuya vì những ngày tháng xa xưa chẳng thể quay về.
Nàng cũng chưa từng hoài nghi rất nhiều thứ mình tin tưởng và hi vọng kỳ thực chỉ là trăng trong gương hoa trong nước không thể nào đạt được. Cuộc đời phàm nhân từ sinh ra đến chết đi, yêu hận đều vội vã, kết quả, thứ còn lại chỉ là sáu chữ “cầu không được, giữ không được” mà thôi.
Lòng Tạ Doãn tiêu điều nghĩ: “Một kẻ sắp nằm trong quan tài như mình trước tiên nên thích ứng với nhà mới, sao lại làm lỡ dở nàng đây?”
Trong chốc lát, bốn phía tiếng người huyên náo, chỉ có bên tai hắn là im lặng.
Môi Tạ công tử khẽ cử động, nuốt xuống thiên ngôn vạn ngữ, chợt cười.
Quan tài lớn bên kia dùng tráng hán khiêng lên, lớn đến mức có thể “hạ xuống đất thành nhà”, chiều dài, chiều rộng và chiều sâu đủ nằm cả gia đình, nó vừa xuất hiện liền làm chật kín cả con hẻm. Hễ là vật sống có mắt đều không khỏi đưa mắt nhìn qua đó, chỉ có Chu Phỉ là không mảy may động đậy, cực kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm Tạ Doãn, hỏi:
– Ngươi cái gì?
Tạ Doãn nhìn nàng sâu sắc.
Chu Phỉ:
– Nói!
Tiếp đó, nàng trơ mắt nhìn Tạ Doãn đường hoàng trưng ra cái bản mặt đáng đánh đòn nhất, cợt nhả:
– Ta bảo cô nhìn bên kia, cô từng nghe nói về quan tài gỗ xanh chưa? Đó là “kiệu ngồi” mà Huyền Vũ chúa Đinh Khôi yêu thích nhất, không phải dịp lễ Tết thì ông ta không dễ lấy ra xài đâu, chậc, vừa vào thành đã hoành tráng như vậy, xem ra lần này núi Hoạt Nhân Tử Nhân quyết tâm quấy nhiễu thế cục rồi.
Chu Phỉ:
– …
Tạ Doãn cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt không có gì để soi mói, hắn chú ý xung quanh rồi nói:
– Không phải chứ, cô đừng nói với ta là cô không biết Huyền Vũ chúa Đinh Khôi là thần thánh phương nào nha.
Hắn hiểu Chu Phỉ, tuy nàng biết lý lẽ nhưng rất nóng tính, trừ phi có ý định giở trò với người khác, bằng không nàng hiếm khi chủ động lấy lòng, chuyện này ít nhiều do Lý đại đương gia quá nghiêm khắc với nàng mà ra. Quanh năm bầu bạn với sự nghiêm khắc cùng cực và sự quan tâm thiếu thốn có lẽ đã khiến Chu Phỉ cảm thấy trong “buồn vui thương giận, thất tình lục dục” chỉ có “giận” mới không tính là cảm xúc mềm yếu, không mềm yếu mới không so đo hình thức biểu đạt, ngoài ra hết thảy đều không xứng… dù với bụng dạ của nàng, đôi lúc vẫn không che giấu tốt.
Nhưng nàng tuyệt đối có sự quyết đoán và tính tình “ngươi không thích ta thì ngươi mau cút”, Tạ Doãn qua loa quá rõ ràng, nàng chắc chắn sẽ không dây dưa.
Quả nhiên, hắn mới nói hai câu, sắc mặt nàng đã dần nhạt xuống, cuối cùng thu lại vẻ mặt không biểu cảm, hơi nghiến răng nghiến lợi trả lời:
– Ta biết, ta không chỉ biết mà còn đích thân động thủ giết chó điên dưới tay ông ta kìa.
Tạ Doãn:
– …
Nha đầu này tuyệt, không dễ gây thù oán, nhưng hễ gây là gây với đại nhân vật không hà.
Chu Phỉ ngước mí mắt, lạnh lùng nói:
– Sao hả, Trịnh La Sinh ta còn giết, chỉ là chó điên dưới trướng Huyền Vũ, thịt thì thịt thôi, ta còn cần chào ai à?
Tạ Doãn cạn lời, vừa tập trung chú ý hướng đi của “bọn rùa khiêng quan tài” vừa thuận miệng quở trách:
– Cô…
Nhưng hắn chưa bắt đầu thao thao bất tuyệt thì chợt cảm thấy đầu ngón tay nắm lấy Chu Phỉ truyền đến một cơn đau nhói.
Tay Tạ Doãn quá lạnh, khó tránh hơi đơ, chờ hắn nhận ra được thì đã muộn, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn, thấy trên ngón trỏ bàn tay nắm Chu Phỉ hiện ra một viên máu đầy hàn ý, nơi chảy máu hơi tím tím, máu chưa hoàn toàn lộ ra đã đông lại – đầu sỏ là cái gai nhọn giữa ngón tay Chu Phỉ.
Tầm mắt Tạ Doãn bắt đầu mơ hồ, hắn lùi về sau nửa bước theo bản năng, thấy Chu Phỉ ung dung dùng vải gấm gói kỹ cái gai kia lại, nói với hắn:
– Tạ công tử trên thông thiên văn dưới tường địa lý, còn nhớ Hành Tẩu Bang sở trường nhất là gì không?
Tuyệt kỹ đệ nhất của Hành Tẩu Bang chính là trộm gà bắt chó, đặc biệt dơi màu lam đứng đầu trong việc mở hắc điếm, nếu thiên hạ có mười loại thuốc mê thì có tám loại là do họ sáng tác.
Tứ chi Tạ Doãn dần bắt đầu không nghe khống chế, lảo đảo, lưng va vào tường bên cạnh. Chu Phỉ thấy lúc nãy hắn nhảy nhót tưng bừng oai phong như vậy thì hẳn không dễ ngã chết nên không đỡ hắn. Nàng chắp tay sau lưng, vô cùng “nói lý lẽ” lên tiếng:
– Ngươi đánh lén ta một lần, ta ám hại ngươi một lần, hai ta hòa nhau.
Tạ Doãn cười khổ, cuống lưỡi trở nên cứng, không thốt nên lời, không biết cái bọn Hành Tẩu Bang khuyết đức cùng cực đó cho nàng món đồ gì, hắn phát hiện mình càng vận công “ép độc” thì dược tính càng phát tác nhanh, cuối cùng không thể nào duy trì đứng thẳng nữa, mắt tối sầm, uất ức ngã xuống.
Chu Phỉ trước tiên tiến lên cẩn thận quan sát, khẳng định hắn thực sự hôn mê mới bắt đầu cân nhắc xem nên di chuyển đống “vật” này thế nào, nàng làm thế tay thử, cảm thấy khiêng trên vai là không có khả năng, vai nàng không rộng, không đủ xài; muốn cầm thắt lưng hắn xách lên lại phát hiện đôi chân tự xưng “dài năm thước” của hắn rất vướng víu.
Chu Phỉ cầm trường đao khua loạn trên đầu gối hắn, nghĩ: “Dài quá thật phiền, gọt bớt một khúc là được.”
Nàng bước tới bước lui bên cạnh suy nghĩ chốc lát, xách cổ áo Tạ Doãn lên, lấy trong ngực hắn ra ít bạc vụn, kéo hắn tới chỗ tiểu thương bán mũ rơm ven đường, chỉ vào xe đẩy hàng của người ta hỏi:
– Bán xe không?
Lát sau, Chu Phỉ để bạc xuống dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của tiểu thương, xách nguyên vẹn Tạ Doãn ném lên, lấy một cái mũ rơm che mặt hắn lại, chỉ lộ ít tóc trắng giả trên đầu, giống như chuẩn bị đi bán mình chôn cha, đẩy “xác chết” rời đi.
Lúc này, mọi người của Hưng Nam tiêu cục trong khách điếm đều vì Huyền Vũ chúa đích thân tới mà như lâm đại địch.
Khi quan tài lớn đi qua, cả lầu hai đều lặng ngắt như tờ. Sắc mặt huynh muội Chu gia rất khó coi, ngược lại Dương Cẩn lại không kiêng kỵ gì, đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới. Từ trên nhìn xuống, cỗ quan tài lớn mở nắp ấy hóa ra có huyền cơ khác, bên trong có một cái ghế to khí phái, phía trước có mấy cái bàn nhỏ đóng chặt vào đáy quan tài, trên bàn bày ngay ngắn các thứ như ấm trà bát rượu, tráng hán bước chân vững chắc, ly đựng đầy rượu cũng không văng ra một giọt.
Một nam nhân nhỏ thó đang ngồi sải lai trong đó, thoải mái uống rượu phơi nắng, bởi thân hình người này quá nhỏ nên không lộ đầu ra trong cỗ quan tài vô cùng “sâu sắc” ấy.
Ngay lúc Dương Cẩn khoanh hai tay trước ngực đánh giá một trong “tứ đại ma đầu” này, “Võ đại lang” trong quan tài chợt ngẩng đầu, ánh mắt bỗng chốc đối diện với Dương Cẩn, gương mặt già nua đầy nếp nhăn không cảm xúc nhìn chăm chú y chốc lát, sau đó nhe răng cười với y. Hàng răng mặt tiền của ông ta lác đác thiếu hơn phân nửa, mấy cái còn sót lại đứng lẻ loi hiu quạnh, không che được cái miệng đen ngòm, quỷ dị đáng sợ nói không nên lời.
Liền sau đó, sau sống lưng Dương Cẩn chợt toát lên một lớp hơi lạnh, y không chút suy nghĩ liền dịch người né tránh, chỉ nghe mấy tiếng vang “chíu chíu”, một loạt phi tiêu cỡ bàn tay bắn ra từ quan tài gỗ xanh của Huyền Vũ chúa, vừa sượt qua người Dương Cẩn, vài chiếc bắn lên song cửa sổ, vài chiếc lọt vào trong bị Lý Thịnh phản ứng cực nhanh rút kiếm hất ra.
Lý Nghiên hoảng hồn, hét lớn:
– Dương cục than, ngươi rảnh quá hả? Khi không chọc ông ta làm gì?
Dương Cẩn bị muội ấy đổ oan, nhất thời mặt càng đen hơn.
Lâm bá khoát tay nói đỡ cho y:
– Tứ đại ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, Thanh Long chúa Trịnh La Sinh nham hiểm giả dối, Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều hung tàn quái gở, Bạch Hổ chúa Phùng Phi Hoa hỉ nộ vô thường, Huyền Vũ chúa Đinh Khôi không phân thị phi – con người Đinh Khôi ra tay đả thương người không hề có lý do, nói không chừng chỉ là người khác nhìn ông ta một cái, ông ta sẽ diệt môn cả tộc người đó, không phải tiểu ca chủ động trêu chọc đâu. Haiz, bằng không sao mấy người đấy lại bị gọi là ung nhọt của giang hồ chứ?
Lý Nghiên hỏi:
– Vậy cũng không ai quản sao?
– Ai quản?
Lâm bá lắc đầu:
– Quần long vô thủ, không có đại nhân vật có thể dẫn dắt như Sơn Xuyên kiếm năm xưa, người khác dù trong lòng tức giận, sẽ tự ý làm chim đầu đàn sao? Cô bé nghĩ xem, ngay cả Lý gia cũng ẩn cư nơi thâm sơn, đóng kín cửa trại không màng thế sự. Hiện nay chỉ lo thân mình đã là không dễ, ai lại ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện bá vơ?
Vì để tránh phiền phức, nhóm Chu Phỉ vẫn chưa nói lai lịch sư môn của mình, chỉ nói sơ sơ là người “phía nam”. So với đại đa số người chỉ nghe danh không thấy mặt “hậu nhân Nam đao” thì Đoạn Nhạn đao của Dương Cẩn lại quen không ít người, đám Lâm bá hẳn đều nhận ra vị chưởng môn đương nhiệm Kình Vân Câu nổi danh “không làm việc đàng hoàng” này nên đều xem họ là nhân sĩ Nam Cương.
Câu này của Lâm bá thốt ra, không biết trong lòng hai người “Lý gia” có cảm xúc gì, Lý Nghiên không nhịn được muốn nói gì đó, bị Lý Thịnh đạp một cú dưới gầm bàn, đành vừa tủi thân vừa ngượng ngùng ngậm miệng.
Lúc này, Ngô Sở Sở chợt nói:
– A Phỉ đâu? Sao nàng ấy vẫn chưa về?
Nghe câu này, ngay cả Lý Nghiên bừa bãi cẩu thả cũng không khỏi bắt đầu khẩn trương.
Lúc nãy Chu Phỉ tới đòi Ngũ Bức lệnh của Lý Nghiên rồi vội vội vàng vàng xoay người rời đi, đến bây giờ cũng không biết đi làm gì, Dương Cẩn bên cửa sổ nhìn nhiều thêm một chút cũng có thể ăn một mớ phi tiêu của Đinh Khôi thì với tính tình thúi hoắc của Chu Phỉ sẽ không dứt khoát động thủ luôn với người của phái Huyền Vũ dọc đường chứ?
Lý Thịnh cau mày, đứng dậy nói:
– Ta đi xem xem.
Chu Thần nói theo bản năng:
– Ta cũng…
Lâm bá hét hắn:
– Đại thiếu gia!
Chu Thần sững sờ, ngượng ngùng ngồi trở lại, ngón tay tái nhợt khẽ gảy gảy ly sứ trên bàn, Lý Thịnh ấn ấn vai hắn, đang định xuống lầu thì thấy Nghê Thường phu nhân của Vũ Y ban kêu “úi chao” một tiếng về phía cửa, nói:
– Tiểu Hồng Ngọc, ngươi lượm thứ gì về thế?
“Hồng Ngọc” là tên giả mà Tạ Doãn đặt cho Chu Phỉ hồi ở Thiệu Dương, Nghê Thường phu nhân biết đó không phải tên thật của nàng nhưng cảm thấy gọi như vậy cũng êm tai bèn thuận miệng gọi thôi.
Tay Chu Phỉ hơi dùng sức, xe đẩy hàng nhẹ nhàng bật qua ngưỡng cửa, nàng đáp:
– Lượm một người “cha” viết tiểu khúc.
Lúc này nhân sĩ võ lâm cả khách điếm đều đang xôn xao bàn tán về đội quan tài mới đi qua, cùng với vở kịch gọi là “đại hội anh hùng chinh Bắc” của Hoắc Liên Đào liệu còn hát được hay không, không ai chú ý động tĩnh bên này của nàng.
Nghê Thường phu nhân sững sờ, bước tới vén mũ rơm trên mặt Tạ Doãn ra:
– Thiên Tuế Ưu?
Lý Thịnh nhanh bước xuống lầu:
– A Phỉ, sao muội…
Chu Phỉ ngẩng đầu thấy hắn, thở phào nhẹ nhõm:
– Ca, mau gọi người tới giúp muội một tay.
Mọi người ba chân bốn cẳng sắp xếp xong cho Tạ Doãn, ai nấy đều chẳng hiểu ra sao.
Chu Phỉ cầm cái chén rỗng, tu một hơi ba chén nước lạnh, lửa giận hừng hực ban nãy mới hơi hơi dịu lại, nàng đè tất cả tâm trạng xuống, nói:
– Chuyện rất dài dòng, để sau hẵng nói, có biết đi đâu tìm một đại phu tới không?
Lý Nghiên dè dặt hỏi:
– Tỷ, tỷ đánh huynh ấy tàn phế rồi à?
– Cút.
Chu Phỉ lườm muội ấy, chuyển sang nói với Dương Cẩn:
– Dương huynh…
Vị cốc chủ “Tiểu Dược cốc” này lập tức lắc đầu:
– Ta không phải đại phu, ngay cả củ cải với nhân sâm ta cũng không phân biệt được.
Chu Phỉ:
– …
Chợt, Nghê Thường phu nhân xen vào nói:
– Ta xem xem.
Nói xong, bà tách khỏi đoàn người, tiến lên đưa tay thăm dò trên tay Tạ Doãn, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh tới mức người chết chân chính cũng phải chào thua – phải là người chết từng được ướp lạnh mới được như vầy.
Nghê Thường phu nhân thầm giật mình, nắm lấy mạch môn của Tạ Doãn, đưa một luồng chân khí nhỏ qua, liền sau đó bà khẽ kêu lên một tiếng, đầu ngón tay của bà bị đông lạnh đỏ chót, giống như bị thứ gì cắn trả vậy, bà vội rụt tay về, lẩm bẩm:
– Sao lại như thế?
Chu Phỉ vội hỏi:
– Phu nhân nhìn ra được gì?
Nghê Thường phu nhân nói:
– Ta chỉ biết sơ về y đạo, nhưng chuyện này…
Bà cúi đầu nhìn Tạ Doãn, quanh mặt và thái dương của hắn vẫn còn tóc bạc, râu trên môi bị Chu Phỉ xé một nửa, trông vô cùng buồn cười.
– Loại độc này…
Giọng Nghê Thường phu nhân càng lúc càng trầm:
– …trước đây ta từng gặp, nhưng… Liêm Trinh không phải đã chết rồi ư?
Chu Phỉ nghe vậy, lòng trầm xuống, quả nhiên là Thấu Cốt Thanh.