Hữu Phỉ

chương 130: quần hùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ thực khi nhìn kỹ thì người này, tính luôn người bị khóa Địa Môn khóa lại là người, họ trông không giống nhau hoàn toàn, chỉ đều gầy như quỷ sống, đều mặc trang phục và đeo mặt nạ sắt như nhau, mặt nạ sắt lại che hết mắt mũi, chỉ để lộ chút môi và cằm. Đừng nói những người chưa từng gặp Ân Bái, ngay cả Chu Phỉ cũng không phân biệt được ai là ai.

Ban nãy chỉ / đã khiến Nghê Thường phu nhân và đám cao thủ đồng thời xuất chiêu, thế mà bây giờ lại đến một ổ!

Chưa kể thứ khác, Liễu lão gia chắc chắn không thể kiếm ra một mớ khóa Địa Môn.

Ba năm trước, Chu Phỉ nhờ một gói thuốc bột của Đồng Minh đại sư dọa lui Ân Bái, khi đó Chu Phỉ đã bước đầu chạm vào “đạo” Vô Thường của Phá Tuyết đao, đao pháp thẳng tiến tới trình độ của cao thủ nhất lưu. Ngược lại, kinh nghiệm đối địch của Ân Bái ít đến đáng thương, nội lực thâm hậu quỷ dị trên người đều do cướp được mà có, trong thời gian ngắn rất khó thu về triệt để cho bản thân sử dụng. Nhưng dù vậy, nếu lúc đó tâm tính Ân Bái kiên định một chút thì chỉ với nội lực bá đạo ấy là có thể dễ dàng xử đẹp Chu Phỉ.

Nay đã khác xưa, tên tuổi “Thanh Huy chân nhân” của Ân Bái giờ đây có thể nói là hào quang chói lọi trong võ lâm Trung Nguyên, e rằng không dễ bị dọa chạy như thuở mới xuất đạo năm đó. Ban nãy nhóm Nghê Thường phu nhân vây công người đeo mặt nạ kia, Chu Phỉ hờ hững đứng nhìn, còn cảm thấy không chút áp lực, ỷ vào đao của mình tốt, đại khái có thể chiến một trận… nhưng thình lình tới người, vụ này nàng thật sự chiến không nổi.

Huống hồ Chu Phỉ quét mắt qua những người đeo mặt nạ kia, lòng chợt nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ, suy nghĩ này giống như nàng nhận ra tiếng đàn của Nghê Thường phu nhân một cách chắc chắn, không hề có đạo lý vậy. Nàng nghĩ: lỡ họ đều không phải Ân Bái thật sự thì sao đây?

Một người nuôi nhiều con rối nguy hiểm như vậy, hơi không chú ý là sẽ rước họa vào thân, thế thì hắn ta phải có biện pháp áp chế chúng, hoặc bằng vũ lực, hoặc bằng thủ đoạn.

Đạo lý này không thể đơn giản hơn.

Cho nên nếu người này đều không phải Ân Bái thì hắn ta hiện tại đã tới bước nào rồi? Người bình thường thực khó mà tưởng tượng.

Chu Phỉ bấm đốt ngón tay tính đại khái, cảm thấy Ân Bái e còn cách thăng thiên không xa.

Nàng vừa cẩn thận điều chỉnh vị trí của mình ở chân tường Liễu gia trang, vừa bi thương cảm nhận chữ “tà không thắng chính” chỉ là vô nghĩa.

Nếu không sờ lương tâm, không xét đạo nghĩa, chỉ thuần túy bàn về sự việc, thì võ công tà phái lợi hại hơn cái gọi là “chính phái” là điều không có gì phải bàn cãi.

Công pháp thông thường chú trọng kinh mạch, tích lũy, tư chất, phương pháp, cảnh giới, ngoài ra còn phải đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (), cứ thế luyện hơn năm đến râu tóc bạc trắng rồi tốt hay không tốt còn phải xem duyên số.

() Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: chuyên cần rèn luyện, bất kể thời tiết khắc nghiệt ().

Nhưng võ công tà phái thì có thể khiến người ta một bước lên trời, mới đây còn là “cá thịt” chó thấy còn chê, lắc mình một cái là có thể hoành hành thiên hạ, khiến quần hùng cúi đầu!

Nếu ví võ công với con người thì võ công danh môn chính phái đại khái đều là “tư sắc bình thường, tính tình hung dữ, xuất thân nghèo túng, tiền đồ vô lượng”, lại còn hờ hững lạnh nhạt khiến những kẻ hèn kém khổ sở tìm kiếm theo đuổi mấy chục năm. Trong khi võ công tà ma ngoại đạo thì như tiên tử công chúa, dịu dàng hiểu ý, chưa bao giờ xoi mói điều gì, cái gì cũng sẵn lòng cho ngươi.

Thực là người so với người so đến chết, hàng so với hàng so đến vứt.

Phế vật Lý Nghiên lúc bé nghe trưởng bối trong trại kể chuyện xưa, kể đến đoạn những kẻ tranh đấu nhau vì bí tịch võ công, muội ấy luôn mở to đôi mắt vô tri khó hiểu, muội ngốc ấy cho rằng bí tịch võ công chính là những “bài tập” mà bình thường mình tránh còn không kịp, thế nên đã bị chấn kinh rất nhiều năm bởi những kẻ xấu xa làm chuyện xấu vì muốn “chăm chỉ luyện công” trong chuyện kể.

Bây giờ nhìn lại, đúng là lời cảm khái chỉ trẻ con mới có.

Ngón tay Chu Phỉ chậm rãi vuốt ve thanh Toái Già trong tay, cảm giác nhóm Liễu lão gia hôm nay tự cho rằng “gậy ông đập lưng ông” nhưng nói không chừng lại thành “tự mình hại mình”.

Từ lúc Ân Bái đồng thời xuất hiện, những người trại phất cờ nhỏ các hướng liền không thấy đâu nữa, chắc hẳn Lý Thịnh cũng chỉ vì vướng phải tình nghĩa gì đó nên mới thuận đường qua giúp, bây giờ xem ra, tiểu tử kia đúng là rất tinh ranh, giúp thì giúp nhưng từ đầu đến cuối đều không lộ diện, chớp mắt phủi mình ra sạch sẽ.

Lý Thịnh không lộ diện, nhưng nhóm Liễu lão gia phải hát tuồng này cho xong.

Thiết diện ma là ai?

Hắn ta tàn bạo thích giết chóc, hỉ nộ thất thường, trái ý chút xíu xiu cũng có thể khiến hắn ta lạnh lùng tàn sát. Lần này người của Liễu gia trang dám gài bẫy hắn ta, chắc chắn không hay rồi, bây giờ xin tha đã không còn kịp nữa.

Liễu lão gia tung hoành trên thương trường nhiều năm, am hiểu sâu sắc lòng người, biết bây giờ tuy nhiều người tụ tập ở Liễu gia trang nhưng đều như một đám dê bò hoảng sợ, một khi ông tự lộ ra nhược điểm, dê bò mất đi “thủ lĩnh” tất nhiên sẽ bỏ chạy tứ tán, lúc đó sẽ thuần túy làm thức ăn cho Thiết diện ma.

Liễu lão gia quét mắt nhìn cả đám Thiết diện ma, lòng đưa ra quyết định, ông vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, nói:

– Không biết vị nào là Thanh Huy chân nhân?

người đồng thanh:

– Liễu Tuệ Thân, ông tự khoe là năm không hỏi chuyện giang hồ, bây giờ đưa tay khuấy vào nước đục, phí công như vậy mà ngay cả bổn tọa là ai cũng không biết, nói ra há không khiến người khác cười rụng răng sao?

Cảnh này vô cùng kỳ dị, nếu là một người ngây thơ không hiểu sự đời đứng trong đó thì chắc là ngay cả thở cũng quên mất, nhưng Liễu lão gia mặt không đổi sắc, nói:

– Ta chỉ biết Thanh Huy chân nhân bản lĩnh cực lớn, thủ đoạn cực cao, lẽ ra xứng là anh tài nhưng lại đi khắp nơi làm xằng làm bậy. Liễu mỗ xác thực không hỏi chuyện giang hồ nhưng cũng không nhìn nổi các lão bằng hữu quen biết nhiều năm ngày ngày đắm mình trong thù hận, nên không khỏi không tự lượng sức một lần, đưa đầu này ra đòi chân nhân một lời giải thích.

Vị họ Trâu kia nghe xong lời này thì cúi đầu quẹt mắt một cái, im lặng chắp tay với Liễu lão gia.

Ân Bái cất tiếng cười to, mỗi chữ “ha” đều vô cùng đồng loạt, thực giống như một người có miệng:

– Dựa vào ngươi? Ngươi là cái thá gì?

Liễu lão gia ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng như một quả bóng hiên ngang, cao giọng:

– Kẻ bất tài chỉ là một thất phu trong thiên địa.

người mặt sắt chợt yên tĩnh.

Liễu lão gia không nhìn những ánh mắt âm u tử khí xung quanh, nói:

– Chư vị, năm xưa họa loạn liên tiếp xảy ra, Bắc Đẩu hoành hành ngang ngược, tay nắm bao nhiêu oan hồn? Sư môn của tại hạ, sư môn của chư vị, bao nhiêu trăm ngàn năm truyền thừa đều bị hủy trong một ngày, vậy mà chúng ta bó tay hết cách, hoặc hốt hoảng xuôi nam, hoặc mai danh ẩn tích, uất ức biết bao! Giờ đây Bắc Đẩu bảy người đã mất ba, thế lực Bắc Đẩu dần sa sút, mây đen dần rạng trên võ lâm Trung Nguyên, vậy mà vì tà ma bậc này làm người người bất an! Hôm qua là núi Hoạt Nhân Tử Nhân, hôm nay là Liễu gia trang, ngày mai lại là ai? Tứ đại đạo quán? Thiếu Lâm Cái Bang? Hay Thục Trung trại?

Chu Phỉ nghe ra được, Liễu lão gia quen biết rộng, người hẹn hôm nay tới đây vây diệt Ân Bái không chỉ có một nhúm nhỏ này, chỉ là mọi người đều chẳng ai ngốc, tới thì tới nhưng chưa chắc vì chút tình cảm đó mà xông pha chiến đấu.

Người trong võ lâm chính là như vậy, lúc bản thân một mình bên ngoài, gặp chuyện bất bình chưa chắc sẽ không rút đao tương trợ, đứng dưới tình nghĩa chưa chắc sẽ không xả thân vì nghĩa… nhưng khi các đại môn phái tụ tập cùng nhau, khi “ta” biến thành “phái chúng ta” thì đám anh hùng hào kiệt đều biến thành thương nhân tính toán chi li, nhà mày nhìn nhà tao, nhà tao nhìn nhà mày, không thằng nào chịu đứng ra làm chim đầu đàn.

Liễu lão gia hít sâu một hơi, ánh mắt lướt qua những người có mặt, lời vừa nói khiến bản thân hơi sầu não khó an, ông cảm thấy mình như một người xây cát bên bờ biển, ra sức muốn gom những hạt cát rời rạc thành một pháo đài chống lại từng cơn sóng biển nhưng tất cả đều là phí công vô ích.

– Có lẽ đao kiếm chưa tới đầu ai, người đó sẽ không nghĩ đến hai chữ “đạo nghĩa”.

Liễu lão gia cười khổ, đưa tay nhấc lên thanh trường thương tua đỏ do nô bộc đưa tới, nói:

– Thôi, năm xưa Liễu mỗ gặp ác phỉ phía nam, được mấy vị lão anh hùng của tiêu cục Trâu thị ra tay tương trợ nên mới có hôm nay, ta tự làm tự chịu, chư vị cứ tự nhiên.

Hán tử họ Trâu và mấy người do ông ta mang đến không nói hai lời đều đứng cùng với Liễu lão gia.

Nghê Thường phu nhân đưa tay sờ thái dương, gỡ một đóa hoa tươi cài trên tóc xuống, cẩn thận đặt một bên, tiếp đó vung tay, các nữ tử của Vũ Y ban dồn dập bước ra đứng cạnh bà.

Nghê Thường phu nhân nói:

– Bọn ta chẳng qua là ca nữ đào kép dựa vào hát tiểu khúc kiếm kế sinh nhai, không hiểu những đạo lý đao to búa lớn của Liễu huynh đệ, chỉ là ta nhìn không nổi con của cố nhân làm bại hoại danh tiếng tổ tiên. Tiểu tử, ta hi vọng ngươi về sau đừng tự xưng “Thanh Huy” nữa, ngươi không cần mặt mũi nhưng cha ngươi dưới cửu tuyền cần. Ta không tin ngươi có thể ngày ngày an giấc, không tin liệt tổ liệt tông nhà ngươi không tìm ngươi lúc nửa đêm!

Trong lòng Chu Phỉ chợt hiện nỗi bi thương không rõ, Nghê Thường phu nhân nói tàn nhẫn như vậy nhưng vẫn lo cho thanh danh người đã khuất, không chịu chỉ ra tên thật của Ân Bái trước mặt mọi người.

Năm xưa một đao một kiếm, nhìn non uống tuyết (), hẳn đã khắc ghi trong tâm khảm.

() Nhìn non uống tuyết: vọng sơn ẩm tuyết, Nghê Thường phu nhân từng làm cho Lý Chủy và Ân Văn Lam một thanh đao và một thanh kiếm, đao tên Vọng Xuân Sơn, kiếm tên Ẩm Trầm Tuyết, đao bà tặng cho Chu Phỉ, bị gãy rồi, còn kiếm bà vẫn luôn giữ bên mình.

Đến hôm nay, kiếm chỉ còn lại vỏ, lưỡi đao chưa xuất, Lý Thịnh ở trong tối không chịu lộ diện, nàng chần chừ ở bên ngoài, Ân Bái dương dương tự đắc trong vũng lầy.

Chu Phỉ không biết khi nghe lời này, họ Ân và họ Lý có cảm tưởng gì, dù sao nàng hơi khó chịu trong lòng.

người mặt sắt dường như bị lời Nghê Thường phu nhân chọc giận, đồng thanh:

– Đệch!

Nghê Thường phu nhân thở dài, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trĩu nặng, tựa như đang cùng ai nhìn nhau từ xa xa, sau đó bà lạnh lùng nói:

– Nghĩa phụ của ngươi tuy không tính là ác nhân gì nhưng cả đời đúng là chưa từng làm được chuyện gì tốt, nhìn xem hắn nuôi lớn cái thứ gì này!

Khóa Địa Môn vang một tiếng to, người mặt sắt đồng thời lao vào gây chiến với bà, người bị khóa cũng có động tác y hệt nhưng bị khóa Địa Môn ngăn trở không thể rời đi. Người đó như dính ma chướng, không biết đau đớn, cùng xông lên như những người khác, tiếng “răng rắc” vang lên, hắn cưỡng chế kéo khóa sắt, một chân bị khóa sắt kéo đứt, vặn vẹo thành hình dáng dọa người mà bản thân hắn không hề hay biết, vẫn lê cái chân gãy loạng choạng nửa quỳ trên mặt đất, liều mạng giãy giụa, gân xanh trên cổ nhô cao, đã không còn ra dáng người nữa.

Dây đàn trên tay Nghê Thường phu nhân chợt bắn ra, các ca nữ của Vũ Y ban mặc y phục diễm lệ như những đóa hoa nở trong màn đêm quấn lấy những kẻ mặt sắt khủng bố tạo nên một câu chuyện tiên ma ly kỳ. Đám người Liễu gia trang lập tức giết vào vòng chiến, các nô bộc hạ nhân bưng chậu đồng đựng “Lưu Hỏa” chuẩn bị sẵn giội khắp nơi, hương rượu nhàn nhạt lan tràn khắp nơi, bọn quái trùng thi nhau lăn vào trong đó, nhanh chóng bị người đợi sẵn dùng cây cời lò gắp ném vào trong lửa.

Nhưng dù không có quái trùng thì thực lực chênh lệch cũng một trời một vực.

người mặt sắt nói:

– Ta ngược lại muốn xem anh hùng thiên hạ ở đâu?

Vừa giao thủ, những đóa hoa Vũ Y ban như bị gió thu thổi qua, mới nở đã thoắt tàn, trừ Nghê Thường phu nhân có thể đỡ trái đỡ phải gắng chống đỡ được một lúc, những người khác thực không chịu nổi một đòn.

Liễu lão gia rửa tay gác kiếm nhiều năm, công phu thoái hóa không ít, trường thương trong tay như giấy, chiêu “Tam Tinh Liên Châu” kinh điển phái Thái Sơn đâm ra hai lần thì bị một người mặt sắt dùng tay không bắt lấy, chưởng vào đầu thương nhọn. Liễu lão gia liền cảm thấy như có một luồng sức mạnh cực lớn ập vào, hổ khẩu trên đôi tay dày cùng tét ra, bàn tay máu me đầm đìa không cầm thương nổi, lảo đảo lùi về sau, một người mặt sắt khác xuất hiện như ma quỷ phía sau ông, cười gằn, định chưởng chết ông.

Đột nhiên, một thanh kiếm sáng loáng xuất hiện chen vào, gạt chưởng của người mặt sắt ra. Người mặt sắt vừa xuất chưởng thì một thanh kiếm khác như linh xà đuổi theo, nháy mắt đã đâm liền ba kiếm, xuất hư chiêu nhân lúc người mặt sắt né tránh, kéo Liễu lão gia ra sau, đó chính là Lý Thịnh!

Hắn vừa lộ diện, Chu Phỉ mới chú ý tới những người trại phất cờ ban nãy đã thần không biết quỷ không hay tự ai nấy mang theo một nhóm người đứng vào đúng vị trí như hoa mai vây người mặt sắt vào giữa.

Chu Phỉ ở một góc nhỏ không ai chú ý huýt vài tiếng sáo, thoạt nghe giống tiếng chim hót trong núi Thục Trung, ra hiệu với Lý Thịnh là mình có ở đây. Đây là ám hiệu của họ hồi nhỏ nghịch ngợm phá phách, sau đó quan hệ giữa Chu Phỉ và Lý Thịnh ngày càng căng thẳng, nàng đã nhiều năm chưa từng dùng, không biết hắn còn nghe ra hay không.

Tai Lý Thịnh hơi động đậy, liền đó hắn quay lưng về phía Chu Phỉ, tra kiếm vào vỏ, đưa mu bàn tay ra sau lưng khoát khoát với nàng, bảo nàng đừng hành động khinh suất.

Lý Thịnh mỉm cười nói:

– Liễu tiền bối nói có lý, hậu bối thụ giáo. Dương huynh, huynh nói xem?

Lời hắn chưa dứt, một đám người ngoại tộc mắt sâu bước ra, đi đầu là Dương Cẩn, Dương Cẩn không lên tiếng, xoay Đoạn Nhạn đao trong tay vang tiếng “leng keng” ngân thật xa trong đêm tối.

Lý Thịnh gật đầu với y rồi lập tức lại phong độ ngời ngời chắp tay với đông đảo người mặt sắt, nói:

– Thanh Huy chân nhân, ngươi hỏi anh hùng thiên hạ ở đâu, vậy ta giới thiệu với ngươi một chút: trại ở đây, Kình Vân Câu ở kia, chư vị huynh đệ Hành Tẩu Bang ban nãy vội bắt những tên phế vật thuộc hạ bợ đỡ ngươi nên không rảnh ra chào, ngoài ra… Xin chư vị tiền bối Võ Đang canh gác tốt cổng chính, lưu ý quái trùng, cẩn thận. Các cao tăng Thiếu Lâm chiếm vị trí Khôn, dùng La Hán trận chặt đứt liên hệ của Thiết diện ma đầu, đa tạ giúp đỡ…

Liễu lão gia phúc hậu, chỉ để mọi người tự lựa chọn, nhưng tiểu tử Lý Thịnh lại cực kỳ xấu xa “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”, tự mình lộ diện đã đành, còn há miệng lôi hết các đại môn phái xuống nước, dùng miệng lưỡi bày bố thiên la địa võng, vừa phân công nhiệm vụ hợp tình hợp lý cho tất cả thế lực các nơi vừa để họ biết mình nên làm gì, đồng thời lại không để họ có dịp thừa nước đục thả câu.

Bố trí xong, Lý Thịnh quét mắt qua đám người mặt sắt, cười nói:

– Nếu con rối ở đây thì người giật dây chắc chắn không xa, Ân huynh, xá muội và huynh quen biết đã lâu, muốn cùng huynh ôn lại chuyện cũ, huynh còn không ra nữa thì muội ấy sẽ đến tìm huynh đấy.

() Tam cửu: ngày đông chí mùa đông tính là ‘giao cửu’, sau đó mỗi chín ngày là một cửu, tam cửu là cửu thứ ba, tức ngày sau ngày đông chí, đây được xem là giai đoạn lạnh nhất trong năm.

Tam phục: gồm sơ phục (từ ngày can () thứ ba sau ngày hạ chí) ngày, trung phục (từ ngày can thứ tư sau ngày hạ chí) tùy năm, có năm ngày, có năm ngày và mạt phục (từ ngày can thứ nhất sau ngày lập thu) ngày. Đây được xem là thời kỳ nóng nhất trong năm.

Cả câu thành ngữ ý chỉ kiên trì chăm chỉ tập luyện thể dục, bất kể thời tiết khắc nghiệt (nóng nhất hoặc lạnh nhất).

() Ngày can: Trung Quốc (cả Việt Nam) cổ tính ngày giờ theo thiên can và địa chi. Thiên can gồm can là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Địa chi gồm chi là Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Người ta gọi ngày tháng năm bằng cách ghép thiên can và địa chi lại với nhau: Giáp Tý, Bính Dần…

Ngày can là ngày có thiên can giống nhau (Quý Dậu, Quý Ngọ…), cứ ngày sẽ có thiên can lặp lại nên có ngày can.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio