Edit: Ring.
Giang Mộ Yên đương nhiên biết Bùi Vũ Khâm không phải, không những vậy, hắn còn là một người có yêu cầu rất cao, cho nên nàng vội vàng lắc đầu.
“Như vậy Yên nhi nghĩ nếu linh hồn trong thân thể này không phải là nàng thì ta còn cảm thấy thích không?”
Giang Mộ Yên lại lắc đầu theo bản năng.
“Vậy nàng cùng đều biết hết rồi, còn hỏi vấn đề ngốc nghếch này làm gì?”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được buồn cười nắm mũi Giang Mộ Yên, lại nói “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu không phải ta thấy được linh hồn nàng, trái tim nàng trong ánh mắt này thì cho dù thân thể này có xinh đẹp hơn nữa, với ta mà nói cũng không có lực hấp dẫn gì!
Ngược lại, cho dù thân thể này không hề đẹp, chỉ cần linh hồn bên trong là nàng, như vậy đối với ta mà nói, những nữ tử khác đều hoàn toàn không thể sánh bằng. Nàng hiểu chưa ?”
“Thật xin lỗi, Vũ Khâm, là ta không đủ tự tin!”
Giang Mộ Yên cuối cùng cũng ảo não phát hiện mình đã phạm vào khuyết điểm mà hầu hết nữ nhân đã đi đến bước này đều phạm phải. Chính là lúc không có được thì khao khát muốn có, đến khi thật sự nắm trong tay lại cảm thấy không thể tin, sao có thể dễ dàng đạt được như vậy, sợ giây tiếp theo liền biến mất.
Chính loại cảm giác lo được lo mất này đã khiến nàng hỏi ra vấn đề không nên hỏi.
Nghĩ đến đây, sự bất an của Giang Mộ Yên rốt cục cũng đã mất đi, sau đó tự tin cùng cảm giác hạnh phúc lại lần nữa trở về.
Bùi Vũ Khâm chú ý đến sự thay đổi của Giang Mộ Yên. Hắn biết một nữ tử trí tuệ như nàng, chỉ cần đánh thức là có thể hiểu được mấu chốt của vấn đề, sự tán thưởng cùng vui mừng trong mắt cũng rõ ràng hơn.
Cho nên Bùi Vũ Khâm cố ý cười khẽ, thoải mái nhẹ giọng hỏi một câu “Vậy xin hỏi Yên nhi của ta, bây giờ ta có thể bước vào tắm với nàng không?”
“Cùng tắm?”
Giang Mộ Yên trố mắt nhìn Bùi Vũ Khâm, tựa hồ khó có thể tưởng tượng một cổ nhân nho nhã ôn hòa lại có vẻ rất chính phái như Bùi Vũ Khâm vậy mà cũng có sở thích tắm uyên ương.
Thật sự là nhìn không ra a!
Bùi Vũ Khâm dường như cũng bị vẻ kinh ngạc của Giang Mộ Yên làm cho xấu hổ, hắn thoáng cười khẽ.
“Nàng biết ta kỳ thật cũng có những lúc xấu hổ da mặt mỏng, tựa như hiện tại, ta ngại bảo nha đầu Hồng Nguyệt chuẩn bị một thùng nước tắm khác cho ta nên đành phải ủy khuất Yên nhi một chút!”
“Ai nha, vậy chàng vào đi!”
Nghe Bùi Vũ Khâm nhắc tới Hồng Nguyệt, Giang Mộ Yên mới nhớ thùng nước tắm này vốn là hắn nói muốn tắm rửa nên mới cho Hồng Nguyệt đi chuẩn bị. Nhưng trên thực tế, hắn lại cho nàng dùng trước. Giờ hắn nói muốn cùng vào tắm, nàng sao có thể nói không đây?
Dù sao đêm qua hai người bọn họ cũng ra không ít mồ hôi.
Giang Mộ Yên cũng chỉ có thể gục đầu xuống, xấu hổ tận lực giả vờ hào phóng nhẹ giọng nói như vậy, chọc cho Bùi Vũ Khâm lại cười một tiếng. Sau đó hắn cởi áo, nhấc chân bước vào thùng tắm. Nhất thời nước trong thùng dâng lên một chút, bất quá cũng không có tràn ra ngoài.
Bùi Vũ Khâm cũng không khiến Giang Mộ Yên khó xử nữa, sau khi vào thùng tắm liền tao nhã quay lưng tự tắm. Ngược lại là Giang Mộ Yên nhìn tấm lưng trắng của Bùi Vũ Khâm thì lại cảm thấy tim đập loạn đến rối tinh rối mù.
Đêm qua lúc hai người triền miên là nến tắt, trong phòng cái gì cũng không nhìn thấy được, bây giờ sắc trời đã sáng bưng, nàng mới nhìn rõ được làm da Bùi Vũ Khâm trắng đến nhường nào, đúng là so với nữ nhân như nàng thì thật sự cũng không kém nhiều lắm.
Hơn nữa thân thể hắn thoạt nhìn thì gầy nhưng thật ra những chỗ nên có cơ bắp thì không hề thiếu. Hai vai chữ bình kia, nhìn từ góc độ của nàng thì cơ bắp vô cùng rõ ràng, khiến người ta có cảm giác an toàn.
(R: chữ bình là chữ này 平, nhìn là biết vai chữ bình nó ra làm sao rồi ha).
Còn có tấm lưng kéo dài đến dưới mặt nước kia lại khiến nàng có một loại cảm giác nhịn không được muốn vòng tay ôm lấy. Khó trách có một số nữ nhân thích nhìn nam nhân lỏa thể, bây giờ nàng mới phát hiện mình cư nhiên cũng bởi vì Bùi Vũ Khâm mà dần có khuynh hướng này.
Ai nói chỉ có hồng nhan mới họa thủy? Lam nhan cũng có thể họa thủy!
Bùi Vũ Khâm tắm xong quay lưng lại thì thấy bộ dáng Giang Mộ Yên đỏ mặt, ánh mắt nhìn mặt nước mà ngẩn người thì không khỏi sửng sốt.
“Yên nhi, nàng làm sao vậy? Đang nhìn cái gì mà mặt lại đỏ như thế? Có phải bị cảm lạnh hay không? Mau, mau đứng lên, lau khô người đi rồi mặc quần áo. Nàng không thể cảm lạnh nữa, phong hàn lần trước vừa mới khỏi, thân thể còn chưa hồi phục đâu!”
Bùi Vũ Khâm nói xong thì lập tức đứng lên từ trong nước, nhanh chóng bước ra khỏi thùng tắm, sau đó định ôm lấy Giang Mộ Yên.
Vì thế Giang Mộ Yên liền không thể tránh khỏi việc nhìn thẳng mĩ nam lỏa thể chân chính, nàng lập tức cảm thấy mũi mình nóng lên, thiếu chút nữa máu cũng đã chảy ra.
Để che giấu, nàng vội vàng dúi đầu vào lòng Bùi Vũ Khâm, không muốn để hắn thấy bộ dạng chật vật háo sắc của mình, chột dạ giải thích “Vũ Khâm, ta không sao, chỉ là bị hơi nước xông lên nên hơi nóng mà thôi.”
Hơi nước xông?
Bùi Vũ Khâm kinh ngạc nhìn thùng tắm mà hắn vừa mới bước ra, nước đã muốn lạnh rồi, làm sao còn có thể có hơi nước xông được?
Lại nhìn Yên nhi vẫn trốn trong lòng hắn không chịu ngẩng đầu, Bùi Vũ Khâm sợ nàng có chỗ nào không thoải mái mà lại không chịu nói, nhất thời liền trở nên gấp gáp, lập tức bế nàng ra, nhanh chóng dùng khăn tắm đã chuẩn bị sẵn để một bên bao lấy nàng rồi hơi dùng sức nâng cằm Giang Mộ Yên lên “Yên nhi, rốt cuộc nàng không thoải mái chỗ nào?”