Edit: Ring.
Thanh Thư kinh ngạc nhìn lão gia mới nửa canh giờ trước còn mang bộ dáng tinh thần không tốt bước vào phòng, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khi một lần nữa bước ra, trên mặt đã treo nụ cười ấm áp mà nhu hòa.
Điều này khiến hắn không nhịn được mà dùng ánh mắt kính nể nhìn Giang Mộ Yên, quả thật không thể tưởng tượng nàng đã làm như thế nào.
Dường như Mộ Yên tiểu thư này trong nháy mắt đã trở thành người không gì làm không được.
“Thanh Thư, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau cho người đi hâm nóng đồ ăn lại?”
Bùi Vũ Khâm thoáng nâng giọng gọi tỉnh Thanh Thư rõ ràng đã muốn hoàn toàn sùng bái Yên nhi của hắn.
Thanh Thư quả nhiên lập tức hồi phục tinh thần, phản xạ đáp lời “Dạ, dạ, Thanh Thư đi ngay!”
Nhìn bộ dáng Thanh Thư giống như con thỏ bị dọa mà chạy đi, Bùi Vũ Khâm nhịn không được lắc đầu cười nói “Yên nhi, bây giờ ta thật sự là rất hiếu kì, cuối cùng là nàng đã làm gì, ta bất quá chỉ đi mấy canh giờ thôi mà Thanh Thư này ngay cả tâm cũng đã hướng về nàng. Chẳng lẽ nàng có phép tiên gì sao?”
Thấy Bùi Vũ Khâm đã nói giỡn trở lại, Giang Mộ Yên liền biết hắn thật sự đã khôi phục tinh thần, cũng cười một tiếng “Phép tiên thì không có, nhưng lông ngỗng lại có mấy cọng!”
“Lông ngỗng? Ý Yên nhi không phải là Thanh Thư trở nên không giống hắn như vậy là chỉ vì mấy cọng lông ngỗng chứ?”
Thấy Bùi Vũ Khâm hình như rất không tin, Giang Mộ Yên liền biết vừa rồi lúc bước vào phòng, hắn phỏng chừng vì tinh thần đang rất rối loạn nên cũng không chú ý đến cây bút lông ngỗng trong tay nàng. Lát nữa sau khi dùng cơm xong, nàng cho hắn thấy ba cây bút kia, không biết người thông minh như Bùi Vũ Khâm có thể lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không.
Giang Mộ Yên vừa nghĩ đã cảm thấy vui vẻ, cho nên cũng nghịch ngợm cười “Chàng đừng xem thường mấy cọng lông ngỗng kia nha, lát nữa cơm nước xong, ta cho chàng xem, không chừng chàng cũng sẽ bội phục ta đâu!”
Bùi Vũ Khâm mê muội nhìn bộ dáng hoàn toàn khác với Giang Mộ Yên ôn nhu cùng mẫu tính trong thư phòng trước mắt, nàng tinh nghịch hoạt bát như thiếu nữ sáng sủa, trái tim hắn dường như cũng vì vậy cảm thấy trẻ lại không ít.
Nhìn lúm đồng tiền trên má nàng, hắn không nhịn được nói “Cho dù không có mấy cọng lông ngỗng như lời nàng, ta cũng đã rất bội phục Yên nhi của ta rồi.”
“A?” Bất ngờ nghe Bùi Vũ Khâm khích lệ, Giang Mộ Yên cảm thấy mặt mình lập tức nóng lên.
Mà Bùi Vũ Khâm lại trong nháy mắt nàng ngượng ngùng này nắm chặt lấy tay nàng, cùng nhau đi đến phòng khách.
~
Nhìn lão gia cùng tiểu như nhà mình gắn bó như keo sơn, không cần hỏi cũng biết trong lòng Hồng Nguyệt có bao nhiêu vui vẻ.
Mới mấy ngày trước tiểu thư nói người cô thích là lão gia, nàng còn cho rằng đây là một hy vọng xa vời mà cố gắng cả đời cũng chưa chắc đạt được. Nhưng hôm nay, chỉ mới mấy ngày trôi qua, tiểu thư đã chiếm được trái tim của lão gia mà cô tha thiết ước mơ.
Lão gia cùng tiểu thư vốn đã là một đôi ngọc nhi, bây giờ ngồi cùng nhau lại cho người ta một cảm giác hạnh phúc, khiến nàng đột nhiên rất muốn khóc.
Làm nha hoàn đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Hồng Nguyệt cảm giác được thì ra nhìn chủ tử hạnh phúc, bản thân mình cũng cảm thấy thật sự rất vui vẻ.
Một cái khăn lụa được đưa qua, Hồng Nguyệt quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy vẻ mặt quan tâm của Thanh Thư “Hồng Nguyệt, cô làm sao vậy? Không thoải mái sao? Đang êm đẹp sao tự nhiên lại khóc?”
“Thanh quản sự, nô, nô tì chỉ là cảm thấy rất hạnh phúc, thấy tiểu thư cũng lão gia như vậy, ta, ta –”
Hồng Nguyệt ngượng ngùng nhận lấy khăn lụa, sau đó giấu mặt vào đó. Thanh Thư nhất thời cũng cảm thấy tiểu nha đầu Hồng Nguyệt này rất thú vị.
Bình thường thấy nàng đều là bộ dáng trầm ổn già dặn, nói năng cẩn thận, luôn theo đúng khuôn phép, tạo cho người ta cảm giác giống như Mộ Yên tiểu thư lúc trước, trong sáng nhưng lại rất lạnh lùng cao ngạo, không ngờ tiểu nha đầu này thì ra lại dễ cảm động như vậy, còn hay khóc nữa.
Xem ra trước kia hắn thật sự hiểu lần Mộ Yên tiểu thư cùng người bên cạnh nàng rất nhiều, sao có thể nhìn một đôi chủ tớ bình dị gần gũi, hòa nhã hồn nhiên như vậy thành núi băng khó gần cơ chứ?
(R: hint, phát hiện có gian tình rọi đèn pin).
Thanh Thư nghiêm túc kiểm điểm ánh mắt nhìn người của mình, nghĩ về sau nhất định phải khiêm tốn một chút, không thể chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu mà đánh giá một người.
~
Khúc đệm nhỏ giữa Thanh Thư và Hồng Nguyệt này, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm đang đắm chìm trong sự vui vẻ, hòa hợp tất nhiên không biết.
Hai người mang theo tâm tình vui sướng, không ngừng gắp đồ ăn cho đối phương mà dùng xong bữa trưa bị trì hoãn này.
Vì muốn nhanh chóng nhìn thấy mấy cọng lông ngỗng đã làm thay đổi Thanh Thư kia mà Bùi Vũ Khâm phá lệ lần đầu tiên thiếu kiên nhẫn, hiếu kỳ nói “Yên nhi, chúng ta trở về đi, ta rất muốn thấy mấy cọng lông ngỗng khiến Thanh Thư hoàn toàn hướng về nàng kia.”
“Haha, được! Chúng ta đi, từ từ, coi như tản bộ trở về!” Thật ra Giang Mộ Yên cũng rất muốn biết phản ứng của Bùi Vũ Khâm khi nhìn thấy cây bút kia sẽ như thế nào.
Sau khi vòng một vòng nhỏ quanh hồ sen, hai người mới trở về thư phòng.
Giang Mộ Yên giống như lúc làm mẫu cho Thanh Thư mà cầm lấy ba cây bút lông ngỗng kia, cũng phân biệt làm mẫu một lần tác dụng của chúng với Bùi Vũ Khâm, nhưng khác là lần này Giang Mộ Yên giải thích cẩn thận cùng kiên nhẫn hơn nhiều. Thậm chí nàng còn tự tay chỉ cho Bùi Vũ Khâm cách cầm bút hiện đại để hắn có thể tự mình thể nghiệm sự nhẹ nhàng cùng tiện ích của bút lông ngỗng.