Edit: Ring.
Trái tim Giang Mộ Yên nhịn không được mà đập bình bịch trong lồng ngực. Bởi vì cảnh tượng này rất giống những gì được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp!
Nàng run run mở tờ giấy da ra, đập vào mắt chính là ba chữ ‘Kỳ xảo quyết’.
(R: cái ‘Kỳ xảo quyết’ này là cái ‘tinh xảo bí quyết’ ở mấy chương trước á. Hồi trước ta để nguyên như trong bản convert mà bây giờ nghĩ lại thôi để tiếng Hán đi cho nó huyền bí =)). Mấy chương trước ta cũng sửa lại luôn rồi).
Giang Mộ Yên sửng sốt, ba chữ nghe quen tai quá a!
Nhất thời không nhớ rõ đã nghe qua ba chữ này ở đâu nên nàng cũng bỏ qua sự quen thuộc này, bắt đầu xem những con chữ nhỏ trên miếng da rõ ràng là do mấy thứ đại loại như kim châm lên. Nhưng sau khi xem hết tờ giấy, Giang Mộ Yên lại hoàn toàn vô lực ngồi xuống ghế! Trên trán rớt mấy vạch đen không nói, ngay cả khóe miệng nàng cũng không nhịn được mà run run, có xúc động muốn xé toạc miếng da này!
(R: là giống vầy )
Đây chính là cái được xưng là ‘Kỳ xảo quyết’ bảo vật gia truyền của Giang gia sao?
Giỡn chơi cái gì vậy, này không phải đùa giỡn người ta sao?
Giang Mộ Yên tức giận đến nói không nên lời, nhất thời dùng sức vò miếng da vốn cũng khá cổ đó thành một cục rồi quăng trở lại vào hộp gỗ đen. Thậm chí khóe mắt nàng khi nhìn đến bàn tính bằng gỗ trầm hương đen kia còn nhịn không được muốn đập nó.
Nếu không phải do đời trước không thể quá kích động nên nàng mới đọc nhiều kinh Phật này nọ, lúc này sợ là nàng đã thật sự không kiềm chế được mà mắng chửi ầm lên.
Hít sâu một hơi, Giang Mộ Yên nhịn không được lắc đầu lần nữa, cau mày đặt hộp gỗ màu đen vào giữa tấm ván đỏ tía ban đầu, sau đó bắt đầu tìm cách khôi phục tấm ván trở lại thành hộp gỗ ban đầu.
Lúc này, mọi thứ cũng dễ dàng, đơn giản hơn, bởi vì trên tấm ván gỗ vừa vặn có một chỗ lớn khoảng ngón cái có màu khác với những chỗ còn lại. Giang Mộ Yên không chút do dự ấn lên chỗ đó một cái. Quả nhiên tấm gỗ đỏ tía kia lập tức gấp lại, tự động biến trở về hình dạng hộp gỗ đỏ tía quý giá như ban đầu, ngay cả cái khóa đồng đỏ cũng được gắn trên hộp như trước.
Nếu không phải cái bàn tính bằng gỗ trầm hương màu đen kia vẫn còn nằm trên đám sổ sách, Giang Mộ Yên đã nghĩ chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Bởi vì bằng những hiểu biết của nàng với khoa học kỹ thuật hiện đại mà nàng vẫn không nhìn ra vì sao cái hộp gỗ này có thể biến hình như vậy. Kỹ thuật thế này cho dù là ở hiện đại cũng chưa chắc có thể làm được. Không biết người ở cổ đại này chế tạo cái hộp gỗ tinh xảo này như thế nào.
Nghĩ mãi không ra, Giang Mộ Yên cũng không thèm nghĩ nữa. Dù sao thế giới rộng lớn, những điều nàng không hiểu có thể có rất nhiều. Ví dụ như tại sao có thể sống lại ở thế giới này, không phải nàng cũng không thể giải thích rõ ràng sao?
Nếu đã vậy thì cứ ôm tư tưởng ‘tồn tại tức hợp lí’ mà lơ nó thôi.
Thuyết phục bản thân như vậy, Giang Mộ Yên cũng cảm thấy mình không còn quá hứng thú với cái hộp này nữa, liền dùng vải bố bao lại, mang nó bước về phía cửa. Bước ra ngoài, nàng đưa nó lại cho Hồng Nguyệt, nói “Hồng Nguyệt, cất nó về chỗ cũ đi, sau này đừng lấy ra nữa.”
“A? Tiểu thư, cô đổi ý rồi sao?” Hồng Nguyệt nghe vậy liền mừng rỡ hỏi.
“Ừm, ta đổi ý rồi, không cần dùng đến ‘bảo bối’ bên trong nữa!” Giang Mộ Yên bực mình cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘bảo bối’.
Nhưng Hồng Nguyệt lại không nhận thấy được, chỉ vui mừng gật đầu “Dạ, nô tỳ hiểu rồi. Nô tỳ sẽ cất kỹ nó, cam đoan không để bất kì ai phát hiện!”
Giang Mộ Yên mới không sợ bị người ta phát hiện đâu. Tốt nhất là có tên quỷ xui xẻo nào trộm đi cho rồi, để hắn cảm nhận được tư vị khi mất không ít sức lực mới mở ra được, kết quả lại phát hiện bên trong hoàn toàn không có thứ gì hữu dụng!
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Giang Mộ Yên mà thôi, tất nhiên không thể nói cho Hồng Nguyệt nghe. Cho nên nàng chỉ gật gật đầu “Ừ, em đi đi!”
Nói xong, Giang Mộ Yên lại đóng cửa, bước đến trước bàn, dùng tay gảy gảy thử vài cái trên bàn tính, phát hiện cảm giác thật sự không tệ nên tâm tình mới tốt lên một chút.
Những chuyện tiếp sau đó liền có vẻ đơn giản cùng buồn tẻ.
Giang Mộ Yên mở một quyến sổ sách, một tay lật sổ thu chi, một tay nhanh chóng múa trên bàn tính. Dù sao mục đích cuối cùng của Bùi Vũ Khâm khi xem đám sổ sách này chính là tính xem tổng số ghi trong sổ có tương ứng với số tiền thực tế hay không mà thôi. Về phần quá trình cùng phân loại cẩn thận này nọ, đối với kiểu sổ sách như Bùi gia hiện nay thì đó là yêu cầu bất khả thi.
Bất quá sau này, nàng sẽ yêu cầu tất cả sổ sách Bùi gia đều phải được phân loại rõ ràng.
Giang Mộ Yên vừa tính, vừa âm thầm hạ quyết tâm.
Trong khi ngón tay nàng không ngừng gảy bàn tính, hai canh giờ đã nhanh chóng trôi qua. Số lượng sổ sách bên tay trái ngày càng ít còn bên phải thì càng lúc càng nhiều. Mà trên bản nháp tự chế của Giang Mộ Yên, những con số Ả-rập nàng viết bằng bút lông ngỗng cũng càng lúc càng chằn chịt, tất cả đều là những kết quá nàng tính ra bước đầu.
Để thuận tiện ghi chép, Giang Mộ Yên dùng chữ số Ả-rập viết kết quả lên bản nháp trước. Dù sao nàng cũng là người đến từ hiện đại, vẫn quen sử dụng chữ số Ả-rập hơn. Nhưng sợ mọi người ở đây xem không hiểu cho nên chờ lát nữa khi tính xong toàn bộ, nàng sẽ ghi lại vào trang cuối cùng mỗi quyển sổ bằng chữ phồn thể theo đúng thứ tự như trên bản nháp. Cuối cùng lại tính tổng số đó lại, viết trên một tờ giấy khác, giao cho Vũ Khâm xem.
Như vậy, công việc hôm nay của nàng xem như đã hoàn thành.
Lúc Thanh Thư gõ cửa thư phòng đã là lúc chạng vạng.
Hắn làm xong mọi chuyện lão gia phân phó trở về liền nghe Hồng Nguyệt cau mày nói tiểu thư ở trong thư phòng đã gần một ngày, đến giờ còn chưa bước ra. Nàng lại được tiểu thư phân phó không gọi thì không được tiến vào nên đành phải đứng chờ ngoài hành lang. Giờ thấy Thanh Thư trở về, Hồng Nguyệt sao có thể nhịn không bảo Thanh Thư đi hỏi một chút tình huống hiện tại của tiểu thư chứ?