Thanh Thư dằn xuống tất cả nghi vấn, bắt đầu từ hôm đó, hắn nghiêm túc dạy những kiến thức nhập môn mà Giang Mộ Yên đã giảng, cho hai người Bùi Phong và Bùi Huyền để họ nắm căn bản. Cả hai đều là người thông minh, tuy hình như không thích kinh thương nhưng trong hai người đó, một là vì muốn Giang Mộ Yên không phải khó xử, người còn lại thì chỉ giả vờ không thèm để ý thôi chứ trong lòng thật ra rất hứng thú với chuyện buôn bán. Lần này Thanh Thư dạy nghiêm túc, bọn họ cũng học thật sự chăm chỉ.
Qua một ngày, thông qua việc dạy Bùi Phong và Bùi Huyền, Thanh Thư giống như lần nữa ôn tập lại những gì phu nhân đã dạy, cảm thấy được lợi không ít. Mà Bùi Phong và Bùi Huyền sau khi trải qua một ngày học tập ngắn ngủi này liền bị những tri thức mới mẻ của Giang Mộ Yên làm rung động.
Bọn họ đều biết Thanh Thư chỉ là một gã sai vặt bên cạnh thúc thúc mà thôi. Theo thúc thúc nhiều năm, tuy bản thân rất cần cù, thật thà, thái độ lại hòa hảo, cũng chăm chỉ học tập nhưng tiến bộ chỉ là hữu hạn, bởi vì chuyện làm ăn đôi khi phải dựa vào thiên phú và năng lực lĩnh ngộ. Có một số người trời sinh chính là kỳ tài buôn bán, một số thì không. Cho nên Thanh Thư có bao nhiêu bản lĩnh, không nói trong lòng Bùi Phong biết rõ mà Bùi Huyền cũng sáng như gương. Nhưng bây giờ Thanh Thư nông sâu bao nhiêu, bọn họ đã không thể dò được.
Nghe mấy kiến thức hắn tùy tiện nói vừa nãy, đừng nói bọn họ, ngay cả đệ tử nhà quý tộc trong hoàng cung sợ là cũng chỉ học được đến đó mà thôi. Càng không cần nói đến cái khí thế mà người vốn đã nắm được những tri thức đó làm trụ cột là Thanh Thư phát ra, hoàn toàn không còn chút hơi thở hạ nhân nào nữa. Hắn đứng cạnh bọn họ giống như là huynh đệ vậy. Lời nói tuy vẫn khiêm tốn, cung kính như trước nhưng sự thay đổi mà cái kiểu khí độ cả người hắn phát ra lúc này vẫn vô cùng rõ ràng.
Mà người thay đổi Thanh Thư từ một gã sai vặt thành một kẻ hoàn toàn khác biệt, khiến người ta không thể không khen ngợi chính là Giang Mộ Yên mà Bùi Huyền vẫn khinh thường kia.
Tuy rất không muốn nhưng Bùi Huyền cũng không thể không thừa nhận rằng giờ phút này hắn thật sự sinh ra mấy phần cảm giác hận không thể tự mình ngồi trước mặt Giang Mộ Yên để nàng dạy hết toàn bộ những trí thức trong đầu nàng cho hắn. Nếu không, hắn thật sự không thể ra tay loại trừ nàng được. Bởi vì ngoài nàng ra, đời này nếu hắn còn muốn nghe những điều như đã được học hôm nay thì chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
Dù sao những gì Thanh Thư biết bây giờ rất có thể chỉ là một phần trăm ngàn những gì trong đầu Giang Mộ Yên mà thôi. Nếu nói như vậy thì Giang Mộ Yên này còn nhỏ đã được xưng là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, một chữ ‘tài’ này thật sự là danh bất hư truyền. Chỉ là trước đây hắn lại hoàn toàn xem nhẹ ý nghĩa chân chính đứng sau chữ đó. Hắn chỉ nghĩ cái gọi là ‘tài nữ’ cũng chỉ là đọc nhiều mấy quyển sách, biết làm mấy bài thơ, viết được mấy nét chữ mà thôi. Giờ mới biết thì ra căn bản không phải vậy.
Chỉ tiếc rằng hắn lĩnh ngộ quá muộn, nếu biết sớm thì miếng thịt thơm như Giang Mộ Yên làm gì đến tay Bùi Vũ Khâm, hắn cho dù dùng hết thủ đoạn cũng phải được đến nàng.
Giờ trong lòng Bùi Huyền thật sự là vừa hối hận vừa ảo não a. Cảm giác của hắn đối với Giang Mộ Yên tự nhiên cũng trở nên phức tạp.
Bùi Phong bởi vì từ lần đầu tiên thấy Giang Mộ Yên đã cảm thấy tim đập mạnh khác thường, những lần gặp mặt sau đó lại khiến hắn càng thấy rõ được sự khác biệt và hấp dẫn của nàng. Lời nàng nói ở Yên Vân lâu hôm đó lại càng thúc đẩy quyết tâm muốn cùng nàng bạch đầu giao lão hơn. Nhưng ‘hoa rơi có ý, nước chảy vô tình’, hắn thích Mộ Yên nhưng tiếc là Mộ Yên lại trao trái tim mình cho thúc thúc. Dù có không cam lòng đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể yên lặng lui sang một bên chờ đợi.
Giờ thấy thay đổi của Thanh Thư, trong lòng Bùi Phong chỉ cảm thấy hiểu rõ và khuây khỏa. Hắn tự nhủ rằng mình quả nhiên không nhận sai người, Mộ Yên thật sự là một nữ tử tài học vô hạn, lòng mang ngọc châu, có một loại ánh sáng mà người thường khó có thể đạt đến.
Kỹ năng quý giá, tinh diệu như vậy mà nàng lại không hề tính toán mà truyền cho người ngoài, thử hỏi trên đời này có mấy người phóng khoáng được như vậy?
~
Nửa tháng sau.
Sau khi trải qua nửa tháng thời tiết chớm đông thì bắt đầu từ đêm qua, những cơn gió lạnh thấu xương và mưa đông đã trỗi dậy. Giang Mộ Yên biết đợt rét đầu tiên sau khi mùa đông bắt đầu sắp đến rồi.
Sáng sớm hôm nay vừa rời giường thì quả nhiên đã thấy cửa sổ mở không được. Sau khi dùng sức đẩy cửa thì nàng mới phát hiện ngoài hiên và hồ sen đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày khiến người ta chỉ thấy một mảnh màu trắng toát.
(R: trong convert thì chỗ này là ‘một lớp tuyết trắng trắng như tuyết’ =)).)
“Tuyết lớn quá a!”
Vừa cảm thán một câu này, trên vai nàng đã hạ xuống một kiện áo choàng thật dày, đồng thời một câu trách cứ ôn nhuận cũng theo đó mà vang lên “Yên nhi, muốn mở cửa sổ cũng không khoác áo trước. Trời lạnh như vậy, nếu lỡ cảm lạnh thì sao?”
Yên tâm dựa vào lồng ngực ấm áp sau lưng, Giang Mộ Yên cũng không quay đầu đã nhẹ giọng nhận sai “Vũ Khâm, thực xin lỗi, ta quên. Ta cũng không ngờ bên ngoài lại có tuyết rơi. Chàng xem, đều biến thành một khoảng trắng toát rồi, thật sự rất hoành tráng. Đẹp quá!”
“Ngốc, nói cứ như nàng ngay cả tuyết cũng chưa từng thấy qua vậy. Mới năm rồi cũng có một hai trận tuyết, có điều lớn như đêm qua thì đúng là đã mấy năm không thấy.”
Bùi Vũ Khâm ôm chặt Giang Mộ Yên, cùng nàng ngắm tuyết ngoài cửa sổ, cả người lại nghiêng sang một bên thay nàng chắn những cơn gió lạnh thổi vào.
“Ta đúng là chưa thấy tuyết bao giờ. Đây là lần đầu tiên a.”