Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự sợ hãi từ đối phương. Bọn họ bắt đầu cảm thấy xuất hiện ở Bùi gia hình như là chuyện không mấy sáng suốt. Không bằng hôm nay cứ tạm khoắn một khoản trước rồi sau đó rời khỏi đây lại bàn bạc kỹ hơn.
Sau khi đã quyết định như vậy, một lúc sau, một trong hai người mới miệng cọp gan thỏ mở miệng: “Cho chúng ta một trăm ngàn lượng bạc, chúng ta liền vĩnh viễn chôn giấu bí mật này, đến khi mang vào quan tài luôn, tuyệt không nói cho bất luận kẻ nào!”
“Một trăm ngàn lượng?”
Bùi Vũ Khâm ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích, chỉ thong thả nhấp thêm một ngụm trà rồi mới từ từ nâng mắt, nhẹ nhàng nhìn qua. Một cái liếc mắt này không hề sắc bén, thậm chí còn mang theo mấy phần ý cười. Nhưng mà chính cái thâm trầm im lặng kia lại khiến hai người tới cười không nổi.
Hắn thong thả đưa chung trà qua một bên, Thanh Thư liền cung kính nhận lấy. Theo lão gia đã nhiều nắm, Thanh Thư đã sớm biết khi lão gia càng trầm tĩnh nghĩa thì suy nghĩ trong lòng hắn càng khó có thể phỏng đoán. Cho nên đối với hai người kia, trong lòng Thanh Thư chỉ cười lạnh đồng tình.
Bọn họ cũng quá ngu ngốc rồi. Đến hôm nay ai chẳng biết phu nhân chính là bảo vật trong lòng lão gia. Đừng nói người khác, ngay cả bản thân lão gia cũng không cho phép chính mình làm chuyện gì khiến phu nhân không vui. Huống chi bọn họ còn không biết sống chết, nghĩ mình nắm được nhược điểm của phu nhân là có thể đến Bùi gia áp chế người. Đúng là nực cười.
Nếu có thể dễ dàng để bọn họ gặp chủ mẫu Bùi gia như vậy thì người làm tổng quản là hắn còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại bên cạnh lão gia và phu nhân nữa?
“Đúng vậy, chính là một trăm ngàn lượng. Thế nào? Bùi đại gia chủ có bằng lòng dùng một trăm ngàn lượng này mua sự yên bình vĩnh cửu cho tôn phu nhân hay không?” Cố ra vẻ mạnh mẽ, thật ra cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Bùi Vũ Khâm cười cười: “Được.”
Lời này vừa được nói ra, đừng nói hai người kia, ngay cả Thanh Thư cũng cảm thấy kinh ngạc. Lão gia vậy mà lại dễ dàng tin tưởng hai kẻ rõ ràng là hạng người cáo già âm hiểm này? Thật muốn cho bọn hắn một trăm ngàn lượng sao?
“Thật không?” Hai người nghĩ Bùi Vũ Khâm chắc chắn sẽ dây dưa một lúc, nhất định không thể nào thẳng thắn nên khi nghe được đáp án như vậy thì đều kinh ngạc thất thanh hỏi lại, đồng thời cũng không thể nào ngồi yên trên ghế được nữa.
Một trăm ngàn lượng a!
Bọn họ cũng không thể tưởng tượng được đó là bao nhiêu bạc, nhưng Bùi Vũ Khâm lại đáp ứng rồi, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có. Sớm biết vậy vừa rồi nên trả nhiều một chút, tin chắc lấy tài lực của Bùi gia, cho dù bọn họ có muốn năm trăm ngàn lượng thì phỏng chừng Bùi Vũ Khâm cũng sẽ cho.
Hai người lúc này hối hận không thôi, hận không thể nuốt lại lời nói vừa rồi, ra giá lại lần nữa. Bị tham lam che mắt, bọn họ không hề nhìn đến vẻ âm u ẩn dưới ánh mắt đen láy của Bùi Vũ Khâm.
“Thanh Thư, ngươi đến tổng khố Bùi gia lấy ngân phiếu một trăm ngàn lượng lại đây.”
Trong lòng Thanh Thư tuy rất hồ nghi nhưng đối với mệnh lệnh của lão gia, hắn vẫn cung kính gật đầu “Dạ, Thanh Thư đi ngay.”
“Khoan đã, chúng ta không muốn ngân phiếu, chúng ta muốn bạc.” Sợ ngân phiếu không thể đổi đươc, người kia không hề nghĩ ngợi mà phun ra một câu như vậy.
Mà hắn vừa nói ra, Bùi Vũ Khâm không cần mở miệng, Thanh Thư cũng đã cười lạnh.
“Chẳng lẽ hai vị khách nhân không có đầu óc sao? Một trăm ngàn lượng bạc, đừng nói các ngươi chỉ có hai người, cho dù có hai mươi người cũng mang đi không nổi. Thế nào? Lão gia chúng ta là người gì chứ? Đã đáp ứng cho thì sẽ cho các ngươi. Nếu không tin tưởng ngân phiếu thì cũng được, các ngươi đi chuẩn bị xe đến chở bạc đi!”
Lời Thanh Thư khiến mặt hai người kia nhất thời đỏ bừng. Một trong hai người không được tự nhiên mà vặn tay một chút, mới lúng ta lúng túng nói “Cái đó, chúng ta không phải không tin Bùi đại gia chủ, chỉ là sợ ngân phiếu một trăm ngàn lượng kia quá lớn, ngân hàng bình thường không có đủ nên mới…”
“Thanh Thư, vậy lấy mười tờ ngân phiếu một vạn lượng lại đây là được. Đi đi.”
(R: chả hiểu sao trong convert ở đây là ‘mười tờ ngân phiếu một trăm vạn lượng’, gấp lần số tiền ở trên lận :)) vạn là ., tờ này là . đúng ròi, còn ‘mười tờ một trăm vạn’ là tới .. lận a).
Nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy, hai người kia cuối cùng cũng hớn hở ra mặt, lập tức chắp tay với Bùi Vũ Khâm “Bùi đại gia chủ quả nhiên không hổ là Bùi đại gia chủ. Hai người chúng ta đa tạ Bùi đại gia chủ đã hào phóng.”
“Vậy thì không cần. Ta đã làm được những gì các ngươi muốn, các ngươi có phải cũng nên cho ta một cái cam đoan hay không?” Bùi Vũ Khâm chậm rãi hỏi một câu.
Hai người kia đồng thời ngẩn ra, không biết Bùi Vũ Khâm nói vậy là có ý gì. “Bùi gia chủ, ngài lo chúng ta vẫn sẽ nói ra sao? Ngài yên tâm, Bùi đại gia chủ đã hào phóng như vậy, chúng ta cũng không phải người không giữ chữ tín, tuyệt đối sẽ không tiết lộ gì cho người thứ ba.” Biểu tình hai người vô cùng chân thành, nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn im lặng, chỉ lạnh nhạt mỉm cười.
“Không phải là Bùi Vũ Khâm không tin tưởng hai người. Nhưng ta là thương nhân, thương nhân chỉ xem trọng cam đoan có giấy tờ hẳn hoi. Nhưng mà giao dịch của chúng ta lúc này lại không tiện viết thành chứng từ, vậy nên chỉ có thể dùng một cách khác để giải quyết.”
“Cách gì?” Hai người đồng thanh hỏi.
“Nếu hai người đã hứa không tiết lộ bí mật này cho người thứ ba mà sẽ mang theo vào quan tài luôn thì vấn đề này cũng rất dễ giải quyết. Triển Tịch, Nghênh Phong!”
“Lão gia, có thuộc hạ.” Triển Tịch và Nghênh Phong lập tức từ ngoài cửa bước vào.
Hai người kia tất nhiên là đã hỏi thăm rõ ràng Triển Tịch, Nghênh Phong là như thế nào, vừa nghe Bùi Vũ Khâm gọi như vậy, thấy hai người bước ra thì sắc mặt bọn họ nhất thời trắng toát “Bùi Vũ Khâm, ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu?”