Edit: Ring.
Người cảm thấy mây đen u ám nhất chính là Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu. Vốn hai người đã bất mãn với Giang Mộ Yên từ lâu, gần dây sở dĩ im hơi lặng tiếng thứ nhất là vì Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đã bắt đầu dạy con họ học cách làm ăn, thứ hai là do nghĩ Giang Mộ Yên này dù sao cũng đã mất đi khả năng làm mẹ, là nữ nhân không thể sinh con đẻ cái cho Bùi gia, mà Bùi Vũ Khâm cũng có nói sau khi cưới Giang Mộ Yên rồi thì không thú thêm ai khác nữa. Hai điều đó khiến Vân Ái Liễu và Tần Hồng Diệp đều cho rằng trọng trách kế thừa Bùi gia sau này không rơi vào tay Bùi Phong thì cũng lọt xuống tay Bùi Huyền. Tuy nói trong hai người họ, không biết ai sẽ trở thành người may mắn kia nhưng suy cho cùng thì họ cũng đã chuyển từ ‘hoàn toàn không có hy vọng’ lúc trước thành ‘khả năng năm mươi-năm mươi’.
Vậy nên làm mẹ của Bùi Phong và Bùi Huyền, Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng hai người tất nhiên đều vui vẻ vô cùng. Cũng vì thế mà hai người cũng nhịn chuyện Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên đẩy họ đến Tây viện rồi còn cắt giảm tiền chi tiêu đến mức khó có thể chấp nhận được.
Nói tới nói lui không phải đều vì lợi ích cá nhân thôi sao?
Nhưng bây giờ thì khác.
Giang Mộ Yên mà đại phu khẳng định không thể nào có thai được nữa, không ngờ lại mang thai. Chuyện này sao có thể?
Vân Ái Liễu thì không sao, nhưng phản ứng đầu tiên của Tần Hồng Diệp chính là nghĩ chuyện Giang Mộ Yên sẩy thai lúc trước cùng khẳng định của đại phu đều là thủ đoạn của Giang Mộ Yên.
Trong suy nghĩ của Tần Hồng Diệp, Giang Mộ Yên chắc chắn đã lợi dụng chuyện Lâm Quỳnh Hoa làm nàng sẩy thai mà vẽ vời thêm một chút, khiến tất cả đại phu đều tuyên bố nàng không thể mang thai được nữa. Sau đó mới lợi dụng lúc mọi người hoặc vui sướng khi người gặp họa hoặc đau lòng cho Bùi Vũ Khâm mà thành công loại bỏ hai kẻ ngáng đường là Lâm Quỳnh Hoa và Bùi Ngu.
Bây giờ, mắt thấy mọi người đã không còn phòng bị, nàng lại truyền ra tin tức mang thai lần nữa.
Nếu lần này con nàng lại bất hạnh không giữ được thì người có hiềm nghi cũng chỉ còn lại mình và Vân Ái Liễu. Tin chắc Bùi Vũ Khâm sẽ không chút nương tay đuổi thẳng bọn họ ra khỏi Bùi gia. Cho nên bất luận thế nào, lần này tin Giang Mộ Yên mang thai được truyền ra thì dù nàng hay Vân Ái Liễu đểu không thể hại Giang Mộ Yên sẩy thai, hơn nữa còn phải thiên tân vạn khổ bảo vệ cái bụng Giang Mộ Yên không bị người khác hãm hại. Nếu không, người chịu thiệt cũng chỉ có họ thôi.
Kết quả là tất cả mọi người đều bị nữ nhân Giang Mộ Yên này quay một vòng.
Tần Hồng Diệp đập mạnh lên bàn, tay cũng đỏ hết rồi nhưng vẫn nghiến răng “Đúng là quá coi thường nó. Kết quả cuối cùng nó lại là người thắng lớn nhất!”
~
Sắc mặt Vân Ái Liễu hiển nhiên cũng không tốt đẹp gì, nhưng do ẩn nhẫn đã nhiều năm nên dù lồng ngưc nàng vẫn không ngừng phập phồng nhưng mặt ngoài xem ra vẫn bình tĩnh hơn Tần Hồng Diệp.
“Tiểu Thuận, tin tức này chính xác không?”
“Chủ tử, chính xác. Là nha hoàn Hồng Nguyệt bên cạnh phu nhân đương gia đi mời đại phu, già trẻ hết thảy mời đến mười mấy người, ai cũng nói phu nhân có hỉ. Bây giờ toàn bộ Lưu Vân tiểu trúc còn đang ngập trong sung sướng, mọi người đều đi chúc mừng lão gia và phu nhân. Vậy còn có thể sai được sao?” Tiểu Thuận lập tức nói hết những gì hắn nghe được.
“Huyền nhi biết chưa?”
“Chỗ công tử, tiêu nhân còn chưa đi báo cáo. Ngài muốn tiểu nhân đi ngay sao?”
Tiểu Thuận hầu hạ Vân Ái Liễu đã lâu, tất nhiên là biết khi nghe được tin tức như vậy thì di nương nhà mình chắc chắn sẽ không vui, chỉ là nàng không biểu hiện ra mà thôi. Người làm nô tài như hắn tất nhiên cũng phải cẩn thận, nhìn sắc mặt chủ tử mà nói chuyện.
“Ừ, ngươi đi nói với Huyền nhi đi, gọi nó đến đây một chuyến. Mặt khác, ngươi còn cho người chuẩn bị một chút hạ lễ đưa đến chỗ lão gia và phu nhân, nói chúng ta muốn chúc mừng!” Vân Ái Liễu im lặng một lúc rồi nói như vậy.
Tiểu Thuận lập tức gật đầu “Dạ, phu nhân. Tiểu nhân đi ngay!”
Mà lúc này, Bùi Phong và Bùi Huyền cũng đã nghe tin. Hai người đều kinh ngạc, sau đó người trước liền không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ thay Giang Mộ Yên, mà người sau vẫn âm trầm, không ai biết được hắn đang nghĩ cái gì.
~
Bên kia, Lâm đại phu cuối cùng cũng xua tan mây mờ, thấy được trăng sáng, rốt cục đã có thể ngẩng mặt trước lão gia và phu nhân.
Tiễn các đại phu khác đi, Bùi Vũ Khâm quả nhiên vui vẻ dị thường nói với Lâm đại phu: “Lâm đại phu, hôm nay ít nhiều cũng nhờ ông chẩn ra hỉ mạch, cũng đa tạ ông đã không để ý thành kiến của chúng ta mà trượng nghĩa nói ra tin vui này, không để chúng ta bỏ qua tin tức quan trọng như vậy. Vũ Khâm ở đây hành lễ!”
Nói xong, Bùi Vũ Khâm liền hơi cúi người thi lễ với Lâm đại phu, nhưng lại bị Lâm đại phu ngăn cản. Biểu tình lão nhất thời như được sủng mà kinh sợ: “Lão gia, ông chủ, này, này không thể a. Đây là việc của lão hủ. Lão hủ thân là đại phu, tất nhiên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ nói chi tiết tình trạng thân thể của phu nhân cho hai người nghe. Sao có thể để lão gia ngài thi lễ a!”
“Lâm đại phu, Mộ Yên ở đây xin lỗi ông vì những thành kiến trước đây, đồng thời lại càng muốn cảm ơn ông. Cảm ơn ông đã nói cho ta tin tức này. Sau này, chuyện an thai của Mộ Yên xin nhờ Lâm đại phu nhiều hơn!”
Giang Mộ Yên cũng biết lần này mình đã oan uổng cho Lâm đại phu. Lão chẩn đoán chi tiết mà nàng lại không tin. Bây giờ đã chứng minh chẩn đoán của lão là đúng, không hề lừa nàng, bản thân Giang Mộ Yên cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cho nên khi thấy Lâm đại phu khiêm tốn, cũng thấy được khát vọng thật sự muốn thay đổi ấn tượng của mình trong mắt lão thì Giang Mộ Yên cũng nghiêm túc giao trọng trách an thai sau này của mình cho Lâm đại phu, để đền đáp chuyện lão đã mang đến kinh hỉ này cho phu thê nàng.
Mà Lâm đại phu sau bao nhiêu ngày cuối cùng cũng nghe được lời mong chờ từ miệng Giang Mộ Yên liền kích động đến thiếu chút nữa lão lệ tuôn rơi. Chuyện này còn khiến lão vui hơn được Bùi Vũ Khâm thưởng nghìn lượng bạc nữa. Cuối cùng cũng lấy lại được sự tin tưởng của phu nhân.
Không để ý sự cản lại của Bùi Vũ Khâm, Lâm đai phu liền quỳ xuống “Phu nhân a! Có thể nghe ngài nói một câu này, lão hủ thật sự là chết cũng không hối tiếc a!”
“Lâm đại phu, ông mau đứng lên, thật sự là quá nghiêm trọng rồi!” Giang Mộ Yên ra dấu ý muốn Thanh Thư bước lên đỡ, bản thân mình cũng chủ động bước lên nâng Lâm đại phu.
Lâm đại phu được mấy người cùng lúc nâng lên nhưng cả người vẫn còn run run, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ kích động.
Ngày hôm nay, vận mệnh của hầu hết mọi người đều thay đổi.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm lần nữa thoát khỏi bóng tối mà đứng dưới ánh mặt trời. Lâm đại phu lấy lại được cảm giác thỏa mãn tràn đầy tự tin. Thanh Thư và Hồng Nguyệt cũng thoát khỏi sự tự trách.
Tất cả giống như đều phát triển theo chiều hướng tốt. Nhưng xưa nay có câu ‘Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí’.
(R: phúc không bao giờ đến cả đôi, họa không bao giờ đi một mình.)
Trong Bùi gia, khi sự vui sướng này còn chưa nguôi thì bên ngoài, nguy cơ đối với chuyện làm ăn của Bùi gia đã dần tiến đến.
~
Thời tiết bắt đầu ấm dần lên, mà thời khắc chuyển giao năm mới cũng đang đến. Bùi gia đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị những chuyện liên quan đến lễ mừng năm mới.
Tư hai mươi lăm tháng Chạp, toàn bộ hạ nhân trong phủ đã bắt đầu tổng vệ sinh, chuẩn bị dùng diện mạo sạch sẽ, mới mẻ nghênh đón năm mới.
Bùi Vũ Khâm cũng đã phê duyệt, thống kê hết đám sổ sách cuối cùng được đưa đến từ trước hai mươi lăm rồi. Mấy ngày nay, hắn đang bận rộn tính toán tiền thưởng, lì xì năm mới cho mọi người. Dù sao đã vất vả cả một năm, cũng nên để người ta về nhà ăn Tết.
Vì đã đuổi hết trướng phòng tiên sinh trong phủ nên chuyện phát lì xì hằng năm này vốn không phải đích thân Bùi Vũ Khâm làm nhưng giờ cũng không thể không tự mình làm. Cũng may là mấy tháng qua, hắn đã vận dụng nhuần nhuyễn hết các phương pháp tính toán mà Giang Mộ Yên dạy, hơn nữa sử dụng bàn tính cũng đã quen tay, mấy chuyện này tuy nhiều nhưng cũng không vất vả như trước nữa. Hơn nữa có Thanh Thư xem như phân nửa trợ thủ đắc lực giúp đỡ, còn có Bùi Huyền và Bùi Phong nên chuyện hạch toán tiền thưởng và lì xì cho hạ nhân này lại càng dễ dàng hơn.
~
Hôm nay bạn đi cộng đồng. Hôm nay bạn đi tập nhảy. Hôm nay bạn phơi nắng nguyên ngày. Hôm nay bạn mệt như con trâu. Hôm nay bạn phát hiện da mặt mình đã dày hơn hông ít -_-.
Ngày mai bạn phải thức sớm. Ngày mai bạn phải đi nhập số liệu trong khi cái lap đến Word cũng chẳng có. Ngày mai bạn có pặc-ty. Ngày mai hông có truyện.
chapters to go!