Hưu Thư Khó Cầu

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, nghênh đón tôi với An Lăng Nhiên rời giường, là một tiếng hét bén nhọn.

Tối qua cùng tiểu ngu ngốc đùa đến điên, trời gần sáng mới ngủ, bị đánh thức như vậy đương nhiên rất làm cho người ta khó chịu, vì thế tôi mang cái đầu rối tung ngồi dậy, há miệng ngáp hai cái nói: “Vương mụ mụ, ta bảo bà hét cái gì hả? Mặc dù ta nửa đêm trở về là có chút đột nhiên, nhưng mà ngươi cũng… a a!” Mới nói một nửa, tôi nhìn người tới, như có chút không tin, dùng sức dụi dụi mắt, lại nhìn thêm mấy lần. Người đứng ở cửa vẫn không thay đổi, chỉ là miệng há càng ngày càng to hơn.

Trại Nguyệt mặc bộ hoa y màu xanh, trên đầu vân kế cao quý, hay tay che tai, vẫn trợn mắt há hốc mà nhìn tôi. Tôi nuốt nuốt nước miếng, mới lấy tay chó lắc lắc người bên cạnh.

“Tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc”.

“Ngô…”

“Mau ngồi dậy, tiểu ngu ngốc!”

Tiểu ngu ngốc mặc dù tối qua vui vẻ, nhưng dù sao cũng tiêu hao chút thể lực, lúc này đang ngủ day, bị tôi vừa lắc vừa vỗ cũng không nhịn được tức giận, đành phải ngồi dậy rống to về phía Trại Nguyệt công chúa: “Cút ra ngoài cho ta!”

Nói xong, ba người chúng tôi ở đây đều trợn tròn mắt.

Tiểu ngu ngốc lờ mờ, cũng xoa xoa mặt lại nhìn Trại Nguyệt, tiện thể nhìn tôi, tôi cho mắt một ánh mắt “Đích thật là Trại Nguyệt, chàng không có hoa mắt”. Bên kia Trại Nguyệt bị tiểu ngu ngốc rống, rốt cuộc cũng hồi hồn.

Cả người run rẩy nói: “Ngươi bảo ta cái gì?”

Tiểu ngu ngốc trốn ở sau lưng tôi, dùng chăn che khuất nửa người trên, bộ dạng xấu hổ như con gái: “Ta, ta…”

“Ngươi dám bảo ta cút?” Hai mắt Trại Nguyệt phồng lên như hai chuông đồng, bước từng bước về phía chúng tôi.

“Cô không được qua đây!” Tôi đã không thể ngăn chặn, Trại Nguyệt đã bước lên giường, vòng qua tôi dùng sức kéo tiểu ngu ngốc, dáng vẻ, thật sự giống như thê tử đi xa về bắt gặp trượng phu mình đang yêu đương vụng trộm.

“Ngươi dám bảo ta cút?!” Kỳ thật tôi rất muốn nói cô hiểu lầm rồi, hắn là kêu Vương mụ mụ cút.

“Thái tử ca ca nói mấy ngày nay ngươi bị bệnh, không vào triều, ta mới đến thăm người, nhưng ngươi lại đối đãi với ta như thế sao?” Tướng công tôi thân thể rất khỏe, nào có bệnh, tối hôm qua còn sinh khí dồi dào!

“Ngươi lại còn ở đây thông đồng cùng với con hồ ly tinh này, ngươi làm thế xứng đáng với ta sao? Ô ô!” Một bàn tay nhỏ bé bùm bùm quất tới, toàn bộ rớt trên mặt tôi, tôi có chút không vui vẻ lắm.

“Này này, cô nói rõ ra xem, ai mới là hồ ly tinh? Ta mới chính là quang minh chính đại…”

Mới nói một nửa, tôi tự động ngậm miệng, Trại Nguyệt cũng cho tôi một ánh mắt như hổ rình mồi: “Quang minh chính đại cái gì? Quang minh chính đại bị hưu à? Ta nói cho ngươi, An Lăng tiểu tử là của ta! Của ta!”

Tôi nổi giận, cũng mặc kệ trên người chỉ còn mặc mỗi cái yếm, bật người đứng dậy, chống nạnh bức ngược lại.

“Của ngươi? Cái lỗ tai nào của cô nghe tiểu ngu ngốc nói muốn ngươi? Ta không ngại nói cho ngươi biết, tiểu ngu ngốc sẽ lập tức cưới ta trở về!”

“Ha ha, tức cười! Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, phụ hoàng đã đồng ý với ta, lập tức thay ta tứ hôn cho An Lăng tiểu tử, hôm nay ta đến là để báo cho tướng công tin tốt này đấy.”

“Ngươi nói bậy!”

“Ngươi nói bậy!”

……

“Không tin thì hỏi thử tiểu ngu ngốc xem”.

“Được, hỏi thì hỏi”.

“Tướng công…”

?? Khi tôi với Trại Nguyệt cùng trăm miệng một lời quay đầu lại gọi tiểu ngu ngốc, mới phát hiện người nào đó đã mặc xong áo lót, không có cốt khí mà chuồn ra khỏi phòng.

An Lăng Nhiên, ngươi chưa từng nói ngươi vẫn còn qua lại với Trại Nguyệt, bây giờ lại còn dám bỏ chạy, ngươi chết chắc rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio