Trong đôi mắt ngờ nghệch của Vương Uyển Dung ánh lên sự phức tạp, “Kỳ thật vào cái đêm Thất tịch mà tướng công đến tìm ta, chẳng qua là muốn giải thích với ta. Hóa ra huynh ấy vẫn không đón ta hồi phủ là vì có kẻ thù đuổi giết, huynh ấy sợ kẻ thù lôi ta ra uy hiếp, nên mới diễn trò hưu ta ra khỏi phủ, đến cả mẹ chồng cũng được tướng công bí mật sắp xếp đến ở trong một ngôi chùa.”
Dừng một chút, Vương Uyển Dung phun nước bọt rồi mới nói tiếp: “Lúc đầu ta mới không nên nghi ngờ nỗi khổ tâm của tướng công, nhưng tướng công nói càng ít người biết càng tốt, nếu không nhờ ngươi, thì ta đã tự giết chết cốt nhục của mình rồi, ân hận cả đời, huynh ấy cũng sẽ thương tiếc đến suốt đời.”
Tôi bị nghẹn nước trà, cùng Kỳ Nhi đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Kỳ Nhi cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, xem ra, chúng tôi quả là người cùng phe.
Cái gì kẻ thù, tôi không hề tin. Lý Đình Chính có nỗi khổ trong lòng, nên mới cố ý hưu Vương Uyển Dung, đưa mẹ mình lên ẩn trên núi là thật, nhưng đề phòng kẻ thù cũng là giả.
Nếu như bản công chúa đoán không sai, Lý Đình Chính lo mình với An Lăng Nhiên khởi sự thất bại, liên lụy thê nhi, nên mới có chuyện ba năm nhọc lòng cùng Vương Uyển Dung “yêu đương vụng trộm”.
Nói vậy, lần này tôi thật là… có lòng tốt đi làm chuyện xấu. Lý Đình Chính với Vương Uyển Dung gương vỡ lại lành, bụng vợ mình lại đang to nhanh, không biết hắn lại tính toán làm gì.
Quả nhiên, Vương Uyển Dung kéo áo tôi khẽ nói: “Liêm Chi, lần này ta đến đây chính là muốn cáo từ ngươi và biểu tỷ. Tướng công nói, cừu gia chưa trừ, ta với con một ngày cũng không an toàn, cho nên cuối tháng này ta sẽ rời kinh đến nơi khác để an thai.”
Tôi trầm mặc, nóng vội đến thế… xem ra, ngày tiểu ngu ngốc và Huyền Nguyệt khởi sự không còn xa.
Phụ nữ có thai cảm xúc dao động pha đại(), không biết Vương Uyển Dung là vì không nỡ xa bản công chúa, hay là luyến tiếc cuộc sống an nhàn ở Mục vương phủ, nói xong, đoạn khóc sướt mướt suốt.
() dao động pha đại: nếu ai không nhớ lật Vật Lý xem giúp mình. Ở đây chắc có nghĩa là lên xuống thất thường.
Tôi với Kỳ Nhi nói thêm một lúc nữa, Lý Đình Chính mới đến rước Vương Uyển Dung đi.
Lý Đình Chính xem ra cũng là một chính nhân quân tử, bản công chúa hại hắn như thế, hắn gặp ta vẫn hành lễ thăm hỏi, không thiếu chút nào lễ tiết.
Tôi nói: “Biểu dượng không cần đa lễ như vậy, mấy ngày trước Liêm Chi đã đắc tội, xin ngài lượng thứ.”
Lý Đình Chính dìu ái thê, cười đến vô cùng xán lạn.
Chậc chậc, đôi vợ chồng son này đứng trong Tây viện đến ngọn cỏ khô cũng không thấy của tôi, thật là vô cùng châm chọc.
Hắn nói: “Đình Chính mới nên cảm tạ ngài mới đúng. Lúc đầu vì chút hiểu lầm nho nhỏ, thiếu chút nữa khiến cho nương tử bỏ đi cốt nhục của chúng ta, mặc dù công chúa phá hủy chút cục diện, nhưng không có ảnh hưởng đến toàn cục, ngược lại còn cứu ba mệnh thê nhi ta, cũng coi như là sai lầm kịp sửa. Ta tin công chúa không phải là người bụng dạ ác độc, lúc đó cũng vì xót cho Uyển Dung nên mới bày ra hạ sách này, cho nên… nếu có chút gì hiểu lầm, vẫn là nên sớm giải thích rõ ràng với người trong lòng mình thôi.”
“Đừng như ta với Uyển Dung, vì một nghi ngờ nho nhỏ mà giày vò một thời gian dài, tội gì chứ?”
Nói xong, vợ chồng son liền ngọt ngọt ngào ngào, sóng vai nhau rời khỏi Tây viện.
Tôi thổn thức không thôi, Lý Đình Chính quả không hổ là thuộc hạ của An Lăng Nhiên, nói tới nói lui chín quẹo mười tám ngoặt, ý bảo mưu kế nho nhỏ của tôi không phá hư được đại cục của An Lăng Nhiên, còn khuyên tôi đi giải thích với tiểu ngu ngốc.
Thật là buồn cười, mượn đỡ một câu nói của Minh huynh: nếu giải thích có tác dụng, thì cần gì tới cảnh sát?
Lại nói, bản công chúa đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cúi đầu trước An Lăng Nhiên, tôi càng chẳng có cái gọi là “người trong lòng”, thứ mà tôi tâm tâm niệm niệm, bất quá là ngày khời sự không xa, cũng có nghĩa là tôi nên sớm tính toán cho tương lai của chính mình.
Hưu thư, vẫn là đường ra duy nhất của tôi.