Xuất hiện lần nữa của Tống Minh đối với Lâm Tiểu Khởi mà nói không thể nghi ngờ là một đại phiền toái, cậu vốn tưởng rằng lần trước Tống Minh sau khi đến tìm cậu không có kết quả liền sẽ bỏ qua, trên thực tế Tống Minh cũng tìm cậu như vậy môt lần, còn tưởng Tống Minh đã quên chuyện này rồi, không nghĩ tới lại ở chỗ này cho cậu "Kinh hỉ"!
Còn không đợi Lâm Tiểu Khởi có trả lời, Nguyên Uyên cách đó không xa đầy mặt đen thui bước nhanh đi tới vòng lấy vai Lâm Tiểu Khởi bày ra tính chiếm hữu, nói như đinh đóng cột: "Không thể!"
Lâm Tiểu Khởi phối hợp tựa vào trong ngực anh, thân mật cùng anh kề cùng một chỗ, sau đó nói với Tống Minh: "Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi đã có người yêu, tâm ý của anh tôi vô phúc hưởng thụ."
Lời này rất rõ ràng biểu lộ lập trường của cậu, cậu đã quyết định ở chung một chỗ với Nguyên Uyên đó chính là cả đời, đối với tình cảm cậu rất nghiêm túc, vô luận từ phương diện nào mà nói có thể cùng Nguyên Uyên ở chung một chỗ đều là hạnh phúc lớn lao, cậu không hy vọng phần hạnh phúc không dễ tới này bị người phá hư, hơn nữa cậu cũng nhìn ra được Nguyên Uyên rất không thích Tống Minh, thời gian cùng Nguyên Uyên ở chung một chỗ mặc dù không dài lăm, nhưng cậu cũng ít nhiều hiểu rõ được tính cách của Nguyên Uyên, tỷ như hiện tại tâm tình Nguyên Uyên khá không vui.
Anh nhẹ nhàng cầm tay Lâm Tiểu Khởi, "Chúng ta đi thôi." Không có gì tốt nói với Tống Minh.
Ánh mắt Nguyên Uyên vốn nhìn về phía Tống Minh lạnh như băng hóa thành ấm áp, nếu như nói ban đầu từ trong ảnh nhìn thấy Tống Minh anh còn có thể coi người này là kình địch ăn dấm, hiện tại Lâm Tiểu Khởi đã sớm cho thấy tâm tư cùng anh ở một chỗ, đối mặt với theo đuổi của Tống Minh cũng là sắc mặt không chút thay đổi, Nguyên Uyên đối với lần này rất hài lòng, Tiểu Khởi nhà anh thật là làm cho người ta bớt lo.
Dù vậy Nguyên Uyên trong lòng cũng không có vì vậy mà buông lỏng, quả nhiên, lúc chiều Nguyên Uyên đang ở phòng làm việc tầng chót cao ốc Nguyên thị nhìn thấy Tống Minh sắc mặt không tốt lắm.
So với Nguyên Uyên bình tĩnh ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, Tống Minh đột nhiên tìm đến chỗ Nguyên Uyên liền lộ ra vẻ phá lệ nóng nảy, cũng không trách hắn, lần trước lúc bị Tống phu nhân triệu hồi đã sắp xếp xong xuôi hôn sự của hắn và Lâm Tiểu Vi, Tống Minh đương nhiên không thể thật sự cùng một nữ nhân kết hôn, hắn đã sớm nói với cha hắn hỗ trợ khuyên mẹ, mục tiêu của hắn vẫn là Lâm Tiểu Khởi ở nước ngoài đã để lỡ mất!
"Nói đi, anh muốn điều kiện gì." Tống Minh khẽ hất càm lên, ngữ khí và thần sắc đều có chút vẻ cao ngạo như vậy, cũng không biết đối mặt Nguyên Uyên điểm ngạo khí này của hắn từ đâu tới, nhưng hắn chính là tự tin như vậy!
Nguyên Uyên kinh ngạc nhìn hắn một cái, lời này hẳn là tự mình nói đi, thật không biết Tống Minh này cả ngày nghĩ cái gì, nghe nói hắn ở nước ngoài cũng là nhân vật tinh anh, nhưng dựa vào quan sát của Nguyên Uyên người này nôn nôn nóng nóng, ngay cả xử lý chuyện của Lâm gia đều không tận thiện tận mỹ như vậy, nếu như không phải sau lưng còn có chỗ dựa Tống Nham, Lâm gia đã sớm đá hắn đi.
"Anh lấy lập trường gì nói lời này?" Ngón tay Nguyên Uyên không nhẹ không nặng gõ bàn, chậm rãi hỏi hắn.
Anh hỏi như thế Tống Minh cũng không tức giận, ngược lại thoải mái đem ghế tới đối diện bàn làm việc của anh, ánh mắt nhìn anh gằn từng chữ nói: "Tôi đương nhiên là lấy lập trường của người theo đuổi Lâm Tiểu Khởi, tuy nói anh và Lâm Tiểu Khởi ở chung một chỗ, nhưng tôi cũng có quyền theo đuổi cậu ấy không phải sao?"
Nếu như là trước khi Nguyên Uyên cùng Lâm Tiểu Khởi ở chung một chỗ có người dám nói với anh lời như thế anh nhất định không chút do dự tự mình ra trận hung hăng đánh người một trận, bất quá kể từ sau khi bọn họ ở chung một chỗ cuộc sống hạnh phúc trôi qua quá tốt đẹp, Nguyên Uyên trước kia bởi vì mất ngủ, tính tình áp lực công việc lớn dẫn tới dần dần chuyển tốt, ngoại trừ ngày đó Lâm Tiểu Khởi bị Kha Tòng bắt cóc anh vẫn không có đặc biệt tức giận qua, cho dù là Tống Minh ở trước mặt gọi nhịp anh như vậy anh cũng cảm thấy đối phương giống như đứa nhỏ không chiếm được kẹo, anh có thể cùng một đứa con nít tức giận sao?
Lời này nếu như bị Lâm Tiểu Khởi biết khẳng định không đồng ý, có loại trẻ con không tiết tháo như Tống Minh sao? Cậu cũng không quên Tống Minh hồi ở nước ngoài thường xuyên ở bên tai cậu thao thao bất tuyệt mấy chuyện ân ái kia.
Hòa trợ lý nơm nớp lo sợ đi vào đưa hai chén trà, Nguyên Uyên gần đây uống trà, trong công ty cũng đều là ít trà ngon, về phần Tống Minh muốn uống cái gì hắn cũng không nói, vậy thì khách theo chủ đi.
Tống Minh lơ đãng nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó không tán đồng bĩu môi, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ ghét bỏ không cần nói cũng biết, hắn cái bộ dáng này làm cho Hòa trợ lý vừa mới chuẩn bị lui ra ngoài trong lòng cọ cọ nổi nóng, đây là ý gì, cư nhiên ghét bỏ trà hắn pha?! Trà hắn pha tổng tài uống nhiều năm như vậy đều không nói gì, hàng này lại dám ghét bỏ!
Nguyên Uyên ý bảo Hòa trợ lý đi ra ngoài đóng cửa lại, khép lại văn kiện nói nới Tống Minh: "Nghe nói hợp tác của Tống gia và Lâm gia không tệ, Tống phu nhân rất để ý tiểu thư Lâm gia làm con dâu."
Tống Minh nghe lời của anh mở to hai mắt, hắn như thế nào đã quên chuyện này!
Bất quá: "Tôi chỉ thích có nam nhân, sẽ không cưới Lâm Tiểu Vi." Hắn từ xưa tới giờ đều không có nghĩ qua kết hôn với nữ nhân, hiện tại sở dĩ trì hoãn thời gian là bởi vì cha hắn đã nói sẽ giúp hắn giải quyết cái vấn đề này, chỉ cần hắn trước tiên trấn an tốt mẹ hắn, hắn không biết cha hắn giúp hắn giải quyết vấn đề này như thế nào, nhưng chỉ bằng cha hắn đối với Lâm Tiểu Khởi ấn tượng rất tốt, thậm chí cùng mẹ Lâm Tiểu Khởi còn có chút quan hệ nói không rõ ràng hắn liền yên tâm, chính là vì vậy hắn mới cảm giác mình và Lâm Tiểu Khởi là tuyệt phối.
Không sai, chính là tuyệt phối! Thế hệ cha mẹ bọn họ bởi vì đủ loại nguyên nhân bỏ lỡ không có ở chung một chỗ, hiện tại hắn lại gặp được Lâm Tiểu Khởi hơn nữa cực kỳ yêu cậu, trời cao an bài như vậy chính là vì bù đắp tiếc nuối của thế hệ trước! Tống Minh trong lòng vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nguyên Uyên nhìn sắc mặt Tống Minh lúc sáng lúc tối, mặc dù không biết ý nghĩ của hắn nhưng cũng biết nhất định là ở trong lòng mơ ước Lâm Tiểu Khởi, hiện tại anh rất không cao hứng: "Sẽ không cưới? Không biết anh ở đâu ra lòng tin nói những lời này, Tống phu nhân từ lâu chạy tới thành phố Tử Hà gặp Lâm Tiểu Vi chính là vì phòng ngừa anh kết hôn với nam nhân đúng không, anh cho rằng anh ở đây trì hoãn thời gian muốn nghĩ cách đào thoát đám hôn sư này, chẳng lẽ anh không biết Tống phu nhân đã sớm chuẩn bị tiệc đính hôn của anh và Lâm Tiểu Vi sao? Chẳng lẽ anh không biết quan hệ của Tiểu Khởi và Lâm gia sao? Anh làm như vậy là muốn đặt Tiểu Khởi ở chỗ nào! Anh là muốn đặc biệt thay em ấy và Lâm gia kéo cừu hận tới sao?!"
Anh vốn là không muốn để ý tới Tống Minh cái loại ấu trĩ lại cuồng vọng này, nhưng cách làm của Tống Minh là đang soa cường nhân ý, Lâm gia vốn là đối với Lâm Tiểu Khởi bất mãn hết sức, mặc dù Lâm Tiểu Khởi không quan tâm, anh cũng không quan tâm — trời sập xuống đều có anh thay Lâm Tiểu Khởi chống lấy, nhưng là nếu như không quan tâm là do người khác kéo tới liền coi như là chuyện khác, chớ nói chi là người này còn đánh danh nghĩa theo đuổi Tiểu Khởi, nếu như Lâm gia, Lâm Tiểu Vi biết rồi chẳng phải là càng hận Tiểu Khởi!
Năm năm trước Lâm Mộ Du cũng bởi vì cừu hận mạc danh kỳ diệu cải tạo thể chất Lâm Tiểu Khởi, mặc dù chuyện này thực tại mang đến cho anh kinh hỉ rất lớn, nhưng lỗi khổ Lâm Tiểu Khởi chịu càng nhiều, nữ nhân của Lâm gia đều là điên khùng, Lâm Mộ Du là một, Lâm Tiểu Vi mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng không thể khinh thường, sau khi trải qua sự kiện bắt cóc của Kha Tòng Nguyên Uyên sẽ không bỏ qua bất cứ uy hiếp gì tới an toàn của Lâm Tiểu Khởi đến từ người và vật bên cạnh, Lâm gia đứng mũi chịu sào.
Tống Minh trăm triệu không nghĩ tới Nguyên Uyên sẽ nói ra một phen như vậy, hắn cho là Nguyên Uyên sẽ giáo dục hắn Lâm Tiểu Khởi là người của anh tuyệt không cho phép người khác mơ ước, nhưng Nguyên Uyên lại không hề đề cập tới chuyện này, ngược lại từ ân oán gia tộc của Lâm Tiểu Khởi bắt đầu, hắn mặc dù biết một chút ân oán của Lâm Tiểu Khởi cùng Lâm gia, nhưng hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn thấy hổ dữ không ăn thịt con, Lâm Tiểu Khởi nói như thế nào đều là con trai của Lâm Mộ Thành, Lâm Mộ Thành dù tuyệt tình thế nào sao có thể không nhận con mình.
Hắn đối với lời của Nguyên Uyên vẫn là xem thường: "Lâm Tiểu Khởi là người Lâm gia, dù sao Tống gia và Lâm gia chúng tôi cũng muốn liên hợp, đem Lâm Tiểu Vi đổi thành Lâm Tiểu Khởi không được sao, Lâm gia đang gặp phải thời buổi rối loạn, anh nói tôi đề xuất muốn cùng Lâm Tiểu Khởi kết hôn người Lâm gia sẽ làm như thế nào? Nếu như tôi tiếp tục nói với người Lâm gia Lâm Tiểu Khởi chính là cổ đông của công ty nước ngoài bọn họ trăm phương ngàn kế muốn tìm kiếm hợp tác kia bọn họ sẽ làm như thé nào?"
Đương nhiên là nghĩ cách đóng gói Lâm Tiểu Khởi đưa qua! Bọn họ mới không quản Lâm Tiểu Khởi còn là người Lâm gia hay không, hắn có nghĩa vụ vì Lâm gia làm việc, hết thảy của hắn đều là Lâm gia.
Nguyên Uyên cũng không biết Tống Minh là thật sự ngu hay là giả bộ ngu, đã rất lâu không ai dám ở trước mặt anh khiêu khích như vậy, nhất là về chuyện Lâm Tiểu Khởi.
"Vậy chúng tôi mỏi mắt mong chờ."
Chờ sau khi Tống Minh đi Nguyên Uyên mở văn kiện trước mặt anh ra, phía trên rõ ràng chính là tất cả tài liệu của Tống gia và hoạt động ở thành phố Tử Hà, nếu như Tống Minh nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần, bởi vì phía trên bất luận là chi tiết sinh hoạt hàng ngày của bọn họ và Lâm gia hay là nội dung cơ mật hạng mục hợp tác tất cả đều nhất nhất bày ra.
Ngón tay Nguyên Uyên điểm trên hạng mục hợp tác đã tiến hành một phần ba, ánh mắt rất lâu không có rời đi, Tống Nham, mục đích thật sự của hắn đến tột cùng là cái gì?
Khuya về nhà Lâm Tiểu Khởi giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện, chủ động cọ đến trước mặt anh mắt tha rưng rưng nhìn anh, biết cậu còn vì chuyện buổi trưa ngượng ngùng, Nguyên Uyên ra vẻ nghiêm túc không giống như ngày thường ôm cậu vào trong ngực như vậy như vậy một phen, liền như vậy gạt cậu.
Lâm Tiểu Khởi lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, đổi lại ngày thường Nguyên Uyên đã sớm ôn nhu nói với cậu không sao cả, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng không thích hợp, cậu đương nhiên không biết một màn buổi chiều Nguyên Uyên cùng Tống Minh ở phòng làm việc, còn tưởng rằng Nguyên Uyên đang ghen.
Cậu suy nghĩ một chút không thể làm gì khác hơn là nắm lấy cái tay giở trò, Nguyên Uyên ngồi ở trước bàn thư phòng xem máy tính, Lâm Tiểu Khởi tiến lên ôm lấy vai anh nằm ở bên tai anh nhẹ giọng gọi anh "Viên Viên ca".
Xưng hô thế này lần trước gọi vẫn là lúc cậu vừa trở về nước lần thứ hai nhìn thấy Nguyên Uyên, không để ý liền gọi ra xưng hô hồi nhỏ, kỳ thực Lâm Tiểu Khởi cảm thấy xưng hô thế này manh, có loại ý vị tốt đep, giống như tượng trưng cậu và Nguyên Uyên quen biết rất nhiều năm, bất quá dù sao đều là chuyện hồi bé rồi, hiện tại cũng là người gần tuổi, cậu cũng không không biết xấu hổ lại cả ngày gọi.
Nhưng bây giờ Nguyên Uyên vừa nghe đến tiếng "Viên Viên ca" kích thích tiếng lòng này tâm đều muốn tan ra, tâm tư vừa muốn lạnh nhạt Tiểu Khởi một chút trong nháy mắt biến chuyển, thật là làm anh không có biện pháp, vốn là muốn để cho cậu hối lỗi một chút sau này đề cao cảnh giác đừng tiếp tục tùy tiện để cho người ta lừa gat, nhưng hiện tại...... Thôi vậy, anh sẽ hảo hảo che chở cậu!
Cho nên buổi tối hôm đó lúc Nguyên Uyên ôm Lâm Tiểu Khởi ở trên giường triền miên Lâm Tiểu Khởi liền đỏ mặt thanh âm khàn khàn dưới yêu cầu của Nguyên Uyên từng lần gọi "Viên Viên ca".