Đối với phẫn nộ của Lâm Tiểu Khởi Lâm Tiểu Vi không cho là đúng, cô ta lúc trước vẫn luôn giúp Lâm gia mượn hơi Lâm Tiểu Khởi không thành, lần vì tìm Lâm Tiểu Khởi là lén lút tiến hành, cô ta biết nếu như mình về nhà nói với cả nhà đều biết, như vậy chuyện này ắt lại muốn rơi vào trên đầu cô, nhưng hiện tại cô ta muốn tự mình làm tốt chuyện này sau đó sẽ cho cha một kinh hỉ, giữa chủ động và bị động khác biệt vẫn là rất lớn.
Bị Lâm Tiểu Khởi cúp điện thoại cô ta cũng không nhụt chí, cô ta đảo đảo con ngươi, chuyện này cũng không phải Lâm Tiểu Khởi không nguyện ý là không nguyện ý, cho dù không vì Lâm gia, chỉ vì chính cô ta cũng muốn làm tốt chuyện này.
Nghĩ tới đây Lâm Tiểu Vi đứng dậy lái xe tới trường Lâm Tiểu Thừa, bình thường mà nói rất ít có thể ở trường học nhìn thấy bóng dáng Lâm Tiểu Thừa, nhưng gần đây cô ta nghe người hồi báo nói Lâm Tiểu Thừa cư nhiên ngày ngày ngồi ở trong phòng học lên lớp, đây quả thực so với thế giới tận thế còn khủng bố hơn!
Phải biết đứa em trai không ra hồn kia của cô ta thực là từ sơ trung đã bắt đầu phản nghịch, không nghe lời, lúc nhỏ ngày ngày đánh nhau, lớn lên rồi liền trầm mê vào mĩ sắc, chuyện đánh nhau cũng không ít, mặc dù cô ta và mẹ cả ngày khuyên hết nước hết cái cũng không thể khuyên được đứa em trai này, ngược lại để cho hắn càng ngày càng cách xa Lâm gia.
Lâm Tiểu Thừa là dùng tiền vào đại học, sau khi lên đại học dưới yêu cầu mãnh liệt của hắn trong nhà liền mua cho hắn một căn nhà ở gần trường học, Lâm Tiểu Thừa bình thường đều ở đây, cực ít về Lâm gia.
Lâm Tiểu Vi lúc đến vừa vặn gặp được Lâm Tiểu Thừa tan lớp, nhìn thấy hắn thẫn thờ cầm sách giáo khoa lắc la lắc lư ra khỏi phòng học, Lâm Tiểu Vi tức giận cũng không đánh tại chỗ, tiến lên một cái túm sách trong tay hắn qua.
"Mày xảy ra chuyện gì! Mấy ngày vừa rồi không phải ở trường hảo hỏa đi học sao, như thế nào còn một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, chị biết mày bản tính khó sửa, thiệt mẹ còn nói mày trận này học tốt rồi, muốn chị xem mày chính là ban ngày ở nơi này bộ dáng gì, buổi tối còn không biết đi đâu lêu lổng!"
Lâm Tiểu Vi vừa nhìn thấy đứa em trai không ra hồn này liền tức giận, nhịn không được quở trách, Lâm Tiểu Thừa lại cũng đứng yên lặng tại chỗ nghe cô ta trách cứ, mí mắt cũng không ngẩng một cái, chỉ là tay rũ xuống ở hai bên nắm chặt bán đứng cảm xúc giờ phút này của hắn.
Lâm Tiểu Vi còn đang lải nhải trách cứ hắn, thấy hắn không có giống bình thường gào thét phản bác mình cũng có chút kỳ quái, bất quá cô ta từ nhỏ đến lớn đều là quở trách hắn như vậy, sớm đã thành quen, tiếp tục nhìn hắn đứng không đứng hẳn hoi liền biết hắn khẳng định còn chưa tỉnh ngủ không có tinh thần.
"Đi, chị có chuyện tới chỗ mày nói." Lâm Tiểu Vi lôi kéo hắn đi về phía xe mình dừng đó không xa.
Rất nhanh tới chỗ ở của Lâm Tiểu Thừa, Lâm Tiểu Thừa xuống xe để ý cũng không để ý cô ta trực tiếp đi về phía trước, cũng không quản Lâm Tiểu Vi ở phía sau làm sao gọi hắn.
Vào thang máy Lâm Tiểu Vi mới đập một cái vào lưng hắn: "Chị nói mày hôm nay ma nhập hả, cũng không nói câu nào, mày biết chị mày hiện tại trải qua cuộc sống thế nào? Ở nhà bị người khiển trách, ra ngoài còn bị người mắng, sao mày lại không thể ra hồn chút, không cầu mày chia sẻ gánh nặng Lâm gia, chỉ cần mày đừng tiếp tục gây họa chị và mẹ đã cảm tạ trời đất rồi."
Lâm Tiểu Thừa vẫn như cũ cúi đầu không lên tiếng, Lâm Tiểu Vi tự nói tự nghe cũng cảm thấy không có ý nghĩa, ngậm miệng lại.
Vào phòng Lâm Tiểu Thừa không quản Lâm Tiểu Vi, rót cho mình chén nước uống cạn, sau đó tùy tiện nằm ngửa trên ghế salon: "Nói đi, chuyện gì."
Hắn ngữ khí bình thản không gợn sóng, Lâm Tiểu Vi quen Lâm Tiểu Thừa bệnh tâm thần kinh ngạc nhìn hắn, cũng ngồi xuống.
"Chị cần mày giúp một chút."
Lâm Tiểu Thừa giễu cợt nhếch khóe miệng lên: "Không biết tôi đây người không bản lĩnh không chí khí không phẩm cách có thể có cái gì vì ngài cống hiến?" Bình thường Lâm Tiểu Vi thường xuyên nói hắn không bản lĩnh không có năng lực, nhưng con cháu nhà giàu nhà người ta dù gì vẫn muốn kế thừa gia nghiệp không phải sao, chỉ có đứa em trai ngu ngốc này của cô ngay cả chí khí này cũng không có, thật không biết nó cả ngày nghĩ cái gì!
Lâm Tiểu Vi nghe trong lời nói của hắn mang theo đâm chọc lại muốn bắt đầu kiểu khiển trách em trai, nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình vẫn là không so đo với hắn: "Mày biết Lâm gia chúng ta hiện tại tràn ngập nguy cơ không? Chuyện này nếu như không thể làm tốt Lâm gia chúng ta thật sự muốn xong đời!"
Cô ta đem lời nói tới nghiêm trọng như vậy cũng là muốn nhắc nhở Lâm Tiểu Thừa hết thảy hiện tại của hắn đều đến từ Lâm gia, Lâm gia suy sụp hắn cũng không sống dễ chịu, đáng tiếc cô ta không biết Lâm Tiểu Thừa trong lòng nghĩ lại là Lâm gia xong đời có liên quan gì tới hắn, hắn ước gì Lâm gia sớm kết thúc, cũng liền Lâm Tiểu Vi đứa ngu này còn đang nghĩ tới làm được những gì giữ được Lâm gia.
"Chị muốn làm cái gì?" Hắn biết Lâm Tiểu Vi tất nhiên đã sớm có kế hoạch gì đó, lấy tính tình cô ta tất nhiên là hiện tại không có người nào có thể dùng mới nghĩ tới hắn, bằng không cũng sẽ không dưới loại tình huống trước mắt này đến tìm phế vật trong miệng cô ta.
Lâm Tiểu Vi rất hài lòng lời của hắn, còn biết được vì Lâm gia làm việc cũng không tính là phế vật, chỉ cần Lâm Tiểu Thừa có thể cải tà quy chính là tốt rồi, Tiểu Thừa Tiểu Thừa cái tên này nhưng không phải chính là vì kế thừa Lâm gia sao, chỉ mong hắn ngàn vạn đừng cô phụ kỳ vọng của cha mẹ.
Lâm Tiểu Vi tiến tới bên tai hắn lặng lẽ nói kế hoạch của mình, ở nơi cô ta không thấy trên mặt Lâm Tiểu Thừa hiện ra biểu tình quỷ dị.
Thành phố Hải Lam, Lâm Tiểu Khởi sáng sớm rời giường nấu cơm đưa Bồng Hao tới nhà trẻ, Nguyên Uyên gần đây đi công tác, tất cả chuyện chiếu cố Bồng Hao đều rơi vào trên người cậu, làm xong mấy chuyện này cậu liền lái xe tới công ty, nhưng ngay lúc cậu vừa bước vào công ty liền gặp một bóng dáng nhiệt tình.
"Đại ca!"
Lâm Tiểu Khởi nhìn hồi lâu mới nhận ra vị này là đứa em trai cùng cha khác mẹ của cậu Lâm Tiểu Thừa, cậu nhiều năm không trở về Lâm gia, lần trước nhìn thấy Lâm Tiểu Thừa vẫn là rất nhiều năm trước, hiện tại có thể miễn cưỡng nhận ra đã không tệ.
"Tiểu Thừa, cậu sao lại ở đây?" Đối với đứa em trai Lâm Tiểu Khởi này hình như không có chán ghét như Lâm Tiểu Vi, năm đó lúc ở Lâm gia Lâm Tiểu Vi liền thỉnh thoảng trong lời nói mang theo đâm chọc khiêu khích cậu một chút, hoặc là giở chút khôn vặt ngáng chân cậu, mà Lâm Tiểu Thừa lại chỉ đứng xa xa nhìn cậu, trong đôi mắt nhìn không ra hỉ ác.
Lâm Tiểu Thừa gãi gãi đầu, trên mặt phát ra một tia ngượng ngùng của người trẻ tuổi: "Đại ca, anh...... có thể thu lưu em mấy ngày không?" Sau đó giống như là sợ Lâm Tiểu Khởi không đáp ứng bảo đảm, "Em nhất định ngoan ngoãn, không để cho anh thêm phiền toái, em đảm bảo."
Người đi làm tới càng ngày nhiều, Lâm Tiểu Khởi cũng không tiện để cho hắn trước mặt nhiều người như vậy nói những lời này, liền vẫy tay với hắn: "Cậu đi theo tôi."
Đi tới phòng làm việc của Lâm Tiểu Khởi Lâm Tiểu Thừa không tự chủ bắt đầu đánh giá, kinh ngạc và từng tia hâm mộ trong mắt không có thoát khỏi quan sát của Lâm Tiểu Khởi, nói tới phòng làm việc của Lâm Tiểu Khởi hết sức đơn giản, không gian cũng không tính là lớn, so với phòng làm việc của Lâm Mộ Thành hắn đã thấy qua nhỏ hơn rất nhiều, cũng đơn giản hơn rất nhiều, nhưng đây tính là cái gì, đây nhưng là Lâm Tiểu Khởi tự mình phấn đấu được.
Nghĩ như vậy Lâm Tiểu Thừa lại có chút bi ai, Lâm Tiểu Khởi học đại học chính là chuyên ngành cậu thích, tốt nghiệp đại học cũng là làm việc mình thích, mà mình từ nhỏ đến lớn lời nghe được nhiều nhất chính là mẹ và chị nói với hắn phải thế lọ thế chai mới có thể vượt qua Lâm Tiểu Khởi, mới có thể thừa kế Lâm gia, nhưng là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi lại cảm thấy anh trai trong miệng mẹ cướp đi đồ của hắn lớn lên thật là đặc biệt đẹp mắt, làm cho hắn không tự chủ được muốn tới gần, nhưng lại không dám làm phiền.
Hắn bắt đầu hoài nghi mẹ và chị nói có phải thật sự như vậy hay không, chờ hắn từng ngày lớn lên, chờ Lâm Tiểu Khởi ngày từng ngày cách Lâm gia càng ngày càng xa, hắn mới phát giác chênh lệch của mình và anh trai, hắn chỉ có thể vĩnh viễn bị nuôi nhốt ở trong lồng, mà Lâm Tiểu Khởi lại có thể giương cánh bay cao, nhưng hắn thích anh trai này, hi vọng cậu nhận được tự do, không nên lại bị người Lâm gia tính kế, mà mình đại khái đời này là trốn không thoát đi.
Hắn phản nghịch, tùy hứng, làm hết thảy chuyện mẹ và chị gái không hy vọng hắn làm, khiêu chiến điểm mấu chốt của mọi người Lâm gia, cho dù Lâm Mộ Du bà già kia dùng lỗ mũi nhìn hắn nói hắn "Bùn nhão đỡ không được tường" hắn cũng không muốn nói, nhưng lúc lại lần nữa đối mặt Lâm Tiểu Khởi hắn lại không dũng khí.
"Anh." Lâm Tiểu Thừa cúi cúi nhìn Lâm Tiểu Khởi.
Lâm Tiểu Khởi không nghĩ tới đứa em trai theo như lời đồn văn dốt võ nát lưu liên bụi hoa cơ hồ đem tất cả chuyên con nhà giàu nên làm đều làm cư nhiên sẽ...... Xấu hổ? Hắn là đang xấu hổ đi, Lâm Tiểu Khởi mắt sắc mà nhìn lỗ tai đỏ bừng của hắn.
Đứa nhỏ này ngược lại không tệ, Lâm Tiểu Khởi nghĩ như vậy để cho hắn ngồi xuống, đích thân rót tra đưa cho hắn.
"Cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Câu hỏi của Lâm Tiểu Khởi cũng không nghiêm túc, lại làm cho Lâm Tiểu Thừa run run cổ, sợ bị cậu nhìn ra chút gì, dù sao hắn mặc dù tư tâm đối với đại ca này rất thích, nhưng người ta lại không làm sao chào đón hắn.
Cho nên Lâm Tiểu Thừa liền thêu dệt ra một bộ mình cùng Lâm gia giận dỗi không muốn về nhà, bởi vì chuyện này đích xác là Lâm Tiểu Thừa mong đợi nhiều năm, hắn nói tới ngược lại cũng tình chân ý trọng, nói một chút càng là đem ủy khuất mình chịu niều năm như vậy tất cả đều tuôn ra.
"Chị gái em cả ngày bắt em học, biết rõ em đối với mấy bài chuyên ngành kia không có hứng thú còn không bỏ qua cho em, suốt ngày nghe ngóng em đi đâu, gặp ai, em ở chỗ chị ấy hoàn hoàn không có ." (Chỗ này là tác giả để nên ta không biết =))))
"Anh đều không biết cô mỗi lần nhìn thấy em đều là lỗ mũi hướng lên trời, em chính tai nghe được bà ấy cùng quản gia nói em là thứ lên không được mặt bàn, còn hoài nghi em là không phải người Lâm gia, nói em là phế vật mất mặt Lâm gia."
"Em ở bên ngoài người quen biết cũng đều là hồ bằng cẩu hữu, mấy đứa học giỏi tiến bộ kia đều coi thường em, cả ngày theo em chơi đều là người không tiền đồ, em biết mình vô dụng, nhưng em cái gì cũng không cách nào làm."
Cũng may Lâm Tiểu Thừa không có nói vẫn đề cha mẹ, hắn biết đây là vảy ngược của Lâm Tiểu Khởi, liền lấy mấy chuyện ủy khuất nói cho Lâm Tiểu Khởi nghe, nhưng chút ủy khuất này của hắn ở chỗ Lâm Tiểu Khởi không tính là cái gì, dù nói thế nào hắn còn có mẹ và chị gái vì tốt cho hắn, có một gia đình đầy đủ, trải qua cuộc sống áo cơm không lo còn có thể tùy ý tiêu xài, mà Lâm Tiểu Khởi còn nhỏ tuổi đã phải chịu đựng tổn thương gia đình tan vỡ mang tới, Diệp Anh sau khi qua đời một mình cậu trải qua, ra nước ngoài cũng chỉ có Tiểu Bồng Hao phụng bồi, dưới so sánh Lâm Tiểu Thừa là quá hạnh phúc rồi.
Lâm Tiểu Thừa tố khổ xong nhìn cậu sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, còn có chút nhịn không được, liền hiểu chuyện ngậm miệng lại.
Nhưng là hắn nói nhiều như vậy Lâm Tiểu Khởi vẫn là không rõ hắn đến tột cùng tại sao lại muốn tới nhờ vả mình. Chả nhẽ liền vì chút ủy khuất mạc danh kỳ diệu kia? Nhưng hắn cũng chịu năm rồi, không tới sớm không tới trễ lại tới lúc này, nghĩ không ra Lâm Tiểu Khởi không nghĩ thêm.
Lâm Tiểu Khởi nhu nhu huyệt Thái Dương, sáng sớm đã bị người kỳ quái lôi kéo tố khổ gì đó thật là quá bực mình, nhất là người này ở một trình độ nào đó có thể coi như là người phía đối lập cậu, người này trên danh nghĩa tố khổ như thế nào nghe giống như là khoe khoang, nếu như không phải là hắn nói Lâm Mộ Du và mấy hồ bằng cẩu hữu kia.
Lâm Tiểu Khởi rất khổ não, tại sao lại bị người này tìm tới cửa chứ?
Lâm Tiểu Khởi lúc làm việc Lâm Tiểu Thừa yên lặng ngồi không chút nào quấy rầy cậu, Lâm Tiểu Khởi lúc tan việc Lâm Tiểu Thừa đứng lên hấp tấp chạy đến trước gót chân cậu: "Nghe nói em có cháu trai nhỏ lớn lên đẹp mắt nha, em có thể gặp nó chút không?"
Mắt to lóe sáng như vậy Lâm Tiểu Khởi không đành lòng cự tuyệt.
"Chúng ta đi đón Bồng Hao buổi tối cùng nhau ăn cơm, sau đó tôi tìm chỗ ở cho cậu, nhà tôi không thừa phòng." Lâm Tiểu Khởi nói xong sắp xếp của mình cất bước liền đi, Lâm Tiểu Thừa chân chó đi theo phía sau cậu.
Lâm Tiểu Khởi đón Bồng Hao mang theo Lâm Tiểu Thừa tìm nhà hàng ăn cơm, Lâm Tiểu Thừa cười hì hì nhìn Tiểu Bồng Hao.
Bồng Hao xoay xoay con ngươi hỏi Lâm Tiểu Khởi: "Ba ba chú này là ai vậy, con sao tới giờ chưa từng gặp chú ấy."
Không đợi Lâm Tiểu Khởi mở miệng Lâm Tiểu Thừa liền tiếp lời: "Cháu chính là Tiểu Bồng Hao a, ta là chú, chú trước kia cũng chưa từng gặp qua cháu đâu, hôm nay vừa gặp Tiểu Bồng Hao của chúng ta lớn lên tới xinh đẹp lại đáng yêu." Sau đó vỗ đầu một cái, "Ai nha, chú quên mang quà cho cháu rồi, hôm nào nhất định mang cho cháu."
Lâm Tiểu Thừa ở trong lòng ảo não hôm nay cả ngày tại sao đều ngồi ở trong phòng làm việc Lâm Tiểu Khởi mông cũng không di chuyển một chút, như thế nào lại quên chuyện mua quà cho Tiểu Bồng Hao chứ, hắn nghĩ nửa ngày chỉ có thể đưa ra nguyên nhân quá kích động đối mặt với anh trai không quá quen thuộc này.
Lâm Tiểu Khởi vừa nghe thấy hắn nói "Hôm nào nhất định mang cho cháu" Trong lòng liền nghẹn một hơi, tiểu tử này còn muốn ở đây bao lâu, mặc dù cậu và Lâm Tiểu Thừa không có xung đột và mâu thuẫn gì lớn, nhưng cũng không đại biểu cậu hoan nghênh Lâm Tiểu Thừa một mực ở bên cạnh cậu lắc lư.
Ăn cơm xong Lâm Tiểu Khởi mang Lâm Tiểu Thừa tới khách sạn dưới danh nghĩa Nguyên Uyên, trải qua chuyện Kỳ Việt lần trước cậu càng không dám lơ là, tự mình mang theo Lâm Tiểu Thừa tới phòng cũng không an tâm, cẩn thận đánh giá qua phòng bảo đảm không có thứ gì ngoài ý muốn mới miễn cưỡng yên tâm, Lâm Tiểu Thừa quan hệ với cậu vốn là nhạy cảm, nếu như lần này lại xảy ra chuyện gì cậu liền khó thoát khỏi tội kia, mấy người Lâm gia kia còn không biết muốn nháo thành bộ dáng gì.
Trước khi đi Lâm Tiểu Thừa mở mở miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng hắn cái gì cũng không nói được, không thể làm gì khác hơn là nhìn Lâm Tiểu Khởi rời đi.
Đóng cửa lại Lâm Tiểu Thừa lại ở trên giường lăn mấy vòng, hắn như thế nào sẽ không nói chuyện chứ, vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi liền rụt rè, nhưng là loại chuyện đó muốn hắn nói với Lâm Tiểu Khởi như thế nào, chẳng lẽ nói chị ruột hắn em gái ruột của Lâm Tiểu Khởi muốn tính kế cậu? Muốn đưa cậu tới trên giường một nam nhân khác đi đổi lấy lợi ích Lâm gia?
Lâm Tiểu Thừa thần sắc u ám, chẳng lẽ một Lâm gia lớn như vậy lại muốn dựa vào bán rẻ con gái mới có thể bảo toàn sao? Nếu như thật sự là như vậy vậy Lâm gia cũng không có cần thiết tồn tại nữa, Lâm Tiểu Thừa thần sắc từ từ kiên định, hoàn hảo lần này chị gái để cho hắn làm chuyện này, hắn sẽ không tiếp tục để cho Lâm Tiểu Khởi trở thành vật hy sinh của Lâm gia.
Nghĩ đến hôm nay Lâm Tiểu Khởi nguyện ý để cho hắn ngốc ở bên cạnh cả ngày, vừa dẫn cậu đi ăn cơm vừa tìm chỗ ở cho cậu, còn có cháu nhỏ hoạt bát đáng yêu, Lâm Tiểu Thừa trên mặt lộ ra mỉm cười, hắn sẽ bảo vệ tốt anh trai này.
____________________
Vẫn may Lâm gia còn một con người bình thường U_U Tiểu Thừa à mong em sớm tìm được một anh công tốt của đời mình