, Chương thứ sáu mươi mốt...
Nhìn thẳng tỷ tỷ, hơn nửa ngày Ngôn Du đều không nói gì.
Thấy Ngôn Du không nói lời nào, Ngôn Tĩnh càng thêm hoài nghi, há mồm đang muốn tiếp tục hỏi thì bỗng nhiên Ngôn Du thở dài, “Tỷ tỷ, em không muốn lừa dối chị.”
Nghe nàng nói vậy không khỏi giật mình, sắc mặt Ngôn Tĩnh chậm dần, “Tiểu Du...”
“Em thích Sở lão sư.” Nhìn thẳng Ngôn Tĩnh, tay Ngôn Du hơi hơi run lên, vô luận nàng có bao nhiêu đúng lý hợp tình thì vẫn luôn đè nặng tâm tư tỷ tỷ sẽ bởi vì vậy mà bức bách mình từ chức. Chính là suy nghĩ một chút lại cảm thấy tỷ tỷ có thể bức bách vậy bản thân mình không thể phản kháng sao?
Thế nhưng... Lại sẽ khiến tỷ tỷ thương tâm.
Không nghĩ tới Ngôn Du sẽ nói trắng ra như vậy, Ngôn Tĩnh lại càng ngây ngẩn cả người, trong lòng có một loại cảm giác “quả là thế”, thật lâu sau sắc mặt hơi hơi tái xanh, “Tiểu Du, em còn nhỏ...”
“Em không nhỏ.” Nghĩ đến vô luận là ai cũng không có biện pháp ngăn nàng, Ngôn Du bình tĩnh lại rất nhiều, “Tỷ tỷ, em tuổi (?), em thích Sở lão sư, xác định khẳng định nhất định như vậy.”
(Ed: Mình nhớ là các chương trước bảo Du tuổi, có lẽ tác giả nhớ nhầm)
Đây là lần thứ ba Ngôn Tĩnh chứng kiến Ngôn Du như vậy.
Lần đầu tiên là lúc Ngôn Du thi vào trường cao đẳng giấu trong nhà điền nguyện vọng, khi thư tuyển sinh thông tri tới cũng là làm tư thế như thế này đối mặt với trận lôi đình của phụ thân, “Con muốn học chuyên ngành của trường nọ, xác định khẳng định nhất định như vậy.”
Quả nhiên, phụ thân đem hết thủ đoạn ra cũng không có biện pháp ngăn cản Ngôn Du hành động, cứ như vậy tùy ý Ngôn Du đi đến thành phố kia học, liền học một trường sư phạm.
Lần thứ hai là lúc Ngôn Du tốt nghiệp đại học trực tiếp vào một sở nghiên cứu để công tác, cũng đồng dạng ngữ khí như vậy, “Con không muốn làm giáo viên, xác định khẳng định nhất định như vậy.”
Sau đó... Tuy rằng phụ thân dùng thủ đoạn khiến sở nghiên cứu kia sa thải Ngôn Du, mà Ngôn Du tựa hồ cũng chịu thua đi tới thành phố này làm lão sư trung học nhưng mà nàng biết, lúc thấy ánh mắt Ngôn Du nhìn mẹ và nàng đã mời nàng biết, Ngôn Du cũng không muốn phản kháng tới cùng. Nếu còn tiếp tục thực sự phản kháng, chỉ cần ra khỏi thành phố này hay thậm chí quốc gia này, Ngôn Du liền có thể như trước đi làm công việc mà nàng thích.
Như vậy đây là lần thứ ba sao?
“Còn có, em muốn cùng một chỗ với nàng.” Ngôn Du vẫn dùng ngữ khí như vậy nhưng ngược lại có chút suy sụp, “Trừ phi nàng... Không muốn...”
Nếu Sở Nguyệt Xuất lo nghĩ xong rồi nhưng vẫn quyết định không chịu cùng một chỗ với nàng, như vậy nàng...
Tựa hồ cũng không có biện pháp miễn cưỡng, chẳng lẽ tiếp tục quấn quýt lấy Sở Nguyệt Xuất sao?
Nếu để cho Sở Nguyệt Xuất bởi vì nàng mà từ chức, tựa hồ... Càng không tốt. Sở Nguyệt Xuất cùng nàng bất đồng, nàng tuy rằng ngu ngốc nhưng vẫn có thể thấy được Sở Nguyệt Xuất thực thích công việc giáo viên này, còn có đám nhóc kia...
Nếu thật muốn đi, còn không bằng... Để nàng đi Mĩ Quốc.
Nhướn mi, Ngôn Tĩnh nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, “Em cùng nàng... Còn chưa cùng một chỗ?”
“Ân...” Ngôn Du gục đầu xuống, trong thanh âm lộ ra uể oải, “Nàng nói cần nghĩ thêm.”
Phải không?
Ngôn Tĩnh trong tròng mắt lóe lên tia khác thường.
Có lẽ... Nên tìm Sở Nguyệt Xuất nói chuyện?
“Tỷ tỷ, chị sẽ ủng hộ em có đúng hay không?” Ngôn Tĩnh đang nghĩ ngợi tới chuyện hẹn Sở Nguyệt Xuất ra nói chuyện thì Ngôn Du bỗng nhiên mở miệng, lại nói ra những lời tràn ngập chờ mong, “Em nói với nàng chị cùng mẹ sẽ ủng hộ em, chị biết mà phải không?”
Bởi vì ánh mắt Ngôn Du tràn ngập tín nhiệm khiến đáy lòng run lên, Ngôn Tĩnh đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Ngôn Du, tim đập cũng mạnh hơn.
“Tỷ tỷ?” Không có được câu trả lời mình muốn, Ngôn Du hướng tới nàng xê dịch, “Chị cùng mẹ đều sẽ ủng hộ em phải không?”
“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh biết mình cho tới bây giờ cũng không phải là người đơn thuần gì, chuyện nàng phải lo lắng vĩnh viễn so với Ngôn Du đều nhiều hơn rất nhiều, cho nên khi nàng nghĩ muốn đi tìm Sở Nguyệt nhượng Sở Nguyệt Xuất không nên đáp ứng cùng một chỗ với Ngôn Du thế nhưng khi chứng kiến ánh mắt này của Ngôn Du, tuy rõ ràng cảm giác mình làm đúng, chính là... Lại có cảm giác chột dạ.
“Chị cùng mẹ sẽ không giống như những người đó đúng không?” Chứng kiến một ít tư liệu trên mạng viết rằng, có rất nhiều người không thể hiểu được tình yêu của hai người cùng giới, Ngôn Du căn bản cũng không đem việc này vào trong mắt, bởi vì những người khác căn bản cùng nàng không có quan hệ. Nàng khi nói với Sở Nguyệt Xuất, cũng quả thật là như vậy. Chính là, nàng vẫn mong muốn mẹ cùng tỷ tỷ sẽ ủng hộ nàng, mà kỳ thật trong lòng cũng mơ hồ hy vọng ba ba sẽ ủng hộ nhưng nghĩ đến lão đầu cổ hủ kia... Ngôn Du cảm thấy ý nghĩ của chính mình vẫn là ý nghĩ rất kỳ lạ.
“Những người đó?” Ngôn Tĩnh không phải không có tra qua tư liệu, thì thào đem lời Ngôn Du nói lại một lần, hạ xuống mi mắt, “Tại sao nói như vậy chứ, Tiểu Du...”
“Bởi vì chị cùng mẹ là người hiểu rõ em nhất a.” Ý thức được hiện tại người mình yêu là Sở Nguyệt Xuất, đối mặt tỷ tỷ ngược lại so với trước cũng thoải mái hơn rất nhiều, đôi mắt Ngôn Du sáng ngời, “Tỷ tỷ cùng mẹ mới sẽ không bởi vì thành kiến mà liền phản đối em cùng Sở lão sư, đúng hay không?”
“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh chính là cảm thấy mỗi một câu Ngôn Du hỏi mình tâm liền run rẩy không thôi, há mồm, kêu tên muội muội nhưng vẫn như cũ đều không nói nên lời.
“Tỷ tỷ...” Nghĩ đến lúc trước tỷ tỷ bắt gặp trên cổ Sở Nguyệt Xuất có dấu vết liền phản ứng lớn như vậy, Ngôn Du bỗng nhiên cong miệng, “Chị sẽ không cần phản đối đi...”
“Chị...” Cùng Sở Nguyệt Xuất đều xuất thân từ môn khoa học xã hội, bây giờ Ngôn Tĩnh đã không biết nói gì cũng không biết phải làm sao.
Bởi vì Ngôn Du tín nhiệm cùng những lời mà Ngôn Du nói này, mời chính mình không đành lòng thương tổn nàng.
“Kỳ thật em cũng không hiểu nhiều lắm đâu...” Thấy tỷ tỷ phản ứng như thế, Ngôn Du bỗng nhiên khó chịu cũng thực khó chấp nhận, “Vì sao lại cảm thấy không đúng đây? Không có tạo ra bất cứ thương tổn nào, chỉ là hai người yêu thích lẫn nhau muốn cả đời cùng một chỗ với nhau thôi mà, vì cái gì cứ bị cho là sai lầm đây?”
Nghĩ đến rối rắm của mình trước kia, Ngôn Du vốn đã muốn khai sáng lại vào thời khắc này bắt đầu nghĩ đến vì sao chuyện này từ lúc vừa mới bắt đầu lập tức sẽ bị coi là sai lầm.
“Trước kia em còn tưởng rằng chỉ có một mình em thích nữ nhân thôi.” Ngôn Du nghiêng đầu ngồi trên ghế salon, giống như lầm bầm tự hỏi, ánh mắt chuyên chú hệt như đang nghiên cứu đề mục, “Chính là vì sao em sẽ cho rằng chỉ có một mình em thích nữ nhân là không đúng đây? Chẳng lẽ nói ngay cả tiềm thức của em cũng cho rằng số ít liền sai lầm sao? Nhưng khi sơ thuyết địa tâm... Nicolaus Copernicus bọn hắn... Còn có sau lại... Cùng với... A? Ngày đó đạo sư chia cho em cái đề mục kia...”
Ngôn Tĩnh quả thực đối với chuyện Ngôn Du toát ra lối suy nghĩ kia thật hết chỗ nói rồi.
Nhìn người kia vẫn còn đang ngồi ở trên salon, vốn từ lo nghĩ vì cái gì mọi người sẽ cho rằng cùng giới mến nhau là sai lầm thì giờ phút này đã cầm sách vở, cúi đầu bắt đầu lao vào tính toán mà không khỏi có chút bất đắc dĩ nâng trán, chính là nội tâm lại bởi vì lời Ngôn Du nói mà do dự.
Hoặc là... Trước khoan tìm Sở Nguyệt Xuất đã.
Nói không chừng không cần mình khuyên bảo, Sở Nguyệt Xuất liền cự tuyệt Ngôn Du thì sao?
Kỳ thật nàng biết cùng giới mến nhau cũng không có gì là sai trái, nàng chỉ cảm thấy, đi con đường này quá mức vất vả, hơn nữa, bất kỳ một người lý trí nào cũng hiểu rõ thành kiến thế tục là đáng sợ đến nhường nào.
Cũng chỉ có Ngôn Du đơn thuần như vậy, luôn dồn hết sức chuyên tâm cho học thuật mà lại không thèm để ý tới bất luận kẻ nào ở ngoại giới, mới có thể hoàn toàn không hiểu được thành kiến là đáng sợ ra sao.
Nàng tin tưởng Sở Nguyệt Xuất cũng giống mình, nhất định sẽ hiểu điều này mà cự tuyệt Ngôn Du.
Đến tận lúc này, Ngôn Tĩnh mới có cảm giác nhẹ nhõm.
Nói đến cùng, nàng vẫn không nguyện ý thương tổn Ngôn Du, bản thân Sở Nguyệt Xuất quyết định không cùng một chỗ với Ngôn Du so với nàng khuyên Sở Nguyệt Xuất đừng cùng một chỗ với Ngôn Du là không đồng dạng, bởi lực sát thương sau đó quá mạnh mẽ, nàng không dám mạo hiểm.
...
Giữa trưa, Sở Giản Hề về đến nhà thì Sở Nguyệt Xuất đã đem đồ ăn làm xong đặt lên bàn.
Cùng Sở Nguyệt Xuất ngồi trên salon ở phòng khách chờ Sở Lục Y về nhà sẽ cùng nhau ăn cơm, Sở Giản Hề sẽ thường quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất vốn đang cầm tạp chí mà đảo qua, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng nhìn ra chút gì đó.
Sở Nguyệt Xuất mặc dù đang xem tạp chí nhưng dư quang còn có thể thấy động tác Sở Giản Hề sẽ thường thường xem mình, dứt khoát buông xuống tạp chí, “Tiểu Hề, có lời gì muốn nói với chị sao?”
“A...” Sở Giản Hề dại ra, tiếp theo thật cẩn thận nói, “Tỷ, chị hôm nay thoạt nhìn... Tâm tình so với thời gian trước tốt hơn nhiều, là xảy ra chuyện gì sao?”
Vốn tưởng rằng Sở Giản Hề muốn hỏi mình đêm qua vì sao không về nhà, không nghĩ tới sẽ là vấn đề này, Sở Nguyệt Xuất hơi sững sờ, trong nhất thời lại khó đáp ra miệng.
Thấy tỷ tỷ không nói lời nào, Sở Giản Hề nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, “Tỷ... Là bởi vì... Ngôn Du kia sao?”
Tạp chí còn bày trên đầu gối, thân mình Sở Nguyệt Xuất khẽ run lên mang theo một ít kinh nghi, “Tiểu Hề, em vì sao lại hỏi vậy?”
“Tỷ, em...” Đêm qua sau khi Sở Lục Y ngủ rồi, Sở Giản Hề lại bởi vì động tác của Sở Lục Y còn có suy nghĩ trong đầu mình cứ thường thường nổi lên, hình ảnh lần trước cùng Sở Lục Y hôn môi khiến một đêm khó ngủ lần nữa lặp lại. Buổi sáng hôm nay ở đồn cảnh sát nhàn hạ gục xuống bàn ngủ trong chốc lát vẫn cảm thấy chưa đủ, giờ phút này đầu óc Sở Giản Hề cũng có chút hỗn loạn, thở sâu, “Em chỉ muốn biết câu trả lời của chị thôi.”
Đối mặt câu hỏi trực tiếp như vậy của muội muội, Sở Nguyệt Xuất trầm mặc.
Tuy rằng không biết Sở Giản Hề vì sao lại hỏi ra những lời này nhưng trong lòng vẫn thực lo lắng khi mình trả lời “Ân” một tiếng sẽ làm cho hai muội muội đối với nàng sinh ra thành kiến, thậm chí sẽ không để ý tới nàng nữa. Sở Nguyệt Xuất do dự một lúc lâu, ra vẻ thoải mái mà cầm lấy tạp chí lật trang này qua trang kia, “Tiểu Hề, tâm tình của chị làm sao sẽ có quan hệ với Ngôn Du đâu, em...”
“Tỷ, chị nói dối.” Sở Giản Hề tuy rằng đầu gỗ nhưng ở phương diện khác vẫn thập phần mẫn cảm, tựa như trên mặt Sở Nguyệt Xuất chợt lóe lên tia mất tự nhiên cùng với lời nói đầy chột dạ, mà nàng có thể phản ứng được như vậy bởi vì đây vốn là bản năng của cảnh sát.
“Tiểu Hề...” Bị muội muội cứ như vậy trực tiếp vạch trần lời nói dối, vốn đã không yên giờ đây Sở Nguyệt Xuất lại càng luống cuống.
“Tỷ, chẳng lẽ chị không tin em cùng Tiểu Y sao?” Sở Giản Hề đứng lên, nhìn xuống tỷ tỷ mình, “Em cùng Tiểu Y chỉ để ý chị thôi a.”
“Em...” Điều khiến Sở Nguyệt Xuất cho đến bây giờ vẫn còn đang lo nghĩ có nên nhận Ngôn Du hay không tuyệt đối cũng bởi vì hai muội muội này của nàng. Hai muội muội chính là những người thân nhất còn sót lại trên thế giới này của mình cho nên nàng không thể mất đi các nàng được. Chính giờ phút này, khi đối mặt với lời nói trắng trợn của Sở Giản Hề, Sở Nguyệt Xuất có cảm giác đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sở Lục Y vừa mở cửa vào liền chứng kiến Sở Giản Hề đang đứng nhìn xuống Sở Nguyệt Xuất, có vẻ như khí tràng rất mãnh liệt, không nhịn được nhíu mi.
Sách, đầu gỗ vốn luôn sợ hãi tỷ tỷ lại có thể có lúc bức người tới vậy sao?
======================
Editor: Cảm ơn các bạn gần xa đã cho mình ý kiến về cách xưng hô, mình tiếp thu hết á! Sẽ cố gắng để bản edit trôi chảy nhất có thể^^ Chờ nghen.