Hữu Ương Lưỡng Song

chương 68: [h]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

, Chương thứ sáu mươi tám...

“Làm sao vậy?” Ngay tại thời điểm Ngôn Du gãi đầu bày ra vẻ mặt không hiểu sao cả thì Sở Nguyệt Xuất vừa lúc mở ra phòng tắm, từ bên trong đi ra.

Mới vừa tắm rửa xong, áo ngủ được mặc trên người, ánh mắt có thể dễ dàng nhìn liếc qua vị trí mê người lộ ra hồng nhạt kia, còn có xương quai xanh cực kỳ tinh xảo... Vốn còn đang ngẩn người, Ngôn Du vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất như vậy, lập tức ánh mắt liền đăm đăm hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.

Trong mắt đẹp xẹt qua một chút tiếu ý, Sở Nguyệt Xuất giả bộ hỏi lại, cứ thế đi đến trước bàn trang điểm cầm lấy máy sấy tóc mà thổi khô.

Ngốc ngơ đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, Ngôn Du nuốt một ngụm nước miếng, hướng tới Sở Nguyệt Xuất chuyển vài bước, định ôm Sở Nguyệt Xuất, chẳng biết tại sao lại có cảm giác thẹn thùng.

Từ gương soi thấy Ngôn Du không ngừng lúng túng, Sở Nguyệt Xuất hé miệng nhẹ cười, tiếp tục thổi tóc, ánh mắt lại là nhìn chằm chằm Ngôn Du trong gương. Hãy còn phạm si cũng không có chứng kiến nụ cười của Sở Nguyệt Xuất, mà là lại chuyển vài bước, hình như đang cổ vũ chính mình vậy, thở sâu, từ phía sau vòng ôm eo nhỏ của Sở Nguyệt Xuất, mặt chôn ở cổ của nàng, tâm luôn luôn kinh hoàng lại có thể bởi vậy mà khôi phục tần suất bình thường nhảy lên.

Cảm giác hảo an tâm.

Đem Sở Nguyệt Xuất ôm càng chặt hơn, cằm Ngôn Du ở trên vai nàng nhẹ nhàng cọ lên, Sở Nguyệt Xuất “Ha” một tiếng bật cười, “Làm sao em giống mèo quá vậy, cứ cọ qua cọ lại...”

“Ngô...” Từ cái gương bắt gặp trong mắt Sở Nguyệt Xuất cùng khóe môi đều nồng đậm ý cười, Ngôn Du mặt đỏ lên, lại cọ xát vài cái, chính là không nói lời nào.

Tóc làm không sai biệt lắm, Sở Nguyệt Xuất buông máy sấy xuống, gẩy gẩy sợi tóc rồi xoay người, nhìn người nọ bởi vì động tác của mình mà buông ra, đưa tay xoa bóp gương mặt của nàng, muốn nói lời đùa giỡn tới miệng liền thay đổi, “Thẳng thắn khai báo, làn da vì sao lại tốt tới vậy?”

“A?” Ngôn Du chớp chớp mắt, vô cùng khó hiểu.

Đưa tay tháo xuống gọng kính màu đen trên mặt Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất dừng ở cặp mắt nhỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đó, khóe môi chứa đựng tiếu ý, đem gọng kính phóng tới trên bàn, lôi kéo tay nàng, “Ngốc mơ hồ.”

“Hắc hắc...” Ngẫm nghĩ, trong lòng phảng phất hình ảnh con thú nhỏ có đeo dây được người kéo đi, Ngôn Du mặc cho Sở Nguyệt Xuất lôi kéo mình ngồi vào bên giường, thở cũng bởi vì quá khẩn trương mà có chút dồn dập, mặt cũng càng ngày càng hồng. Nguyên bản không hề có ý tưởng không thuần khiết kiểu này, nhưng khi nhìn đến bộ dáng Ngôn Du như vậy, Sở Nguyệt Xuất bất tri bất giác cũng đỏ mặt theo, hạ giọng, “Đêm nay... Không được hồ nháo.”

“Không phải hồ nháo.” Ngôn Du lập tức mở to hai mắt đứng đắn phản bác, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Cũng không phải .”

“Em...” Sở Nguyệt Xuất nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.

“Không thể là nha.” Nghĩ đến lúc trước thời điểm Sở Nguyệt Xuất cự tuyệt mình luôn luôn cường điệu chuyện đêm đó chính là , Ngôn Du có chút sốt ruột, “Tối nay là chính thức, không phải .”

Người này... Còn muốn lặp lại mấy lần nữa a.

Cái... Cái gì gọi là tối nay mới là chính thức?

Sở Nguyệt Xuất vừa buồn cười lại vừa tức giận, đưa tay dắt gương mặt của nàng, không cho nàng nói chuyện.

“Ô... Ô ô...” Bị dắt khuôn mặt còn muốn cố chấp lặp lại câu nói kia, ánh mắt Ngôn Du chấp nhất nhìn Sở Nguyệt Xuất, thẳng đến khi Sở Nguyệt Xuất bị nhìn tới không thể chịu nổi mới đành buông tay, nhịn không được kéo nàng qua lập tức hôn lên.

Nàng đã bị hai cánh môi nọ hấp dẫn quá lâu rồi.

Người bị hôn làm sao không biết tối nay sẽ phát sinh những chuyện gì, mà có một vài sự tình, quả thật Ngôn Du cũng không phải chỉ là một cái hủ nút. Sở Nguyệt Xuất rất nhanh liền đáp lại nụ hôn này, bởi vì Ngôn Du ngồi vào trên đùi nàng nên thân mình có chút không được tự nhiên giật giật, bản năng đưa tay vòng trụ lên cổ Ngôn Du, hai mắt nhắm nghiền.

Ngôn Du rất nhanh liền thấy nụ hôn này còn chưa đủ, trong khoảng thời gian từ đó tới nay thường thường sẽ nghĩ về Sở Nguyệt Xuất bởi vì động tác của mình mà bày ra bộ dáng mê loạn câu nhân, giờ phút này liền chọn men theo trí nhớ đêm đó, sau khi hôn xong sẽ theo cằm Sở Nguyệt Xuất một đường hôn xuống, thẳng đến nơi cổ thì vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, lại lấy răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn ở xương quai xanh tinh xảo vốn đang nằm bên ngoài áo ngủ, khiến thân thể Sở Nguyệt Xuất không khỏi một trận run rẩy, hơi thở cũng dồn dập theo.

Cái người luôn ngốc hồ hồ, luôn luôn mềm nhũn kia, lần nữa lại ở trên người mình làm càn...

Ý nghĩ như vậy nhường Sở Nguyệt Xuất càng phát ra khẩn trương, rồi lại hơi hơi chờ mong.

Cùng một cái phòng, cùng một cái giường, trên giường cùng là hai người đêm đó không khác nhau chút nào. Bất đồng duy nhất chính là, đêm hôm đó các nàng vẫn chưa báo tâm ý lẫn nhau biết, mà hôm nay các nàng đã tâm ý tương thông cho nhau yêu thích.

Áo ngủ có dây cột trong lúc Sở Nguyệt Xuất đang miên man suy nghĩ đã bị nới lỏng ra, hai cánh áo như vậy toan mở ra, Ngôn Du vẫn còn đang ở tại xương quai xanh tinh tế cắn cắn tầm mắt không khỏi dừng ở chỗ đầy đặn bởi vì áo ngủ tản ra mà không còn bị che lấp nữa, lại nuốt một ngụm nước miếng, hợp với Sở Nguyệt Xuất cùng nhau ngã xuống giường, ngay sau đó lập tức vội vã ngậm lấy đỉnh của một bên đầy đặn vốn đã nổi lên, dường như sợ người khác cướp đi không bằng.

“Ân...” Miệng khắc chế không được tràn ra tiếng kêu yêu kiều, bị động tác Ngôn Du vội vàng kích khởi cho thân mình một trận mẫn cảm run rẩy. Sở Nguyệt Xuất ôm lấy đầu của nàng, cảm thụ cái nơi mẫn cảm nhất trên thân thể của mình không ngừng bị mút vào, ngượng ngùng muốn đẩy ra Ngôn Du, rồi lại như là không muốn.

Thế nhưng, Ngôn Du lại chọn đúng lúc đó ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tia khác thường, nhường giờ phút này nàng thực không giống với lúc bình thường.

“Sao... Sao vậy?” Sở Nguyệt Xuất cố nén xấu hổ mở miệng hỏi.

“Vì sao... Lại ngọt?” Tầm mắt rơi xuống trên mặt nàng rồi lại lần nữa quay về hai luồng đầy đặn phía trên vốn không có gì che lấp, Ngôn Du vừa nói vừa liếm liếm môi của mình, “Ngọt quá...”

Hơi thở bị kiềm hãm, mặt Sở Nguyệt Xuất thăng cái đỏ bừng, trong lòng nổi lên từng đợt ngượng ngùng, nhắm mắt lại không để ý tới Ngôn Du - khờ dại đến nỗi làm cho người ta không biết phải trả lời như thế nào cho phải.

Cái gì mà... Ngọt quá... Làm sao có thể...

Đồ ngốc...

Không có được câu trả lời, Ngôn Du nhăn mi, một lần nữa cúi đầu ngậm chỗ đang nổi lên bên kia, cảm giác điểm phấn nhuận tại trong miệng của mình dần dần sưng lên, mút vài cái lại buông ra, nghiêm túc nhìn, còn lấy đầu ngón tay tò mò nhẹ gây xích mích với nó. Sở Nguyệt Xuất run rẩy càng thêm lợi hại, gắt gao chịu đựng tiếng yêu kiều gần như muốn theo trong miệng lao ra ngoài, chỉ cảm thấy tất cả đều là nhiệt khí cao thấp không có một chỗ đi vắng vẻ.

Nhíu mi nhớ lại động tác đêm đó của mình, Ngôn Du nhìn nhìn hai luồng đầy đặn bị chính mình đùa bỡn mà lộ ra màu đỏ hồng, trực tiếp đưa tay đem áo ngủ vẫn như có như không ở trên người Sở Nguyệt Xuất tháo ra, thân mình đi xuống nhìn chằm chằm vào chỗ tư mật bị một tầng vải hơi mỏng bao vây lấy, đôi mắt thâm trầm.

Đêm hôm đó... Nơi này...

Đoạn thời gian sau này, lấy tính khí của Ngôn Du vốn yêu thích nghiên cứu đã sớm lên mạng đem mấy chuyện cần làm với nữ nhân hoàn toàn tra xét qua một lần, lại nhiều lần nhớ tới đêm đó chính mình đối với Sở Nguyệt Xuất hết thảy làm những gì, mỗi khi nhớ tới đều sẽ không khắc chế được muốn lại đến một lần, lúc này cứ như vậy nhìn thấy bị vải dệt màu trắng đang bao lấy địa phương nọ, ánh mắt càng phát nóng rực hơn, đưa tay, còn cách trước mặt tầng vải kia vuốt ve, đầu ngón tay rơi vào, cao thấp trượt vài cái...

“Tiểu... Du...” Sở Nguyệt Xuất khắc chế không được kêu ra tiếng, kêu người đang ở dưới người mình làm vài động tác, thân mình không khỏi kịch liệt rung lên.

“Ân...” Vốn nhu thuận cho dù ở một khắc này cũng không quên đáp lại một câu, chính là ngón tay lại luyến tiếc từ chỗ kia lấy ra, ở trước đó không ngừng hoạt động, thẳng đến tầng vải kia dần dần nhiễm ướt, đem phong cảnh bên trong mơ hồ lộ ra.

Đã không còn muốn tiếp tục cùng tầng cách biệt này chỉ đơn giản chạm vào, Ngôn Du đưa tay lôi kéo chiếc quần lót nhỏ đang ngăn trở phong cảnh tốt đẹp bên trong nó. Sớm bởi vì động tác của nàng trước đó mà dần dần mê ly đi, Sở Nguyệt Xuất phối hợp nâng lên kiều đồn mặc cho nàng đem quần lót cởi ra, thẳng đến khi có một cỗ cảm giác mát mẻ truyền đến, lúc này mới có hơi thanh tỉnh lại, thẹn thùng muốn khép chân. Ngôn Du làm sao nguyện ý đây, ném cái mảnh vải nhỏ kia qua một bên, thấy Sở Nguyệt Xuất muốn khép lại chân liền tranh thủ chen thân mình vào, nhắm trúng khiến Sở Nguyệt Xuất một tiếng kêu lên sợ hãi, tiếp theo trực tiếp nằm sấp đến mặt trên chỗ ướt át nọ mà hôn lên.

mông; Mông; Mông

“Em... Ách...” Tay đang đặt ở hai bên thân mình mạnh mẽ ôm lấy đầu Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, cảm thụ khoái cảm không ngừng truyền đến, từng đợt thoát phá từ thân theo miệng lao ra ngoài.

“Nơi này... Càng ngọt ôi chao...” Thành thật kể rõ cảm thụ của mình, Ngôn Du đem chất lỏng trong miệng nuốt vào, ngón tay đặt lên viên hạch khéo léo mà quay về hoạt động, lại thân ra đầu lưỡi ở trước mặt nó nhẹ chà, cảm thụ nơi kia không ngừng co rút lại, không chút do dự đem lưỡi dò xét, lần lượt ra vào đem chất lỏng đào được mà nuốt xuống.

“Ách... Ân... Làm sao em...” Hai tay đang ôm Ngôn Du một lần nữa rơi xuống trên giường biến thành nắm chặt sàng đan, Sở Nguyệt Xuất nhíu mi, trên trán đã phủ một tầng mỏng mồ hôi, biểu tình trên mặt giống như hết sức thống khổ, từng tiếng than ngâm đổ ra, “Ngừng... Ách... Lần trước không phải... Ách...”

Lần trước... Lần trước giống như không có... Không có như vậy...

Thở phì phò, Ngôn Du một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn người nọ đang mê loạn liếc mắt một cái, bò lên đặt vài cái hôn vào cánh môi yêu kiều không ngừng tràn ra âm thanh, ngón giữa lại học tư liệu ở trên mạng đã từng nhìn qua để vào nơi mềm mại đang chảy ra chất lỏng, theo ướt át trượt vào.

Sở Nguyệt Xuất cả người cứng đờ, mở mắt ra nhìn người đang hôn mình, bởi vì động tác xâm nhập của nàng dần dần tỉnh táo lại, thẳng đến khi ngón tay đang ở trong cơ thể mình đình chỉ thăm dò liền thấy Ngôn Du cũng đình chỉ khẽ hôn chính mình mà ngốc nghếch nhìn, mới một lần nữa nhắm nghiền hai mắt lại, thở dài một tiếng, “Đồ đần...”

Như vậy... Là đồng ý a?

Chớp chớp mắt, Ngôn Du cảm giác nơi đang bao trùm lấy ngón tay mình, vốn định hỏi nhiều hơn nhưng ngón tay kia giống như không phải là của mình nữa, lại giống như rất lưu luyến chỗ sâu nhất tốt đẹp nhất đó, càng trơn càng muốn đi vào, chờ đợi gặp đến một tầng lá mỏng là lúc dùng lực dò xét mà vào.

“Ách...” Sở Nguyệt Xuất mạnh mẽ ôm lấy thân mình Ngôn Du, đau đến nhăn mi lại.

Tuy rằng trong đầu đã bị xúc động chiếm cứ, chính là nương theo động tác Sở Nguyệt Xuất cầm lấy lưng của mình vẫn còn lưu lại tia lý trí, Ngôn Du đình chỉ động tác, môi không ngừng mà hôn Sở Nguyệt Xuất: Khuôn mặt, đôi mày, hôn mũi, còn có đôi môi...

Bởi vì hạ thủ không chút nào thương tiếc tiến vào làm mình đau đến toát ra mồ hôi lạnh, tiếp theo đó chính là được người nọ săn sóc còn mang theo đau lòng hôn môi, trong nháy mắt Sở Nguyệt Xuất vốn còn chứa ai oán lúc sau liền vì động tác Ngôn Du làm một trận nhu tình như nước mà đau đớn đi khỏi nơi nào đó, cũng dần dần bởi vì ngón tay kia mà có cảm giác vô cùng kỳ quái, nhiều lần muốn Ngôn Du động lên, thế nhưng người kia lại vào thời khắc này mà phạm si, chỉ biết hôn môi chính mình.

“Tốt lắm...” Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Sở Nguyệt Xuất nhắm mắt lại chịu đựng xấu hổ nói ra, Ngôn Du ngu ngơ vài giây, sau khi tỉnh ngộ lại lập tức hưng phấn mà nhường ngón tay đi vào sâu bên trong.

Một tay còn lại rất có tự giác đặt lên đỉnh núi cao trước ngực Sở Nguyệt Xuất, môi không ngừng mà hôn lên gương mặt trơn bóng, ngón tay của tay phải Ngôn Du không ngừng ra vào nhanh hơn ở nơi nào đó, vừa mới bắt đầu còn có thể duy trì tiết tấu nhất định nhưng cuối cùng lại bắt đầu cuồng loạn cả lên, càng phát ra nhanh hơn nữa.

“Không... Chậm một chút...” Sở Nguyệt Xuất không chịu nổi quát to ra, làm gì mà cái tên Ngôn Du này cứ mê loạn làm nhanh như vậy a, đầu ngón tay mỗi một cái đều điểm trúng chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể nàng.

“Ách... A...”

“Tiểu Du... Tiểu Du...” Một lần khắp nơi đều kêu tên người nọ, mà lúc đang ở trong kích tình, cả người Sở Nguyệt Xuất chợt cứng đờ, sau đó là một trận run rẩy đạt tới đỉnh.

Ngôn Du tuy rằng trong lúc ngộ ra chân tâm của chính mình thì chỉ số thông minh thật thấp, thế nhưng ở phương diện này, một khi đã học tập qua rồi thì liền có thể học một biết mười, giờ phút này lấy ngón tay lui đi ra, chứng kiến bộ dáng mỏi mệt của Sở Nguyệt Xuất, thành thật ôm lấy nàng, chịu đựng ngượng ngùng thổ lộ, “Em... Em yêu chị.”

“Đồ ngốc...” Miễn cưỡng mở mắt ra nhìn nàng một cái, Sở Nguyệt Xuất lao vào trong lòng nàng, trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt, “Chị cũng vậy.”

Ngây ngốc cười, Ngôn Du kéo mền qua che đậy mình và Sở Nguyệt Xuất lại, đem người trong lòng ôm chặt hơn nữa, thanh âm khó được mang biết bao là ôn nhu, “Mau ngủ đi.”

Đã mỏi mệt tới cực điểm, người nọ không nói gì nữa, ghé vào trong ngực của nàng, nghe nhịp tim của nàng mà dần dần đi vào giấc ngủ.

Mà Ngôn Du, hãy còn yên lặng ở trong phòng nhìn một hướng khác, ánh mắt có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.

Nguyên lai trên đời này vẫn còn có chuyện so với làm bài thích thú hơn, làm cho người ta vui sướng không thôi!

========================

Editor: Hahahahaha, thịt, chính là thịt, và lại... Chỉ có chương a~ =)))))) Du loli tiểu công x Xuất ngự tỷ vạn niên thụ ^o^

Hảo cho Ngôn Du, nghĩ sao so sánh đi làm Toán với làm (...)

P/s: Sorry vì chưa thông báo với các bạn, mình vừa có lịch thi cho nên phải ngậm ngùi dời edit lại tầm tuần (Dạo này học phí tăng cao, mình không thể rớt môn được T___T) Nhưng khi nào cảm thấy không muốn học thì mình sẽ cố gắng edit ha. Cảm tạ đã lắng nghe!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio