Ba năm sau ——
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Trẫm ngày sau, thú nhi tử Hiên Nhật Vương gia, đồng thời lập làm hậu, cử hành trên cả nước.
Khâm thử
Đương kim hoàng đế thống trị quốc gia, được bách tính yêu quý, tài năng lãnh đạo vượt qua các triều đại đế vương.
Hoàng đế Viêm quốc thành thân chuyện truyền đi khắp các nơi, các quốc gia cũng đều bận rộn dâng lên đại lễ, quốc chủ các nước nhận được thiệp mời lập tức đưa nữa nhi của mình tới, nữ nhi các nước háo hức mong mình có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng đế Viêm quốc, bọn họ không chỉ muốn chiêm ngưỡng dung nhan Hoàng đế viêm quốc, còn thập phần cảm thấy hứng thú đối với hoàng hậu tương lai của hắn, đồng thời còn muốn diện kiến thánh chủ Viêm Giáo trong truyền thuyết thần thánh.
Thử nghĩ, là ai có thể khiến Hoàng đế Viêm quốc lạnh lùng như thế ái mộ, là ai có thể khiến hoàng đế Viêm quốc vô tình như thế lập làm hậu?
Vừa nghĩ như vậy, hiếu kỳ trong lòng càng ngày càng lớn, càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với vị hoàng hậu tương lai này.
Đương nhiên, bách tính Viêm quốc cũng là thập phần cao hứng, bởi vì bọn họ lo lắng về vấn đề này đã lâu rốt cục có thể giải quyết, hoàng đế bọn họ kính yêu, lại khiến bọn họ lo lắng muốn kết hôn! Thoáng chốc, mỗi nhà mỗi hộ giăng đèn kết hoa, giống như nhà mình có hỷ sự, rất náo nhiệt.
Bên này thì vui mừng, mà bên kia thì...... Lo lắng ngổn ngang trăm mối......
Trong hoàng cung nơi nơi đỏ rực, bầu không khí tràn ngập vui mừng.
Nhưng đương kim hoàng đế —— Viêm Cứu Huy trong lòng trừ bỏ lo lắng vẫn là lo lắng.
Không phải ta không tin năng lực của Y Thương, mà là, hắn kia tính cách cợt nhả rốt cuộc có được hay không a?
Đến lúc đó Vũ không đến, ta chính là phải ở trước mặt các nước chư hầu mất mặt.
Mất mặt còn chưa tính, nếu Vũ thật sự đã quên ta, kia......
Như vậy được ăn cả ngã về không thật sự có tác dụng sao?
Nếu ngươi thật sự còn quan tâm ta, sẽ đến đi? Vũ.
Ngươi muốn ta làm, hoàn thành.
...... Như vậy...... Chúng ta hay không...... Nên hoàn thành chuyện của chúng ta đi?
Ba năm......
Ba năm này, không một khắc quên ngươi; không một khắc không nghĩ tới ngươi; không một khắc không vướng bận tâm tới ngươi; không một khắc...... ngừng yêu ngươi......
Ba năm chờ đợi, ba năm cố gắng, ba năm tưởng niệm, ba năm lo lắng, ba năm mỗi đêm đều nằm mộng thấy ngươi quay về...... Đoàn tụ.......
...... Ta vẫn không tin, chúng ta nhất định trời nam đất bắc......
...... Ta vẫn không tin, trời xanh có thể đối chúng ta tàn nhẫn như thế......
...... Ta vẫn không tin, chúng ta sẽ không gặp lại......
Không tin, không tin......
Không tin chúng ta bởi vì quốc gia mà đoạn tuyệt cả đời!
...... Vũ, ta không tin...... Ngươi sẽ vứt bỏ không để ý đến ta......
Ta không tin, ngươi...... sẽ...... Dễ dàng...... quên ta......
......
Một ngày sau giờ ngọ, Y Thương vẻ mặt tươi cười một câu đánh gãy hứng thú luyện kiếm của tuyệt diễm thiếu niên, hơn nữa ngữ khí vẫn là phi thường...... Khiếm nhã. ( Ta thực thích cái anh này a =))))))))))
Đỉnh U huyền cốc mây mù phủ trắng xóa, thi thoảng một đạo kiếm quang thông qua ánh mặt trời chiết xạ phát ra, đỏ chói ẩn nấp trong lớp sương mù.
Nam nhân phe phẩy chiết phiến đi vào trong đám sương mù kia, mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, mang theo tiếu dung như mộc xuân phong, đến gần......
“Nghe nói, hoàng đế sắp đại hôn.”
Kiếm quang nhoáng lên một cái, lại tiếp tục ẩn hiện trong sương mù.
Lầm bầm ~ chợt linh quang lóe lên, ta nhìn thấy rồi, yêu, thánh chủ.
Sau đó, ngữ khí nam nhân càng thêm khiếm nhã hơn, còn nâng cao thanh âm gấp đôi: “Viêm Cứu Huy sắp lập hậu, thời gian định vào ngày tháng , thánh chủ không đi chúc mừng sao?”
Rốt cục ngân hồng kiếm quang không còn lóe ra, bạch y thiếu niên cùng lúc thu kiếm, thần sắc lạnh nhạt: “Thương, đừng để ta nhắc nhở ngươi lần nữa......”
“Phải kêu Viêm Cứu Huy Hoàng Thượng, ta biết, ta biết.”
“Còn có hắn là......”
Nói chưa xong, lại lại bị ánh mắt sắc bén của thiếu niên đánh gảy ——
“Hắn là nói ngươi phải quên hắn đi, ta biết......”
“Y thương!” Thiếu niên nâng cao thanh âm một chút, thành công cắt đứt lời nói của Y Thương: “Ngươi có thể hay không đừng xen vào chuyện của ta nữa?”
Ngữ điệu kia gần như cầu xin, gần như...... hồi tưởng hết thảy lại những đau đớn liều mạng muốn quên......
Có thể hay không đừng đến quản ta? Tại lúc này...... Vì cái gì tại lúc này muốn nói cho ta biết......
Hai ngày, còn có hai ngày hắn sẽ thành thân, vì cái gì...... Muốn cho ta biết......
...... Đã nói...... Phải quên hắn......
“Đương nhiên không thể!” Vừa thu lại chiết phiến, Y Thương thái độ kiên quyết, bỗng nhiên lại ôn nhu, hắn biết thánh chủ ăn mềm không ăn cứng: “Ngươi không quên hắn, ngươi cũng không từng quên qua hắn, không phải sao? Tại sao phải liều mạng miễn cưỡng chính mình? Trong lòng của ngươi sẽ không khó chịu sao? Thánh chủ?”
Khó chịu? Thiếu niên theo bản năng sờ sờ ngực, có đi, mỗi đêm thời điểm mọi người yên tĩnh...... Lúc cô độc một mình......
Ban đầu...... Duyên Liễu Hiên còn lưu lại hương vị của hắn...... Mỗi lần...... Mỗi lần...... Đều sẽ không tự chủ được nhớ tới hắn......
...... Nhớ tới hắn từng ở chỗ này......
Nghĩ muốn quên hắn, nhưng lại luôn luôn không quên được, càng muốn quên lại càng cảm thấy đau đớn hơn......
...... Càng ngày càng đau...... Càng ngày càng đau......
Không thể làm gì khác hơn...... Cũng chỉ có để thời gian trôi qua hòa tan hết thảy......
...... Kỳ thật...... cô độc cả đời cũng không sai......
Hiện giờ xem ra...... Huy thật sự đã quên ta, cũng tốt, như vậy ta liền không cần lo lắng ngươi sẽ cô độc nữa......
...... Như vậy, ta cũng có thể thật sự buông xuôi hết thảy, dùng thời gian sau này để quên ngươi, đủ rồi......
“Đi chúc phúc hắn đi, thánh chủ.” Thật lâu sau, Y Thương không đợi được thiếu niên nói tiếp, vội vàng run rẩy nói ra mục đích của mình lần này.
Ai ngờ thiếu niên lắc đầu, khóe miệng hàm chứa độ cung lạnh nhạt: “Không được, hắn đã quên ta, cũng tốt, ta đi khiến hắn nhớ lại, khó xử lẫn nhau, còn không bằng giống như bây giờ, ngày đó ta sẽ đứng ở chỗ này chúc phúc hắn.” Yên lặng, ở nơi hẻo lánh không người, chúc phúc ngươi, Huy......
Mắt thấy không thể đem thiếu niên lừa đến hiện trường, Y Thương gấp đến độ đầu xoay thành mấy vòng: bắt cóc? Không được, đó là hành vi tìm chết, ta còn chưa bắt cóc được hắn, hắn đã trước đem ta đánh cho hôn mê; cưỡng ép? Càng là tìm chết, võ công hắn so với ta cao hơn rất nhiều!? Còn chưa đụng tới một sợi lông của hắn, bảo đảm đã bị hắn tra tấn! Hạ mê dược? Càng không thể thực hiện được, từ sau lần diệt huyết giáo hạ tô mị ở trong thức ăn của hắn, hắn ăn cơm uống nước đều sẽ kiểm tra kỹ càng, hơn nữa còn tinh thông y thuật!......
A! Có rồi! trên đỉnh đầu hiện lên một cái bóng đèn trí năng màu vàng W to tướng, Y Thương lấy phiến vỗ tay tán thưởng: “Hoàng thượng đã hướng viêm giáo phát thiệp mời, thánh chủ, ngươi không thể không đi a! Ngươi nếu không đi, kia viêm giáo chúng ta chẳng phải là ở trên giang hồ đã đánh mất đại vị trí sao? Ở trước mặt các nước mất uy tín? Huống chi quan hệ giữa ngươi và Hoàng Thượng, đều là hoàng tộc, không đi thật sự là không được! Nếu Hoàng Thượng đã mời ngươi đi, đi thôi, chúng ta sẽ cùng ngươi đi, mang theo khuôn mặt tươi cười chúc phúc hắn, như vậy ngươi chính là có thể yên tâm hắn rồi. Mượn cơ hội này, đi gặp mặt hắn một lần nữa, giải quyết xong tất cả chuyện giữa các ngươi. Liền quyết định như vậy đi, quá tốt rồi! Ngươi gật đầu đi, thánh chủ, ngươi đáp ứng rồi, ta đi trước, hai ngày sau gặp lại nha.”
Thiếu niên không nói gì nhìn chằm chằm thân ảnh kia đã nhỏ như hạt gạo, ánh mắt bất đắc dĩ thâm trầm.
Quả thật giống theo như lời Y Thương, Hoàng đế Viêm Cứu hoàng triều đại hôn, viêm giáo không đi, không chỉ là không nể mặt mũi, còn có thể dính dáng đến chiến tranh.
Một ngày lễ trọng đại như thế viêm giáo không đi, chính là giống như tuyên cáo với mọi người không bảo hộ Viêm cứu hoàng triều nữa, các nước khác chắc chắn mượn cơ hội này hướng Viêm quốc khởi xướng tiến công, như vậy quá lợi bất cập hại.
Làm nhiều việc như vậy rồi, vậy cũng không ngại làm thêm lần này nữa.
Nếu không thể lựa chọn, vậy đi thôi. Về sau cũng sẽ không còn đại sự cần viêm giáo xuất hiện nữa, nhân tiện lần này...... Kết thúc hết thảy đi......
Tự mình đi chúc phúc, tận mắt nhìn hắn cùng người khác thành thân, tự mình cố gắng trải qua đau đớn cuối cùng này, sau đó mỉm cười, đi xa, dùng hết cả đời để quên......
Thân ảnh thiếu niên dần dần biến mất trong sương mù, đỉnh u huyền cốc trở nên yên tĩnh...... Tịch mịch như chốn bồng lai tiên cảnh...... Là như vậy...... Xa không thể với tới......
“Mạo danh thế thân”
Ngay tháng , hoa đào nở rộ, dương dương tự đắc vung vẩy tung bay từng ngõ ngách Viêm quốc, cả Viêm quốc thoáng chốc càng thêm đỏ tươi.
Thiếu niên đi ở trên đường vẫn là thân trang phục kia, bạch sắc sa y thắng tuyết, tóc dài dùng khăn lụa màu tím nhạt cột sau lưng, bạch sắc sa liêm che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lưu lại ấn ký màu tím giữa mày liễu cùng lam mau yêu dị
___________
heartbroken_by_heise-duozgq