Giữa núi rừng thanh vắng, nơi thành cổ điêu tàn
Tiếng sáo em trong vắt, u buồn
Lá nhẹ rơi sợ quấy rầy cung bậc
Gió lướt trên tay quyến luyến môi mềm…
Chiều thu se lạnh, người thanh niên ung dung bước trên con đường mòn đỏ rực lá phong. Hắn cứ đi mãi chẳng biết điểm dừng, hắn muốn thoát khỏi cái ồn ào náo nhiệt chốn đô thành mà chính hắn đã tự dấn thân vào. Một âm thanh rất nhẹ theo gió thoảng qua, âm thanh réo rắt, trầm buồn, như vừa muốn níu kéo lại vừa muốn buông xuôi. Hắn bỏ mặc bước chân, bỏ mặc tâm trí xoay tít cùng những chiếc lá phong mới lìa cành trong âm điệu du dương cứ ngày một to dần, đến khi chợt tỉnh trí đã thấy mình dừng chân bên thành cổ hoang tàn – di tích của một quá khứ nào đó rất xa xôi. Nghe nói mấy trăm năm trước đây là một cố đô lộng lẫy xa hoa, nhưng giờ chỉ còn trơ lại những bức tường đá đổ nát, cỏ dại mọc đầy như cũng muốn xoá đi chút niềm kiêu hãnh còn sót lại. Trông nó thật lạc lõng khi mà từ đây có thể nhìn thấy cổng thành đồ sộ của kinh đô mới.
Tiếng sáo vẫn réo rắt với những âm điệu trầm bổng như thôi thúc kiếm tìm. Phía xa kia một bóng bạch y ung dung trên bức tường cao. Người đó mặc áo hơi rộng, mái tóc đen xoã dài khẽ lay động theo làn gió. Xa quá, chỉ nhìn được phía sau nên không rõ nam hay nữ, chỉ biết âm thanh từ cây sáo bạc cứ quyện vào hồn khiến hắn ngẩn người, muốn đến gần xem rõ nhưng lại không nhấc nổi bước chân.
“Nhị công tử! Ra công tử ở đây! Làm Tường Kha tìm kiếm khắp nơi.”
Hắn giật mình, bạch y nhân trên tường thành đã biến mất tự bao giờ. Tiếng sáo đã dứt nhưng sao vẫn quyến luyến trong lòng?
“Có gì không?”
“Dạ, Đường chủ đã về, ngài có chuyện gấp cần tìm công tử!”
“Là chuyện gì?”
“Tường Kha không được rõ.”
“Thôi được rồi, về thôi!” – hắn nói, không quên ngoái lại sau lưng.
Gió thu vẫn nhẹ thổi bên thành cổ, thân cỏ mềm mại yêu kiều chìu lòng cơn gió. Một người vận bạch y nép vào bức tường phía xa, tay giữ chặt cây sáo bạc…
=========
Năm năm sau…
Thanh Vân Lâu là kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, người ra vào không dứt. Nơi đây chia ra hai gian lớn: bên trái là chỗ mua vui như bao kỹ viện khác, bên phải là nơi các tao nhân mặc khách dừng chân, cùng ngâm thơ, đối ẩm, thưởng thức âm nhạc, nam nữ đều có thể đến. Đây là kỷ viện độc nhất vô nhị trên thế gian. Và nếu bất kỳ ai dám đến quậy phá, đảm bảo sẽ từ chết đến bị thương.
“Vương đại công tử, lâu quá không thấy công tử ghé chơi!” – Yến mama cười tươi đón vị khách mới bước vào – “Đừng nói công tử lại đến tìm người nữa đấy nhé!”
“Yến tỉ biết quá rõ rồi mà!” – người được gọi là Vương đại công tử mỉm cười lịch thiệp – “Nó vẫn ở chỗ cũ chứ?”
“Vâng, Vương nhị công tử đang được Ngọc Nhi tiếp đãi ân cần, hay công tử khoan hãy làm phiền họ, cứ để các tỉ muội hầu công tử vài chung rượu. Hoặc không thì thưởng thức vài khúc nhạc.”
“Đa tạ Yến tỉ chiếu cố, nhưng quả thật tại hạ có việc gấp, để lần sau vậy!”
“Lần nào công tử cũng nói lần sau.” – Yến mama giả vẻ hờn dỗi – “Thôi tiện nữ không dám làm phiền, công tử cứ tự nhiên.”
Yến mama cười duyên một cái rồi đi quanh các gian của Thanh Vân Lâu. Yến mama tuy đã quá tam tuần nhưng nhan sắc chẳng kém gì thiếu nữ hai mươi. Khách lạ gọi cô ấy là Yến mama, khách quen và những cô gái ở Thanh Vân Lâu gọi thân mật là Yến tỉ. Năm năm trước Yến tỉ đột ngột xuất hiện, thay thế chủ cũ quản lý Thanh Vân Lâu, cũng từ đó Thanh Vân Lâu được chia làm hai, và danh tiếng ngày càng bay xa. Tuy bề ngoài yếu đuối, yêu kiều là thế chứ Yến tỉ võ nghệ cao cường, không ít tên phá đám đã bị tỉ ấy làm cho bán thân bất toại.
Vương đại công tử bước sang gian bên phải, các công tử đang chăm chú lắng nghe một bản đàn, các tiểu thư thì bàn luận gì đó về một bức tranh.
“Chào Vương huynh!”
Một vài người trong số họ chợt thấy anh đi ngang, mỉm cười chào rồi. Anh cũng cười đáp lại rồi bước nhanh ra sau hậu viên.
“Xin lỗi đã làm phiền, Ngọc Nhi muội!” – Vương đại công tử gõ nhẹ vào thành cửa, cửa không đóng nhưng đó là phép lịch sự thông thường.
“Kỳ An huynh, lâu không gặp!” – Ngọc Nhi tươi cười đứng dậy, nhún người chào, khoát tay bảo người tì nữ kéo ghế, rót trà mời Kỳ An.
“Đại ca đến đây làm gì?” – trái với nét mặt vui mừng của Ngọc Nhi, người thanh niên vận lam phục bên cạnh chán chường nhấp ngụm trà, chả buồn nhìn lên.
“Còn nói nữa!” – Kỳ An ngồi xuống, quay sang cằn nhằn – “Đệ biết hôm nay cha về mà giờ này vẫn còn ngồi đây! Cha đang giận lắm đấy!”
“Ổng bảo ca đến kêu đệ về à? Rãnh hơi! Ổng đi đi về về hoài, mắc gì mỗi lần đi phải đưa, về phải đón? Chi bằng ngồi đây thưởng trà, nghe Ngọc Nhi đàn còn hơn!”
“Kỳ Vũ, huynh nói thế là không được!” – Ngọc Nhi nhỏ nhẹ, nhưng giọng lẫn chút hờn dỗi – “Nếu Ngọc Nhi biết trước hôm nay Vương đường chủ trở về thì đã không để huynh ở đây rồi! Huynh đừng làm Ngọc Nhi mang tội!”
“Ngọc Nhi nói đúng, đệ ít ra cũng phải quan tâm đến cha một chút chứ!”
“Ông ấy võ nghệ cao cường, đời nào bị thương mà quan với chả tâm!”
“Ừ, cha không bị thương nhưng người khác thì có đấy.” – Kỳ An nói trỏng
Kỳ Vũ hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bất cần
“Ai bị gì thì mặc họ.”
“Ờ, mặc. Có điều hơi bị nặng thì phải!”
“À Ngọc Nhi, đột nhiên ta nhớ ra có chuyện cần làm, ta về trước đây, hẹn muội khi khác nhé!” – Kỳ Vũ đứng dậy.
“Vâng.” – Ngọc Nhi che miệng cười khúc khích.
“Cha đang ở hoa viên ấy!” – Kỳ An nói với theo.
“Kệ ổng chứ, đệ đâu có tìm ổng!” – Kỳ Vũ nói bướng.
“Ai biết được.” – Kỳ An cười.
Đợi đến khi bóng Kỳ Vũ khuất sau cổng hậu viên, Ngọc Nhi mới lên tiếng
“Huynh cao tay thật đó, chỉ vài câu đã buộc Kỳ Vũ huynh phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.”
“Ngọc Nhi quá khen, người trị được Kỳ Vũ không phải ta, ta chỉ mượn danh người đó thôi.”
“Nhưng cũng phải biết danh ai mà mượn chứ!” – Ngọc Nhi rót thêm trà vào tách của Kỳ An – “Dù sao huynh cũng đến đây rồi, hay để Ngọc Nhi hầu huynh một bản đàn nhé?”
“Hân hạnh.”
==========
Kỳ Vũ xuống ngựa, bỏ mặc những cái cúi đầu của bọn người hầu, tiến vội vào hoa viên. Ở chiếc bàn đá hoa cương, Vương đường chủ đang thong thả rót tách trà, bên cạnh là một thanh niên vận lam phục.
“Chà, con trai cưng của ta chịu về rồi đấy à?”
“Thật ra cha tìm con có việc gì?” – Kỳ Vũ bực bội ngồi xuống, mắt không rời người thanh niên đó.
“Ta đi xa về con không ra đón, lại còn nói thế à?”
“Nếu không có chuyện gì cha không bảo đại ca đến cằn nhằn con đâu!” – Kỳ Vũ vẫn quan sát người thanh niên, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy dải băng trắng quấn nơi cổ tay.
“Con không cần lo lắng vậy đâu, Phong nhi chỉ bị thương nhẹ thôi, không đụng đến huyền cầm khoảng vài ngày là được.” – Vương đường chủ cười
Người thanh niên tên Phong quay sang nhìn Kỳ Vũ, đôi mắt đen láy hơi thoáng chút bối rối nhưng rồi lập tức êm đềm trở lại như mặt nước hồ thu, không chút lăn tăn gợn sóng. Từ lúc Kỳ Vũ đến ngồi vào bàn, cậu chỉ khẽ gật đầu chào một cái, rồi chống cằm quay sang ngắm những đoá hoa rực rỡ đang khoe sắc giữa vườn nên không biết Kỳ Vũ nhìn mình.
“Ai mà lo chứ? Cha có gì nói nhanh, không con đi à?” – Kỳ Vũ bị nói trúng tim đen nên bực.
“Hiện không có người nào khác trong hoa viên ngoại trừ chúng ta.” – Bạch Phong lên tiếng.
“Ừ.” – Vương đường chủ mỉm cười, thính giác của Bạch Phong nhạy hơn những người khác rất nhiều – “Vài ngày nữa Hoàng thượng sẽ đến đây.”
“Lại nữa? Hết bảo Bạch Phong vào cung giờ lại xuất cung đi lang thang, coi bộ gã-Hoàng-thượng đó cũng rãnh rỗi quá nhỉ?!”
“Vũ nhi!” – Vương đường chủ nhắc nhở – “Con có biết để người khác nghe được là phạm tội tử không?”
“Bạch Phong chả đã nói xung quanh không có ai sao? Con không ưa gã Hoàng thượng tối ngày ham chơi đó!”
“Người ta ham chơi nhưng chính sự vẫn đàng hoàng, không như ai đó tối ngày lang thang chốn thanh lâu!” – Bạch Phong nói móc
“Cậu…!” – hắn tức muốn trào máu nhưng không cãi được lời nào. Hay nhỉ? Tối ngày bênh vực cái gã khó ưa đó!
“Vương thúc, con thấy hơi mệt, con xin phép về phòng trước!”
“Ừ, mấy hôm nay đi suốt chắc con mệt lắm rồi, cứ nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm ta sẽ bảo người hầu đến gọi.” – Vương đường chủ mỉm cười dịu dàng. Trước nay người nhận được nụ cười này của ông cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bạch Phong đứng dậy, lễ phép chào Vương đường chủ rồi quay mặt bước đi, chỉ nhìn nhanh Kỳ Vũ một cái bằng ánh nhìn không rõ biểu cảm. Kỳ Vũ chậc lưỡi
“Yếu đuối vậy thôi thì cứ ở nhà, việc gì lâu lâu lại đòi theo áp tiêu chứ!”
“Con còn nói nữa!” – Vương đường chủ lấy thanh kiếm để trên bàn gõ nhẹ vào đầu Kỳ Vũ – “Chuyến tiêu này quan trọng nên mới phải nhờ tới Phong nhi, con lo lắng vậy sao không theo mà cứ ở nhà đàn hát ruợu chè, đến lúc về lại nói này nói nọ!”
“Lo cái gì mà lo chứ? Mắc gì con phải lo cho y?”
“Ta có bảo con lo cho Phong nhi đâu?”
“Con…!”
“Ừ, không lo thì không lo. Ấy vậy mà có tên nghịch tử nào đó chạy một hơi về đây, không thèm hỏi thăm cha hắn lấy một tiếng mà cứ sốt ruột nhìn vết thương của người ta.”
“Con về phòng đây!”
Hắn tức tối đứng dậy. Hắn ghét phải nói chuyện với cha là thế, ông lúc nào cũng cố moi móc mọi chi tiết cho thấy hắn quan tâm đến Bạch Phong. Thật chả hiểu cha nghĩ gì trong đầu nữa! Nội việc sắp xếp cho Bạch Phong ở đối diện phòng hắn cũng đã là khó hiểu rồi.
“Đang làm gì vậy?” – mặc dù biết nhưng hắn vẫn hỏi khi thấy Bạch Phong loay hoay bên cửa sổ với hộp băng và mấy lọ thuốc.
“Nhìn không thấy sao?” – Bạch Phong đáp cộc lốc.
“Sao không bảo bọn người hầu làm giúp?” – hắn phi thân vào phòng bằng đường … cửa sổ.
“Ai cũng bận việc của mình, tôi không muốn làm phiền họ.”
“Đưa đây!” – hắn giờ đã ngồi cạnh bên Bạch Phong, giằng lấy cái tay bị thương và miếng vải trắng.
“Tự tôi làm được!”
“Đừng có động đậy!”
Hắn bỏ mặc sự phản kháng yếu ớt của Bạch Phong, giữ chặt cánh tay bị thương, lấy một lọ thuốc trên bàn khẽ rắc vào. Cậu vốn yếu hơn hắn, so về sức mạnh cơ bắp lẫn võ công, nhưng lại lạnh lùng, cứng rắn và giỏi chịu đau hơn hắn. Như lúc này đây, nếu là hắn thì ít nhất cũng rên khẽ một tiếng “đau”, còn cậu chỉ hơi cau mày. Hắn ghét Bạch Phong ở chỗ đó, buồn thì cứ khóc, vui thì cứ cười, đau cứ kêu la, mắc gì cứ phải cắn răng chịu đựng?
“Xong rồi!”
“Cám ơn.” – Bạch Phong rút nhanh tay lại, như sợ nó sẽ tan mất nếu để quá lâu trong tay hắn.
Rầm
Hắn cau mày khó chịu, bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa phòng cậu lại. Bạch Phong luôn làm hắn phát cáu. Cái cách cậu ăn nói lịch thiệp và tử tế với mọi người ngoại trừ hắn khiến hắn không ít lần muốn … quăng cậu xuống nước.
Lại có tiếng cửa phòng bị mở ra và đóng lại một cách cự kỳ thô bạo. Hắn quăng người lên giường, nằm giang hai tay hai chân, miệng lầm bầm rủa “cái tên đáng ghét!”
Bạch Phong vẫn nhìn theo dáng hắn bực tức bỏ về phòng qua cửa sổ. Khi cánh cửa đóng lại, cậu quay vào trong, hôn nhẹ lên tay mình – nơi vẫn còn vương chút hơi ấm từ bàn tay hắn.