Ném hộ kính quang lọc ra, Phùng Nguy trên mặt hiện một tia mỉm cười khoái trá, ngón tay nhẹ gõ cái bàn, giương mắt nhìn màn ảnh máy tính lóe ra điểm đỏ.
Hẳn là sẽ không sai, chính là hắn, máy kiểm tra máu sáng hai lần, Duy Tâm a, ta rốt cục tìm được ngươi.
Thân hình thon dài đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng phồn vinh trong đêm đen NewYork, phùng nguy nghĩ, nên về nước rồi.
“Đáng giận a, nam nhân hỗn đản kia không được để ta nhìn thấy lần nữa, bằng không ta thấy một lần, đánh một lần!” Phẫn nộ mà tháo xuống hộ kính quang lọc, Duy Tâm bị cưỡng chế logout.
Tức chết ta, tức chết ta, vì cái gì thích hút máu của ta như vậy a, máu của ta có cái gì đặc biệt sao?
Huyết!? Nhớ tới hút huyết, Duy Tâm đột nhiên nhớ tới trong trò chơi có rất nhiều chuyện đều là bởi vì dính vào máu của hắn mới biến hóa, cho dù hắn thật trì độn, nhưng trải qua ba, bốn lần chuyện như vậy cũng phải phát hiện có gì đó không đúng.
Duy Tâm biết huyết của mình là loại phi thường hiếm thấy, RH âm tính (Ngữ Tịch: đừng hỏi ta có loại này huyết này không, ta nói bừa đó -_-), toàn thế giới người có nhóm máu này không vượt qua người, nhưng nhóm máu này cùng trò chơi có quan hệ gì?
Đau đầu a, đau đầu, quên đi, không nghĩ nữa. Nguyên tắc của Duy Tâm là chuyện gì nghĩ không thông là sẽ không tiếp tục nghĩ nữa, nhìn thời gian cũng tới giờ ăn chiều rồi, cầm ví liền rời nhà.
Đi vào tiệm cà phê của Nguyệt tỷ, Duy Tâm lại giống quỷ đói đầu thai cuồng ăn.
“Tiểu Duy, ngươi ăn từ từ, không ai cùng ngươi giành.” Ôn nhu mỉm cười, Nguyệt tỷ rót chén nước cho Duy Tâm đang ngẹn.
“Không có biện pháp, ai kêu Nguyệt tỷ làm gì ăn đều ngon như vậy mà.” Duy Tâm lộ ra tươi cười lấy lòng.
“Ngươi nha.” Nguyệt tỷ cưng chiều chìm đắm nở nụ cười.
Đột nhiên Phong Linh trên cánh cửa tiệm vang lên, Duy Tâm cùng Nguyệt tỷ phản xạ hướng ra cửa nhìn lại, theo lý giờ này hẳn là không còn ai đến quán nữa a.
Một người đẩy cửa đi vào quán, người tới có khí chất lãnh đạm thoát tục, một thân áo trắng càng điểm ấy hiện rõ, dung mạo tuấn tú, tổ hợp ngũ quan hoàn mỹ, nhìn thế nào đều là nhất đại đỉnh đỉnh soái ca.
Không biết vì sao Duy Tâm cảm thấy người này càng nhìn càng quen mắt, đến khi nhìn thật kỹ, hắn kinh hô: “Vũ Tiễn!?”
Nghe có người kêu tên trong game của mình, Lam Thiên Vũ theo bản năng nhìn hướng phát ra thanh âm, thấy được một thân ảnh ngoài ý muốn, “Duy Tâm!”
Lúc này cánh cửa lại bị đẩy ra, lần này là a Kiếm cùng một người nam nhân xa lạ tiến vào.
Hắn không phải Tổng tài của Tử An Thị sao! Hắn như thế nào đến nơi này? Bởi vì từng gặp mặt một lần, cho nên Duy Tâm liền nhận ra người tới.
Bất quá khi Duy Tâm nhìn đến những đặc điểm trên mặt hắn thì… sẽ không trùng hợp như thế đi.
Khi người xa lạ cùng Lam Thiên Vũ nhìn đến đối phương, cả hai rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức trên mặt hai người hiện lên cười lạnh, lãnh đạm khách khí chào hỏi.
“Hảo xảo a, Tử Hàn.” (bất ngờ, trùng hợp, không ngờ)
“Hảo xảo a, Vũ Tiễn.”
Thiên a, thật sự là Tử Hàn! Che trán, Duy Tâm vô lực rên rỉ, hôm nay như thế nào lại trùng hợp như thế a.
“Ngươi là Duy Tâm?” Chú ý tới nam tử trong quán cà phê quán, Lâm Tử Hàn hỏi, thật sự là hắn sao? Hiển nhiên Lâm Tử Hàn cũng nhận ra Duy Tâm, người từng gặp mặt một lần.
“Hảo xảo a, các vị, các ngươi như thế nào đến đây?” Vẫy tay, Duy Tâm thừa nhận thân phận của mình.
“Các ngươi ngồi xuống nói đi.” Nguyệt tỷ mỉm cười theo quầy bar đi ra, treo bảng đóng cửa tiệm, cũng săn sóc kéo a Kiếm vào phòng nhỏ để nghỉ ngơi của nàng.
“Duy Tâm, ngươi như thế nào lại đột nhiên logout?” Khi Yêu Yêu chạy về nói cho mọi người Duy Tâm bị người ta mang đi, Tử Hàn đều lo lắng gần chết, liên lạc hắn, lại phát hiện hắn đã logout, rơi vào đường cùng đành phải bức a Kiếm dẫn hắn đi tìm Duy Tâm.
“A, ta cũng không biết a, đột nhiên bị cưỡng chế logout.” Gãi gãi tóc, Duy Tâm ngượng ngùng cười nói, “Khiến các ngươi lo lắng.”
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Tham lam nhìn Duy Tâm, Lâm Tử Hàn vào giờ khắc này mới cảm nhận được hắn chân chính tiếp cận Duy Tâm.
“Vũ Tiễn thì sao? Ngươi sao lại đến đây?” Duy Tâm quay đầu nhìn Vũ Tiễn yên lặng ngồi một bên không lên tiếng, nghi hoặc hỏi.
“Ta là trùng hợp đi ngang qua.” Lộ ra mỉm cười, Lam Thiên Vũ chưa từng hưng trí như hôm nay. Đột nhiên nhận được may mắn bất ngờ không tưởng nổi.
Nguyên bản hắn bàn chuyện làm ăn xong, khi ngồi xe về nhà thì đột nhiên muốn một mình đi dạo một chút, ở trên đường loạn dạo, trong lúc vô tình đi vào quán cà phê không chút nổi bật này, xem ra đây là duyên phận a.
“Chính là hai người bọn họ sao? Là người ngươi lần trước nói có tình cảm khác thường với Tiểu Duy?” Nguyệt tỷ hỏi đệ đệ đang cùng nấp ngay cửa phòng nhìn trộm.
“Dạ, đúng vậy.” A Kiếm vốn không hy vọng để bọn họ gặp mặt, Vũ Tiễn là ngoài ý muốn, nhưng Tử Hàn là chính mình mang đến, hy vọng sẽ không có gì không ổn.
“Người trông cũng rất tốt a, Duy Tâm dù cùng một trong hai bọn họ đều sẽ hạnh phúc đi, Duy Tâm là một đứa nhỏ số khổ a.” Chỉ cần Duy Tâm có được đến hạnh phúc, Nguyệt tỷ cũng không để ý đối phương là nam hay là nữ.
“Hy vọng vậy.” Cùng Duy Tâm là thanh mai trúc mã, a Kiếm đương nhiên cũng biết Duy Tâm đã từng trải qua bao nhiêu cực khổ, một đứa trẻ từ nhỏ không có mẫu thân, thời điểm mười tuổi phụ thân lại qua đời, một mình sinh sống mười lăm năm, gian khổ trong đó đương nhiên bọn họ có thể nhìn thấy.
“Hôm nay người được xem là thiên tài máy tính trên toàn thế giới – Phùng Nguy tiên sinh rốt cục về nước, hiện tại chúng ta đang ở sân bay tường thuật toàn bộ quá trình chào đón.”
“Xin hỏi, Phùng tiên sinh, là nguyên nhân nào khiến ngài đột nhiên về nước?” Một nữ phóng viên cầm mic đi lên, dò hỏi.
Phủ hắc y, mang kính râm màu đen, Phùng Nguy nhìn màn ảnh lộ ra tươi cười tà mị, đáp: “Vì một người phi thường trọng yếu đối với ta.”
Đáp án vừa ra, mọi người đều kinh hô, nữ tử chung quanh lại cực kỳ hưng phấn, phải biết rằng nam nay hai mươi tám tuổi – Phùng Nguy không chỉ có bộ não vĩ đại, mà còn có dung mạo anh tuấn, tuy rằng tin đồn ‘hoa gió’ không ngừng, nhưng chưa từng có người có thể chinh phục tim hắn.
Tắt TV, Lam Thiên Kiệt quay đầu hỏi đệ đệ, “Ngươi đối với việc Phùng Nguy về nước có cảm tưởng gì không?” Chỉ cần làm việc trong ngành có liên quan đến máy tính, không ai lại không biết Phùng Nguy.
“Hắn không phải nói đó thôi, vì tìm một người a.” Lam Thiên Vũ cũng không quá để ý.
“Hy vọng vậy.” Lam Thiên Kiệt lẩm bẩm nói, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ có một ít cao thủ đứng đầu giới máy tính mới biết được, Phùng Nguy không chỉ là một cao thủ lập trình, lại còn là hacker đệ nhất thế giới, nghe nói không có tường lửa phòng vệ nào là hắn không xâm nhập được.
Hy vọng đừng nhiễu loạn gì thì tốt, Lam Thiên Kiệt luôn luôn có chút lo lắng không yên.