Mở mắt ra, vươn tay sờ phần giường bên cạnh, nơi đó đã thực lạnh.
Xem ra hôm nay Phùng Nguy đã ra ngoài từ rất sớm a. Có chút thất vọng nha.
Rời giường, vén màn ra, mặt trời ấm áp từ ngoai cửa số chiếu vào phòng, chiếu lên người Duy Tâm khiến nhóc khoan khoái dễ chịu.
Hôm nay là ngày bắt đầu một năm mới a, ân, mình phải hảo hảo tỉnh táo mới được. Vỗ vỗ lên hai má, Duy Tâm khôi phục tinh thần.
“Giám đốc, Ngài hôm nay thật sự không tham gia liên hoan với chúng em sao?” Thư ký đại diện mợi người hỏi Tử Hàn.
“Không được, các anh em cứ chơi vui vẻ đi.”
“A, vì sao ạ?” Mọi người đều thực hy vọng có thể cùng Giám đốc anh tuấn ngời ngời tiếp xúc gần gũi hơn a.
“Ta hôm nay có hẹn.” Mang tươi cười thần bí, Tử Hàn đáp.
“Người đó nhất định là bạn gái ngài nha.”
“Không phải, nhưng là một người cực kỳ quan trọng của tôi.” Nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Duy Tâm, Tử Hàn cũng không kềm được mà lộ ra tươi cười ôn nhu.
“Ha ha, vậy tụi em không quấy rầy Ngài nữa.” Mặc dù có cảm thấy chút kỳ quái khi nghe mấy lời của Tử Hàn, nhưng thư ký vẫn chủ quan cho rằng người nọ là bạn gái của Giám đốc Đại nhân, cho nên trước khi đi còn chúc một câu, “Chúc Ngài và người ấy cũng chơi vui vẻ a.”
Biết thư ký hiểu lầm, nhưng Tử Hàn cũng không muốn giải thích gì thêm, tiếp tục cúi đầu xử lý công việc hôm nay, hy vọng có thể hoàn thành sớm một chút rồi đi tìm Duy Tâm.
“Mọi người vất vả rồi.” Tựa vào lưng ghế, Lam Thiên Kiệt cười cảm tạ em trai cùng Phùng Nguy.
“Đừng kháo sáo, đây cũng là vì Duy Tâm.” Xoa xoa cái cổ cứng ngắc, Phùng Nguy vừa nghĩ tới Duy Tâm liền cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều đáng giá.
“Ha ha, cậu thực có lòng a, vì nhóc ấy, cậu dừng như suốt cả tuần không nghỉ ngơi.” Cười, Lam Thiên Kiệt không ngờ Phùng Nguy có thể thích Duy Tâm như thế, tuy rằng hắn cho rằng em trai mình yêu Duy Tâm không ít hơn Phùng Nguy, nhưng ai kêu người khác chiếm được cơ hội trước cơ chứ, tất cả đều là duyên phận a.
“Hôm nay có thể lấy được thành quả.” Phùng Nguy thực chờ mong biểu cảm của Duy Tâm khi nhìn thấy phần lễ vật này.
Buổi tối chín giờ, mọi người đều đúng giờ xuất hiện ở Thần điện của Tu Y Pháp, nơi đó đã trở thành nơi bọn họ họp mặt trong các dịp lễ rồi.
“Hi (chào), năm mới vui vẻ a mọi người.” Bởi vì bị công việc dịch thuật trì hoãn, khi Duy Tâm online đã là buổi tối, cho nên khi nhóc ấy login, mọi người đều đã đông đủ.
“Duy Tâm, năm mới vui vẻ a.”
“Ngươi login trễ vậy?” Đi lên ôm lấy Duy Tâm,, Hồn Phách oán giận nói, làm hại hắn còn Duy Tâm gặp chuyện gì, đang chuẩn bị chạy về gia xem thử.
“Không có gì a.” vừa nghĩ đến hắn gần đây lãnh đạm đối với mình, Duy Tâm liền cố ý không muốn hoà nhã với hắn, lạnh lùng đáp lại Hồn Phách một câu, liền đi về hướng mọi người.
Vò đầu, Hồn Phách không hiểu gì hết, nhìn bóng Duy Tâm đi xa, không biết rốt cuộc mình làm gì sai.
“Thật lâu không gặp mọi người a.” Thấy ngồi Tử Hàn cùng Vũ Tiễn ngồi giữa mọi người, Duy Tâm chào hỏi một tiếng.
“Đúng vậy, gần đây công việc có vẻ bận, nhưng hôm nay ta bỏ hết để mừng giao thừa a.” Nhìn Duy Tâm một hồi lâu, Tử Hàn mới đột nhiên phát giác mình đối với nhóc ấy vẫn chưa chết tâm (còn tình cảm), cười khổ một chút, Tử Hàn cố đè ép cảm giác chua xót xuống.
Duy Tâm hiện tại thật sự đang sống rất vui vẻ, vậy đủ rồi, mình không nên thêm phiền não gì cho nhóc nữa.
“Cậu giận dỗi Hồn Phách chuyện gì à?” Vũ Tiễn nhìn HYồn Phách đứng trước mắt, tò mò hỏi.
“Hừ, ai bảo hắn gần đây chẳng hề quan tâm ta.” Bất mãn oán giận, Duy Tâm hung tợn uống một ngụm bia.
“Cậu ta không noí gì sao?”
“Nói cái gì?” Nghi hoặc nhìn Vũ Tiễn, Duy Tâm không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Không, không có gì.” Vũ Tiễn vốn định nói ra nguyên nhân, nhưng lại đổi ý. Dù sao cuối cùng Duy Tâm cũng sẽ biết thôi, “Mặc kệ hắn, chúng ta uống nào.” Hào sảng giơ ly lên, mọi người hoà vào không khí lễ tết hào hứng.
“Duy Tâm, nhóc cuối cùng là đang giận gì chứ?” Xem bộ dáng Duy Tâm cùng Tử Hàn và Vũ Tiễn thân thiết cười nói, tốt xấu gì hai người đó cũng la tình địch của mình, tuy rằng Duy Tâm đã bị mình cướp đi, nhưng cũng không thể chắc sẽ không bị bọn họ cướp lại, cho nên Hồn Phách lập tức lôi Duy Tâm đi, rồi dò hỏi.
“Không có gì hết.” Quay đầu không thèm nhìn Hồn Phách, Duy Tâm mở to mắt nói dối.
“Duy Tâm, có chyện gì thì cứ nói ra, bằng không ta thật sự cảm thấy rất oan a.” Bất đắc dĩ thở dài, Hồn Phách cảm thấy đầu bắt đầu đau lên.
“Oan, ngươi oan cái gì a, bỏ mặt ta nhiều ngày như thế, ta còn oan uổng gì ngươi a.” Phùng hai má, Duy Tâm bất mãn lên tiếng giáo huấn.
“Đó là có nguyên nhân a.” Chụp lại ngón tay không ngừng xỉa xỉa vào ngực mình, Hồn Phách cảm thấy bản thân thực rất oan.
“Nguyên nhân gì?”
“Chính là, a đã đến giờ.”
Hồn Phách vui mừng kêu lên một tiếng, mọi người đều theo phản xạ nhìn theo hướng ngón tay hắn, bầu trời vốn đang tối đen, nháy mắt xẹt qua rất nhiều sao băng, hình thành một trận mưa sao sa (mưa sao rơi) xinh đẹp.
“Thật đẹp.” Nhìn này cảnh đẹp khó gặp này, mọi người đều bật lên lời tán thưởng.
Sau trận mưa sao băng, bắt đầu từ chỗ bọn Duy Tâm đang đứng, xuyên suốt toàn bộ trò chơi, trên các cành cây, nóc nhà,… đều hiện lên dây đèn treo, đèn lồng, đèn chớp và các vật trang trí trong ngày tết, chậm rãi kéo dài hướng ra phía ngoài mãi, khiến toàn bộ trò chơi đều tràn ngập không khí ngày lễ tết.
“Thật là lợi hại.”
“Duy Tâm, đây là quà tết tặng cho nhóc, bận suốt một tuần đó, đều là vì cùng Lam Thiên Kiêt, Lam Thiên Vũ sửa chữa thiết kế trong game a, phải biết rằng, là sửa toàn bộ trò đó, lượng công việc là rất lớn, nhóc nói xem có phải anh bị oan không?”
Nói ra lý do không quan tâm đến Duy Tâm, Hồn Phách xấu xa cố tình trưng ra vẻ mặt thật đáng thương nhìn Duy Tâm, cố ý bảo Duy Tâm phải nói gì đó trả lại công bằng cho mình.
“Được rồi được rồi, là em hiểu lầm anh.” Đỏ mặt giải thích, Duy Tâm cũng hiểu bản thân trách oan hắn rồi.
“Không được, anh muốn được thưởng.”
“Muốn thưởng gì?”
Duy Tâm vừa hỏi, môi đã bị Hồn Phách đoạt lấy, sau một lúc lâu, Hồn Phách mới hôn xong, ái muội vươn lưỡi liếm liếm môi, “Tạm thời thu trước món này, phần còn lại ngày mai cung em lại bồi thường cho anh, anh nói ngày mai nghĩa là suốt cả ngày nha.”
Hiểu được ẩn ý trong lời Hồn Phách, mặt Duy Tâm lập tức đỏ lên.
“Nga nga, vợ chồng son đừng ở chỗ này lo thân thiết nhau, sẽ kích thích đến bọn ta nhaa.” Mọi người coi kịch nữa ngày mới chịu lên tiếng.
“Đừng nói lung tung, Tiểu Duy Tâm nhà ta sẽ đỏ mặt.” Đem Duy Tâm kéo vào trong lòng, Hồn Phách thong dong nói.
“Bọn ta chả thèm quan tâm, nè, hai người rốt cuộc có muốn đến ăn không đây, trễ nữa là hết sạch đó, thức ăn còn ngon hơn thức ăn thật bên ngoài nữa.”
“ê ê, đừng ăn hết a, bọn ta cũng muốn.” Bổ nhào vào bên cạnh mọi người, tất cả cùng đùa giỡn nhôn nhịp lên.
Lúc này, tiếng chuông giao thừa vang lên thông báo một năm mới vui vẻ đã đến.
– Phiên Ngoại Hoàn-
--