Huyền Giới Chi Môn

chương 1499: huyền giới chi môn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thạch Mục giãn nở chân mày, sãi bước nhảy lên, cả người giống như một mũi tên nhọn bắn phóng lên cao.

“Ngao...”

Một tiếng gầm thét vang lên rung trời, quanh thân Thạch Mục huyền hoàng quang mang túa ra mãnh liệt, thân thể nhanh chóng phồng lên, giây lát sau, liền lần nữa hóa thành cự viên nghìn trượng.

Thân hình to lớn đó vọt ngược lên trên, lao thẳng tới trận nhãn của Huyền Môn đại trận.

Nhưng mà, Huyền Môn hư ảnh trong không ngừng có thải sắc quang văn bay ra, dù chưa xem Thạch Mục là đối tượng công kích, cũng không thể tránh khỏi liên tiếp rơi xuống trên người Thạch Mục.

Mỗi một đạo thải sắc quang văn này khoác lên trên thân, Thạch Mục đều cảm nhận được thân mình bị đập mạnh vào trên một tường ngăn to lớn, việc tiến lên trở nên cực kỳ khó khăn.

- Hống...

Chỉ thấy từng đạo linh lực mạch lạc mắt thường có thể thấy được từ phía trên cánh tay Thạch Mục không ngừng sáng lên, linh lực bàng bạc từ sáu cánh tay phun ra mãnh liệt, ở trước người hắn hội tụ thành một đạo quang cầu màu vàng đen to lớn nghìn trượng.

Phía trên bắp thịt cánh tay của Thạch Mục cháy phừng lên, 6 bàn tay khổng lồ hợp lại một chỗ, đồng thời làm thành hình hoa sen, mạnh mẽ đẩy đi về phía trước.

“Hô” một tiếng vang lên.

Đạo quang cầu màu vàng đen ấy lập tức bay nhanh ra, xẹt qua một đạo quang ảnh màu vàng đen ở trong hư không, đột nhiên bắn tới.

Chỉ thoáng một cái, từng đạo thải sắc quang văn bị đập vào quang cầu màu vàng đen, chẳng qua là hơi hơi chựng lại, liền nhanh chóng tiêu tán, cũng không thể ngăn cản chúng lại.

Mà theo thải sắc quang văn không ngừng tiêu tán, đạo quang cầu màu vàng đen cự đại kia cuối cùng cũng xuyên ra trong hư không, đập vào trong trận nhãn.

“Ầm ầm “

Một trận tiếng sấm động trầm thấp vang lên, quang cầu màu vàng đen lập tức nổ tung ra trong trận nhãn, vô số đạo điện mang giống như từng đạo trường tiên bằng lôi đình bắn phá ra từ trong kim quang nổ tung.

Giữa không trung, tiếng động “lẹt rẹt” không ngừng, hư không nứt ra đến từng kẻ nứt màu đen khiếp người.

Trong Liên minh đại quân vang lên một trận kinh hô, An Hoa cùng mọi người nhìn không chớp mắt về phía Thạch Mục, khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương.

Chỉ thấy cả tòa Huyền Môn đại trận đột nhiên chấn động, trong trận nhãn xen lẫn vào linh lực lập tức hơi chựng lại, ngay cả tốc độ chân thật hóa của Huyền Giới Chi Môn cũng trở nên chậm chạp mấy phần.

- Thạch Minh Chủ sắp thành công rồi!

Phía dưới mọi người thấy vậy, cùng hoan hô cả lên.

Sắc mặt Lật Thăng, Yên La vẫn ngưng trọng như cũ.

Kết quả còn không chờ cho mọi người mừng rỡ lâu, dị biến đột sinh!

Giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng nổ oành đùng điếc tai nhức óc.

Lần này cũng không phải Thạch Mục công kích tạo ra, mà là 5 viên linh tinh trôi lơ lửng ở trên không trung đó ầm ầm vỡ toạt ra.

5 viên linh tinh do vô số Ngũ Hành linh thạch tạo thành này bởi vì trước đây tiêu hao, vốn đã còn dư lại bbao nhiêu rồi, thời khắc này lại không chịu nổi đại trận dẫn lực, hoàn toàn nổ tung. Mà năm đạo linh lực bàng bạc từ trong tản mát ra, lại hội tụ thành một cổ hồng lưu năm màu, toàn bộ tràn vào bên trong Huyền Môn đại trận.

“Ầm!” một tiếng chấn động mạnh.

Trên bầu trời, đạo Huyền Môn hư ảnh cự đại kia rốt cục hoàn toàn biến đổi vững chắc, trở nên rõ ràng dị thường, sừng sững trên bầu trời Thiên Đình.

Ngay sau đó, một cổ vô hình cự lực không cách nào dùng lời để diễn tả từ trong cửa đó càn quét ra, Thạch Mục biến thành cự viên quanh thân huyền hoàng quang mang bùng lên dữ dội, nhưng vẫn bị cổ cự lực này trùng kích, thân hình bắn ngược lại phía sau.

Thạch Mục trong lòng rúng động, nhưng sau khi tự bản thân mình ly khai Huyền Môn, đó cổ vô hình cự lực đó chợt giảm, thân hình hắn chợt ngừng, đáp xuống bên cạnh Yên La và Lật Thăng, thu hồi cự viên biến thân.

Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng xuất hiện giữa không trung, đờ đẫn tại chỗ.

Đó là một cổng hình chữ nhật cực lớn cao hơn vạn trượng, cũng không có cánh cửa, hai bên cột cửa phía trên gập ghềnh, hiện đầy các loại phù văn quái dị kỳ lạ, nhìn không ra là do điêu khắc hay là tự nhiên thành.

Phía trên vành cửa, lại vẽ ra một mảnh tinh đồ kỳ dị, trong đó hiện đầy điểm sáng bạch sắc, lập lòe không chừng, phảng phất như đầy sao trời rực rỡ.

Mà bên trong khung cửa, lưu quang dật thải, hiện lên một xoáy lốc quang mang màu sắc rực rỡ, kịch liệt xoay tròn phóng thích ra ánh sáng loá mắt.

Cùng lúc đó, trong xoáy ánh sáng cự đại màu sắc rực rỡ này, một lượng lớn thải sắc quang văn bắn ra, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, khuếch tán đi khắp nơi.

Thời khắc này thải sắc quang văn mặc dù vẻ ngoài nhất trí so với trước đó, nhưng quang mang của chúng lại càng thêm hoa mỹ, nhìn tư thế cuồn cuộn không ngừng trào ra, dường như vô cùng vô tận vậy.

- Huyền Giới Chi Môn, rốt cục vẫn phải bị khai mở rồi...

Lật Thăng nói lầm bầm nói, ánh mắt phức tạp.

Trên mặt Yên La mặc dù không có quá nhiều thần tình biến hóa, đôi mi thanh tú cũng hơi hơi nhíu lại.

Chỉ thấy vô số thải sắc quang văn không ngừng diễn sinh, mảng lớn thải sắc quang hoa tràn ra, thẳng thừng xuyên ra toàn bộ phạm vi Thiên Đình, dung hợp vào trong hư không, mơ hồ bao vây lại toàn bộ Thiên Đình đại lục.

Mà trong đó, có nhiều thải sắc quang văn lại hội tụ thành một đạo quang trụ màu sắc rực rỡ tráng kiện vô cùng, nhắm thẳng tới trong tinh không bên trên. Sau khi đi vào tinh không, liền tứ tán bung ra, ngấm chìm vào trong Tinh vực Đại thế giới mênh mông, không thấy dấu vết.

Thạch Mục trong hai mắt kim quang tuôn trào, ánh mắt xuyên qua tầng tầng thiên vân, thấy được ngoại bộ của Thiên Đình đang phát sinh cảnh tượng kỳ dị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio