"Tiền không là vấn đề thì tốt, đại sư Huyền Huyễn này, thế nhưng rất lợi hại." Tiêu Xuân Thu lòng mang ý xấu, anh bị Huyền Huyễn hại đến thương tích đầy mình, nghĩ có thể thấy ông chú Hồ bị Huyền Huyễn hại anh đã thống khoái.
Nhìn thần sắc Tiêu Xuân Thu không tự giác toát ra hả hê, ông chú Hồ thầm mắng, tiểu tử này không hảo tâm, ai, mình thật là thất bại, thuộc hạ đều là một đám hỗn tiểu tử bát quái lại không lương tâm! Bất quá, gừng càng già càng cay, muốn hại chú sao, còn non!
Tiêu Xuân Thu kiềm chế nội tâm hưng phấn, giả mù sa mưa hỏi: "Ông chú, chú tìm Huyền Huyễn có chuyện gì?"
Ông chú Hồ vờ thần bí nói: "Lại đây lại đây, các cháu đều lại đây, các đồng chí cảnh cục lỗ tai rất linh, chú không nghĩ mọi người biết chuyện này."
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu phi thường hợp tác bu lại.
"Là vậy, chú có một người bạn, là một kẻ trộm mộ——"
"Kẻ trộm mộ?"
"Hư, phải điệu thấp."
"Nga, được, điệu thấp, điệu thấp."
"Cậu ta phát hiện một cổ mộ thời kỳ Tây Chu, khảo sát một thời gian, phỏng chừng không thiếu bảo bối, thế nhưng các cháu cũng biết, Tây Chu cách hiện tại đã mấy nghìn năm, nếu như mộ chủ trong cổ mộ trá thi, vậy sẽ là kẻ phi thường lợi hại, cho nên cậu ta nhờ chú tìm một bùa hộ mệnh, để ngừa vạn nhất, tuy bản thân có không ít, thế nhưng cậu ta là người cực kỳ cẩn thận, không làm đủ % chuẩn bị, sẽ không đơn giản động thủ, cho nên——" Ông chú Hồ dùng ánh mắt quét qua Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu, "Cho nên —— các cháu đã hiểu."
Tiểu Thường hạ giọng: "Ông chú, nghĩ không ra chú coi rẻ pháp kỷ, cư nhiên cấu kết với kẻ trộm mộ làm chuyện xấu!"
Ông chú Hồ rất không cho là đúng, "Tiểu Thường, cháu nói lời này sai rồi. Nhân tính vốn ích kỷ, cổ mộ ở đó, dù không động, cũng không chạy, cơ duyên xảo hợp bị người có bản lĩnh phát hiện, không báo quốc gia cũng không phải tội."
"Ông chú, chú khiến bọn cháu kinh ngạc!" Tiêu Xuân Thu khoa trương nói.
"Chú nói là sự thật."
Trộm mộ, chức nghiệp thần bí mà xa xưa, nói không hiếu kỳ là gạt người, đôi mắt của Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường xoay a xoay, trong lòng đều có chủ ý.
Lư sơn ngay trước mặt, không nhìn một lần phong tư tú lệ, thật đúng xin lỗi mình.
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu bắt lấy ông chú Hồ, ân cần hỏi: "Ông chú, cổ mộ bạn chú phát hiện ở đâu? Bọn cháu có thể đi xem không?"
Ông chú Hồ khó khăn, "Người bạn này của chú tính cách quái gở, thích độc lai độc vãng, chú đáp ứng các cháu là vô dụng, hơn nữa, chúng ta không có thời gian!"
"Gần đây không có vụ án lớn, ông chú có thể nhân cơ hội nghỉ." Tiêu Xuân Thu đề nghị.
"Vậy sao?" Ông chú Hồ chần chờ.
Tiểu Thường cũng phụ hoạ: "Lại nói tiếp, chúng ta thật lâu không xin nghỉ, giờ là lúc."
Ông chú Hồ giả vờ giả vịt tự hỏi nửa ngày, miễn cưỡng nói: "Vậy được, bất quá, chú chỉ đồng ý nghỉ, lại không biết bạn chú có đồng ý không——"
"Yên tâm, ông chú dựa vào ba tấc miệng lưỡi không xướng, nhất định sẽ thành công thuyết phục bạn mình, ông chú, cố gắng lên, bọn cháu chờ tin tốt của chú!" Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu vỗ vai ông chú Hồ cổ vũ nói.
"Còn một vấn đề." Ông chú Hồ lo lắng nói.
"Vấn đề gì?"
"Để đảm bảo an toàn, gọi đại sư Huyền Huyễn này đi, bằng không bị quỷ truy sát không phải chuyện vui vẻ gì."
"Việc này bao trên người cháu." Tiêu Xuân Thu vỗ ngực nói.
Nhìn Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu lộ rõ vui mừng, ông chú Hồ cười thầm không thôi.
Hắc hắc, kỳ thực muốn gạt người là một chuyện rất dễ, chỉ cần bắt được nhược điểm, sau đó tới một cái lạt mềm buộc chặt, còn không sợ con cá không mắc câu, ha ha!