Dương Lăng lau mồ hôi, "Đi qua ngọn núi này sẽ tới Ma Quỷ Lĩnh."
Mọi người tinh thần run lên, ông chú Hồ nói: "Chúng ta một tiếng trống làm hăng tinh thần đi qua ngọn núi này rồi nghỉ ngơi!"
"Không thú vị, chúng ta đánh cuộc đi." Tiêu Xuân Thu đề nghị.
"Đánh cuộc gì?" Tiểu Thường hỏi.
"Người đến cuối cùng đưa cho người đến đầu tiên nguyên."
Huyền Huyễn bật cười: "Anh có phải tổn thất nguyên nên định kiếm về?"
Tiêu Xuân Thu xoa tay, "Tôi cũng không thể ăn thiệt!"
Nguyệt Vũ cười nói: "Anh ở chỗ Tiểu Nguyệt ăn thiệt, từ Thượng Quan kiếm về không phải được."
"Không sai." Tiểu Thường phụ họa.
"Như vậy không ý nghĩa."
Ông chú Hồ nói: "Cũng được, chúng ta đánh cuộc, dù sao thua khẳng định không phải chú, ha ha!"
Tiểu Thường hất nước lạnh, "Ở đây chú già nhất, thể lực kém nhất, thua nhất định là chú, lúc đó người thắng nhớ mời khách!"
Bị chọt trúng uy hiếp ông chú Hồ sắc mặt thối thối, hừ một tiếng.
"Tiểu Hồ sẽ không thua." Dương Lăng lòng có ám đạo nói.
"Chắc chắn như vậy?" Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ.
Huyền Huyễn cười nói: "Chú ấy tự nhiên chắc chắn, chú ấy đi cuối cùng không phải được."
"Đây là gian lận, nếu như phát hiện gian lận, phạt tiền gấp đôi!" Tiêu Xuân Thu kháng nghị.
Ông chú Hồ trừng Dương Lăng, "Cậu quy củ cho tôi!"
Dương Lăng cười cười, "Vì sao tôi phải nghe cậu? Làm người công bằng, cậu không nghe tôi, tôi tự nhiên cũng vậy."
Ông chú Hồ chán nản.
Tiêu Xuân Thu lau mặt, tinh thần chấn hưng.
Nhìn Tiêu Xuân Thu trạng thái ngẩng cao, sóc chuột và tiểu hồ ly phi thường thức thời nhảy vào lòng Nguyệt Vũ và Thượng Quan Hiên, miễn cho bị nhiệt tình tăng vọt của anh lan đến, nửa đường ném chúng.
Ông chú Hồ nhìn thoáng bầy ngỗng bên cạnh, "Bầy ngỗng này làm sao?"
"Ôm, còn có thể làm sao?"
"Ở đây có năm con, mặt khác có hồ ly, sóc và cún, vừa vặn tám, chúng ta mỗi người ôm một, ai cũng không ăn thiệt." Ông chú Hồ nói.
Mọi người ngẫm lại, không dị nghị.
Ma Quỷ Lĩnh tuy độ dốc bằng phẳng, thế nhưng đường lên núi chật hẹp, đá vụn lại nhiều, một thoáng không để ý cực dễ vấp phải, thế nhưng không ảnh hưởng tốc độ của Huyền Huyễn, nhìn Huyền Huyễn bộ dáng dễ dàng, tựa hồ rất thích ý.
Mệt mỏi cực kỳ Tiêu Xuân Thu nhịn không được nói thầm: "Quái thai!"
"Tiêu Xuân Thu, anh đừng nói bậy, tôi nghe được." Huyền Huyễn bớt thời gian quay đầu nói.
Tiêu Xuân Thu càng hoảng sợ, suýt nữa bước hụt, may mà Thượng Quan Hiên tay mắt lanh lẹ kéo lấy.
Thời cơ như vậy, ông chú Hồ đi phía sau phía nhân cơ hội chen qua, nhảy lên trước.
Tiêu Xuân Thu kêu to: "Ông chú, chú nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Ông chú Hồ kiêu ngạo cười to.
Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự cũng không lạc hậu, thừa dịp Tiêu Xuân Thu chưa phục hồi tinh thần, chen anh sang bên, chạy.
Tiêu Xuân Thu tức giận giơ chân: "Mấy cậu vô lại! Thượng Quan Hiên nhanh, nhanh, nhanh!"
Dương Lăng đối ông chú Hồ vượt qua mình nói: "Tiểu Hồ, cố lên, tôi duy trì cậu!"
Ông chú Hồ giận liếc, tiếp tục chạy về trước.
Dương Lăng cảm thán: "Thật là có sức sống!"
Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ nhàn đình tản bộ bên cạnh, "Nhìn không ra thể lực anh rất tốt."
Nguyệt Vũ cười cười, "Đó là tự nhiên, bằng không thế nào xứng với Tiểu Nguyệt!"
Huyền Huyễn cười khẽ, "Chúng ta đi nhanh lên, tôi không muốn thua tiền!"
"Nếu thua, tôi trả là được."
Thấy sóc chuột ngồi trên vai Nguyệt Vũ thỉnh thoảng quay đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng Thượng Quan Hiên, Huyền Huyễn trêu tức hỏi: "Tiểu Hoa, muốn tao để mày chỗ tiểu hồ ly không?"
Xấu hổ sóc chuột nhảy xuống, chạy tới trước.
"Rất thú vị!" Huyền Huyễn cười tủm tỉm nói.
Nguyệt Vũ không khỏi lắc đầu bật cười, nghĩ không ra Tiểu Nguyệt ham chơi như vậy.
...
Tâm lý Tiêu Xuân Thu nghiêm trọng không cân đối, anh cư nhiên thua, thua!
Anh thực sự không thể tiếp nhận mình cư nhiên thua.
Huyền Huyễn vươn tay tới trước mặt Tiêu Xuân Thu, cười dài: "Thực sự là đa tạ chủ ý tốt của anh, lại kiếm được nguyên, ha hả!"
Ông chú Hồ và Tiểu Thường che miệng cười trộm.
Tiêu Xuân Thu nhụt chí không thôi, giương mắt nhìn một hồi, "Tôi không có tiền."
"Không có tiền không sao, viết giấy nợ." Huyền Huyễn hào phóng nói.
Nhìn thoáng Tiêu Xuân Thu phiền muộn không ngớt, Thượng Quan Hiên nói: " nguyên về đưa cậu, không thiếu nợ."
"Cảm ơn!"
Vừa quay đầu thấy Nguyệt Vũ đang ở lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây tựa hồ tìm gì, Huyền Huyễn không khỏi kinh ngạc, hỏi: "Anh tìm gì?"
Nguyệt Vũ thần tình ngưng trọng: "Tiểu Hoa không thấy."