"Diệt chuột mua thuốc diệt chuột không phải tốt hơn ư? Vì sao cần thuốc gây tê, còn là cường hiệu? Lẽ nào Sở Hoàn muốn gây tê con chuột rồi chậm rãi dằn vặt?" Hàn Vũ mê hoặc.
Đường Vân mồ hôi, "Cậu ấy sẽ không biến thái vậy đi?"
Hàn Vũ nhún vai, "Bất quá, dùng thuốc gây tê đổi bữa cơm thấy thế nào cũng là chúng ta chiếm tiện nghi, quan tâm cậu ta dùng làm gì."
"Cũng đúng."
...
Nhìn ngôi nhà bao phủ trong bóng đêm, hậu tri hậu giác Đường Vân và Hàn Vũ phát hiện một vấn đề rất hiện thực, hệ thống bảo vệ của khu phố là nhất lưu, muốn thần không biết quỷ không hay trộm vào gắn thiết bị nghe trộm, thật khó!
"Làm sao đây? Không bằng tìm cửa sổ gắn trên dưới bệ cửa là được?" Hàn Vũ nói.
Đường Vân liếc trắng, "Vậy không bằng không gắn, lãng phí vật tư cảnh cục, nếu như bị ông chú biết, xác định trừ lương."
Nghĩ tới tính cách quỷ dị người khác không may bản thân vui vẻ của ông chú Hồ, Hàn Vũ không lên tiếng.
Hai người cong lưng sờ vào góc tường, Đường Vân nhìn cửa sổ lầu hai, đẩy Hàn Vũ một cái: "Anh nói, có cách nào có thể bò lên?"
Hàn Vũ nhìn thoáng bức tường không có điểm tựa, "Không có cách, không bằng dính keo vạn năng lên máy nghe trộm rồi dùng súng bắn vào."
Đường Vân trầm tư, "Có thể, cameras đâu?"
"Cách cũ làm lại."
"Sợ là không được?"
"Trước mở cái lỗ trên thủy tinh, lại dùng súng bắn tới trần nhà."
"Vấn đề là làm sao bò lên?"
"Lại về tới khởi điểm."
"Heo!"
Khi hai người nhỏ giọng tranh luận, cửa sổ lầu hai bỗng nhiên lộ ra ngọn đèn.
Đều là anh, lớn tiếng vậy! Đường Vân trừng Hàn Vũ.
Hàn Vũ sờ mũi, Tiểu Vân thật là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn, tiểu thổ phách!
Hai người cấp tốc trốn về góc tối, khó khăn lắm ẩn thân, cửa sổ đỉnh đầu mở ra, tia sáng chói mắt chuẩn xác chiếu về phía hai người vừa nãy ngồi.
Đường Vân và Hàn Vũ nhất thời mồ hôi lạnh, may mà chạy nhanh, bằng không bị phát hiện.
Tia sáng bắn phá qua lại, một giọng nữ hỏi: "Có phát hiện gì không?"
"Không, bất quá vừa nãy rõ ràng nghe tiếng nói chuyện." Một giọng nam thấp trầm nói.
"Có thể là cảnh sát kia không?"
"Anh xuống đó xem, em ở trên nhìn."
"Ừ."
Không xong!
Hàn Vũ và Đường Vân nhìn nhau, âm thầm kêu khổ.
Đôi vợ chồng này quá cẩn thận, muốn nhân cơ hội chuồn cũng không được!
Làm sao đây? Đường Vân dùng ánh mắt hỏi.
Hàn Vũ lấy ra kim gây tê, làm thủ thế đánh ngất, thật là không có cách, vậy mê đi Tạ Quân.
Đường Vân gật đầu.
Nghe Tạ Quân mở cửa, bước chân càng gần, Hàn Vũ và Đường Vân khẩn trương đến tay đẩy mồ hôi.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên nghe tiếng kinh sợ của Tạ Quân: "Nửa đêm, con không ngủ, còn dẫn số ra làm gì?"
Đường Vân và Hàn Vũ nhìn nhau, ngạc nhiên không ngớt.
Hai người lén đẩy cành lá, nhìn ra bên ngoài.
Lâm Lâm mặc áo ngủ đang kéo con chó thấp đầu không rên một tiếng đứng trước bụi hoa chuối tây, Tạ Quân vẻ mặt giận dữ, xem chừng đã đến cực điểm.
"Sao vậy?" Hoàng Vân hỏi.
"Lâm Lâm dẫn số ra không biết tính làm gì? Thật bị đứa con gái này tức chết!"
"Lâm Lâm, con không ngủ, chạy ra ngoài làm gì? Còn không mau theo cha về." Hoàng Vân lo lắng nói.
"Cún ban ngày chơi với anh, con buổi tối chơi với nó được không?" Lâm Lâm ủy khuất nói.
"Con không thể ở chơi trong phòng sao? Nếu như số không thấy, cha, cha--"
"Quên đi, đừng giận, ngày mai mua một con cho Lâm Lâm, miễn nó lúc nào không biết làm mất số ." Hoàng Vân khuyên nhủ.
"Không cần, không cần, con muốn cún." Lâm Lâm quật cường nói.
"Con vào cho cha, còn không nghe lời, cha nhốt con lại!" Tạ Quân uy hiếp.
Lâm Lâm ôm sát con chó, chết sống không đi.
Tạ Quân tức giận, cố sức mở ngón tay Lâm Lâm ra, kẹp cô bé dưới nách, vừa mắng, vừa kéo số vào nhà.
Theo một tiếng nổ "Phanh", tiếng khóc của Lâm Lâm vang lên, khiến Hàn Vũ và Đường Vân sửng sốt.
Hoàng Vân chiếu chiếu bụi hoa, lúc này mới đóng cửa sổ.
Nghe hai vợ chồng mắng Lâm Lâm, Đường Vân cùng Hàn Vũ bên ngoài âm thầm may mắn, may có Lâm Lâm nháo, bằng không hầu như bại lộ.
Bất quá, Lâm Lâm cũng quái dị, nửa đêm không ngủ, cư nhiên chạy ra thả chó.
Hai người tính nhân cơ hội rời đi, một cảm giác cường liệt khiến bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía lầu hai.
Mượn ánh đèn phòng vợ chồng Tạ Quân, trước cửa sổ sát đất phòng cách vách, một người đang lẳng lặng nhìn.