Đoàn tàu tổng cộng có mười bốn thùng xe, Trương Tuấn đi từ thùng xe thứ tư đếm ngược, khi tới thùng xe thứ mười đếm ngược, Trương Tuấn bỗng nhiên phát hiện một việc, anh phát hiện trên tay mỗi hành khách đều cầm một túi gấm nhỏ màu sắc khác nhau, anh dừng lại, đút tay vào túi quần, ở đó cũng có một cái, màu lam, giống bọn Huyền Huyễn, khi bọn họ đi, người nữ kia đưa, nói là bùa bình an.
Trương Tuấn nhìn những túi gấm màu sắc khác nhau trên tay hành khách, nghi hoặc: từ chỗ trống thùng xe tới xem, đoàn tàu này chí ít có người, giả thiết mỗi người có một túi gấm, tức là có lá bùa bình an, lẽ nào thôn dân không việc gì thích làm bùa bình an, tặng người?
Trương Tuấn bỗng nhiên nghĩ tất cả tựa hồ trở nên quỷ dị.
Anh vỗ đầu, thì thào tự nói: là anh nghĩ bậy hay thực sự có chuyện?
"Thưa anh, có gì có thể giúp gì sao?"
Trương Tuấn quay đầu, phía sau đứng một nữ nhân viên phục vụ mặt tròn.
"Tôi muốn tìm đoàn tàu trưởng."
"Đoàn tàu trưởng?" Nữ nhân viên phục vụ có chút khẩn trương, tận lực bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi anh tìm đoàn tàu trưởng có việc gì?"
"Là vậy, tôi phát hiện--" Nhìn cô bé trong mắt có lo lắng không dễ phát hiện trước mặt, không biết thế nào, Trương Tuấn đột nhiên thay đổi chủ ý, "Tôi phát hiện bạn tôi mất tích."
"Mất tích? Sao có thể? Còn chưa tới đó..." Cô bé nói phân nửa, đột nhiên như nói sai gì ngậm miệng.
Trương Tuấn trong lòng đột ngột, nghi hoặc tầng tầng, còn chưa tới đó? Ý gì?
Nhân viên phục vụ ánh mắt dao động, "Nha, bạn anh có phải đi toilet?"
"Tôi đã tìm, không thấy cậu ấy."
"Bạn anh có mang di động không?"
"Tắt máy, cho nên tôi nhờ đoàn tàu trưởng thông qua phát thanh tìm người."
"Vậy--" Nhân viên phục vụ không quá tình nguyện nói: "Vậy anh đi theo tôi."
"Cảm ơn."
...
"Anh chờ ở đây, tôi vào nói cho đoàn tàu trưởng."
"Được."
Trương Tuấn giả bộ nhu thuận, im lặng rủ tay đứng ở chỗ nhân viên phục vụ chỉ thị.
Nhân viên phục vụ tựa hồ rất thoả mãn anh nghe lời, xoay người gõ cửa, bên trong có người hỏi: "Chuyện gì?"
"Có một hành khách cần giúp, bạn anh ta mất tích, muốn thông qua phát thanh tìm người."
"Tỉ mỉ tìm chưa?"
Nhân viên phục vụ quay đầu nhìn Trương Tuấn, Trương Tuấn liên tục gật đầu, biểu thị đã nghiêm túc tìm.
"Đã tìm, không tìm được người."
"Phiền phức."
Tuy là rất khẽ, thế nhưng Trương Tuấn nghe được, anh nổi giận: thái độ gì?! Hành khách có trắc trở, không phải nên nhiệt tình tận tâm hỗ trợ giải quyết sao? Dĩ nhiên nói phiền phức! Lát nữa phải nhìn rõ tên trên chế phục của đoàn tàu trưởng, phải trách cứ!
Trương Tuấn cúi đầu, tức giận bất bình oán thầm, trong nháy mắt cửa mở, anh thấy hai đôi chân, theo chân hướng lên, anh thấy hai người...
...
Triệu Thụy trở mình, mơ mơ màng màng sờ bên cạnh, không sờ được người, anh thoáng mở mắt, không thấy Trương Tuấn vốn dĩ ngồi cạnh.
Chẳng lẽ đi toilet?
Triệu Thụy vươn tay sờ di động, khi chạm tới túi áo chợt nhớ Trương Tuấn cầm di động của mình, anh nâng mắt nhìn Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ dựa vào nhau ngủ, suy nghĩ một chút, vươn tay đẩy Huyền Huyễn.
Anh vừa đẩy, Huyền Huyễn đã mở mắt, đôi mắt thanh triệt mang theo bích sắc phía sau thấu kính khiến mặt Triệu Thụy nóng lên.
"Sao vậy?"
"Tôi muốn mượn dùng di động của cậu."
"Tìm Trương Tuấn?"
Triệu Thụy kinh ngạc Huyền Huyễn nhạy cảm, gật đầu nói: "Tên này không biết đi đâu, di động của mình hết pin, cầm di động của tôi chơi."
"Nè." Huyền Huyễn đưa di động cho Triệu Thụy.
"Cảm ơn."
"Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Nghe đầu kia truyền đến tiếng nhắc nhở, sắc mặt Triệu Thụy bỗng nhiên trầm xuống.