Dưới tầm mắt "quan ái" của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ lau mồ hôi, nỗ lực ngẫm lại: anh nhớ có kéo nó lên máy bay, thế nhưng toàn bộ tâm tư sau đó đặt trên người Huyền Huyễn, hoàn toàn quên con cún kia.
Nguyệt Vũ cười gượng, "Tôi đi hỏi Miêu Lan."
.........
......
...
Nguyệt Vũ thở dài một hơi, cúp máy, "Nó ở chỗ Miêu Lan, ông ấy nói sẽ lập tức đưa tới."
May mà quản gia không quên, bằng không nhìn sắc mặt Tiểu Nguyệt, nếu cún không thấy, Tiểu Nguyệt nhất định không để mình yên.
"Đồ đáng ghét." Nguyệt Vũ bĩu môi.
Nghe anh thì thầm, Huyền Huyễn nghiêm túc nói: "Anh không thích, tôi đưa cho Tiểu Thường nuôi là được."
"Cũng không phải rất đáng ghét." Nguyệt Vũ đỏ mặt, ai, tính toán với một con chó hình như rất ấu trĩ.
"Ha hả, anh ghen cái gì, cún là cún. Lại đây, cho tôi mượn đùi nằm, cứ thấy ngủ không đủ."
Nhìn Huyền Huyễn ngủ ba ngày vẫn có vẻ mệt mỏi, Nguyệt Vũ không khỏi lo lắng, "Hay cậu ngủ tiếp đi?"
"Không được, tỉnh lại rất khó ngủ lại." Huyền Huyễn nhắm mắt.
Nguyệt Vũ đẩy mái tóc trên trán cậu ra, "Tiểu Nguyệt, tôi rar hiếu kỳ, nếu tôi không đánh thức cậu, cậu định ngủ bao lâu?"
"Đại khái bốn năm ngày, lần trước ngủ bốn ngày."
"Lần trước? Khi nào?"
" tuổi, lần đó hù chết Tiểu Khả. Cho nên tôi hiện tại tận lực tránh cho xuất hiện tình huống như vậy, kỳ thực--" Giọng Huyền Huyễn nói hoang mang, "Kỳ thực tôi vẫn nghĩ không ra, vì sao mỗi lần dùng linh hồn xuất khiếu tôi đặc biệt mệt? Này tuy là chuyện tương đối tiêu hao linh lực, thế nhưng không đến mức mệt thành vậy đi, bất quá, kỳ quái là, giống như ngủ một giấc, tu vi của tôi sẽ tăng lên một tầng."
"Nhân họa đắc phúc?"
"Không rõ lắm, tuy linh lực được tăng, lại mệt quá trời, là mệt mỏi tận xương, cứ nghĩ thân thể không phải của mình." Huyền Huyễn lẩm bẩm.
"Nếu không tôi châm cứu cho cậu."
"Cũng được."
.........
......
...
Nguyệt Vũ rút kim châm, cúi đầu phát hiện Huyền Huyễn không biết lúc nào lại ngủ.
Anh thương tiếc vuốt ve thái dương cậu, ánh mắt nhu tình như nước.
Người này, luôn nghĩ yêu sao cũng thiếu, hận không thể kính dâng tất cả mình có cho cậu, hy vọng cậu chỉ nghĩ về mình, hy vọng đời đời kiếp kiếp có thể bên cậu.
Lúc trước nghĩ kẻ ôm ý niệm này là ngốc, đời đời kiếp kiếp là vọng tưởng hư huyễn, không thực tế, nhưng mà, khi trong lòng có một người mình nguyện ý khuynh tẫn tất cả chỉ thầm mong người đó hạnh phúc vui sướng, sẽ không cảm thấy suy nghĩ này buồn cười.
Nhìn Huyền Huyễn đến xuất thần, chuông cửa lại vang, đại khái là Miêu Lan đưa Cún Đen về.
Nguyệt Vũ khom lưng hôn trán cậu, lúc này mới đóng cửa ra ngoài.
...
Từ trong tay Miêu Lan tiếp nhận Cún Đen vù vù ngủ, Nguyệt Vũ oán hận, nhẹ nhàng mà nhu loạn bộ lông nhu thuận, tỏa sáng của nó.
Này đâu phải chó, heo còn không chừng! Không gặp mấy ngày, cư nhiên lại béo!
"Ngày đó tôi thấy thiếu gia không rảnh chiếu cố, nên giao cho hạ nhân chăm sóc." Miêu Lan giải thích.
"Ừ." Nguyệt Vũ gật đầu.
Miêu Lan do dự một chút, chần chờ nói: "Thiếu gia, còn có một chuyện cậu muốn nghe không."
Nguyệt Vũ tùy ý hỏi: "Chuyện gì?"
"Tượng La Hán của Nam Cung gia tháng trước bị trộm, tới giờ vẫn chưa tìm được."
"Ông nói bốn bức tượng Thiên Nhãn La Hán?"
"Đúng vậy."