Nguyệt Vũ thấy mình như lạc vào một thế giới tử vong, ở đây không có khí tức sinh mệnh, thậm chí không có thanh âm, vì anh không nghe thấy tiếng bước chân của mình và Huyền Huyễn.
Anh cố ý giẫm mạnh, lại vẫn vắng vẻ như chết.
Nguyệt Vũ run rẩy, không phải vì sợ, mà là vì hưng phấn.
Tên này là một ngoại tộc, ngoại trừ Huyền Huyễn có thể tác động tâm tình, người và chuyện khác như thời tiết, anh sẽ quan tâm hôm nay nắng hay đầy mây, lại không để trong lòng, càng không vì nó không tốt mà không vui, tâm tình như sợ đại loại sẽ xuất hiện trên người anh, trừ phi Huyền Huyễn xảy ra chuyện.
Nhận ra đầu ngón tay Nguyệt Vũ truyền đến run rẩy, Huyền Huyễn không khỏi kinh ngạc, lẽ nào anh sợ?
Ngẩng đầu đã thấy đôi mắt Nguyệt Vũ lóe ra ánh bạc rạng rỡ, Huyền Huyễn càng hoảng, bật thốt lên kinh hô: "Ánh mắt anh?"
"Ánh mắt tôi?" Nguyệt Vũ không tự giác vươn tay sờ hai mắt mình, "Ánh mắt tôi thế nào?"
Kinh ngạc qua đi, Huyền Huyễn rất nhanh khôi phục lãnh tĩnh, cậu ghé lại cẩn thận quan sát ánh mắt Nguyệt Vũ, kinh ngạc phát hiện ánh mắt của anh quả thật đã biến thành màu bạc, là loại bạc cực đạm, nhìn qua như đeo một bộ kính sát tròng.
Huyền Huyễn rất kinh dị, "Ánh mắt anh, màu bạc."
"Ây!" Nguyệt Vũ chỉ là ây một tiếng, không có kế tiếp.
Huyền Huyễn chờ một hồi, hỏi: "Sau đó đâu?"
"Sau đó gì?" Nguyệt Vũ không rõ.
"Tôi muốn giải thích, về ánh mắt anh biến sắc."
Nguyệt Vũ gãi đầu, lại gãi đầu, "Không biết."
Huyền Huyễn hoài nghi: "Là thật không biết hay không nói?"
"Thật không biết." Nguyệt Vũ dùng ngữ khí thề độc.
Huyền Huyễn khó chịu nói: "Giờ tôi mới phát hiện anh từ đầu đến chân đều là bí mật."
Nguyệt Vũ cảm thấy vô tội, "Ánh mắt Tiểu Nguyệt đôi khi cũng biến sắc, khi cậu giận, sẽ biến thành màu xanh tôi thích, ha hả!"
Huyền Huyễn nguy hiểm nheo mắt.
Vừa thấy cậu một bộ muốn cắn người, Nguyệt Vũ vội nói sang chuyện khác: "Tiểu Nguyệt, cậu không phải nói đừng tùy tiện nói chuyện với cậu sao?"
Huyền Huyễn trừng Nguyệt Vũ, lúc này mới thôi.
Chờ, về nhà nhất định phải nghiêm hình bức cung, vừa lúc bộ còng kia có thể phát huy công dụng!
Nguyệt Vũ không biết tâm tư Huyền Huyễn, vươn tay sờ hàng mi tà tà phi dương, khóe miệng tràn đầy tiếu ý.
Bộ dáng Huyền Huyễn giận, mỗi lần đều khiến anh thấy đáng yêu.
Xuyên qua cành đa tươi tốt nhìn lên, chỉ thấy một góc bầu trời xám xịt.
Nguyệt Vũ vừa đi vừa quan sát đám đa dị thường sum xuê này, anh nhỏ giọng nói với Huyền Huyễn: "Mấy cây đa này mọc thật kỳ quái."
"Tự nhiên kỳ quái, trên mỗi cây đều treo một người chết đâu."
Nguyệt Vũ suýt nữa nhảy dựng, "Người chết?"
"Ừ, đều là phụ nữ, già, trẻ, treo cổ trên cây." Huyền Huyễn sắc mặt âm trầm nhìn những người phụ nữ hai mắt đột ra, kiểu chết kinh khủng.
Đưa mắt nhìn lại, một đường đầy những nữ thi như vậy.
Cậu tuy không sợ, thế nhưng thấy ghê tởm, lập tức cậu không khỏi kéo Nguyệt Vũ nhanh hơn bước chân.
Huyền Huyễn nhớ kỹ địa chỉ La Minh nói, đường Phạm Dương số tòa nhà phòng , cậu tìm hồi lâu, cũng không tìm thấy, dãy nhà rách nát này căn bản không đánh số, những căn hộ kết cấu hầu như giống nhau như đúc, bốn góc vuông vức, tường ngoài xám trắng, căn bản nhìn không ra vật liệu gì.
Vòng quanh một hồi, Huyền Huyễn không khỏi thấy có chút choáng, có cảm giác không xong lạc mất phương hướng.
Cậu quyết định thật nhanh dừng lại, không đi tiếp nữa.
Nguyệt Vũ trái phải nhìn một chút, hạ giọng kỳ quái nói: "Sao không thấy cửa?"
Nghe Nguyệt Vũ nói vậy, Huyền Huyễn nghiêm túc quan sát một hồi, quả thật không tìm được thứ như cánh cửa ở bất kỳ tòa nhà nào, thậm chí cửa sổ cũng không thấy.
Những căn hộ này nhìn như bốn tầng, bất quá là màu sắc đậm nhạt không giống, rất dễ khiến người sinh ra ảo giác, từ xa nhìn lại tựa bốn tầng cao, mà trên thực tế lại gần mà xem, chỉ làm người nghĩ kỳ thực chỉ là một hình hộp chữ nhật cao hơn m.
Vừa không có cửa, lại không có cửa sổ, Huyền Huyễn nghĩ không ra kiến trúc như vậy có tác dụng gì.
Cậu lại gần, vươn tay sờ lên vách tường, bàn tay lập tức cọ phải một tầng vật thể màu đen như than đá.
Huyền Huyễn nhíu mày, lắc lắc, tính hất bỏ thứ trên tay.
Vậy mà vật chất đen dính này như keo bám vào lòng bàn tay cậu.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, cậu xem, thì ra ở đây có cửa, chúng ta có cần vào xem không?"
"Trước đừng động cửa này, giúp tôi lấy cây đèn pin trong ba lô ra, tay tôi không biết dính cái quỷ gì."
Nguyệt Vũ vội vàng lấy đèn pin trong ba lô Huyền Huyễn, bật lên rọi vào.
Nương ánh sáng yếu ớt, đại thể có thể thấy rõ dính trên tay Huyền Huyễn là một tầng vật thể màu đỏ đen gần như phơi khô.
"Là máu!"