Trầm Dương hồn phi phách tán, suýt nữa đã định nhảy cửa sổ.
May mà anh còn một sợi lý trí, nhớ kỹ ở đây là tầng , anh xoay người đẩy thầy trò vây xem lao ra, "Tránh ra! Tránh ra!"
Bọn Tôn Trí không biết Trầm Dương xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng anh bị kích thích nhất thời thần kinh thác loạn như Nghiêm Trạch, bọn họ vội chạy tới kéo Trầm Dương, "Thầy ơi——"
Lòng nóng như lửa Trầm Dương không quản được nhiều, hét lớn một tiếng: "Đều cút cho tôi!"
Trầm Dương là thuộc về loại người ôn hòa không nói đã cười, chưa từng lớn tiếng như vậy, nhất thời dọa đám người vây xem đến mức vô thức thối lui sang bên nhường ra một con đường.
Trầm Dương thô lỗ đẩy bọn họ lao ra.
Tiêu Xuân Thu ngẩn người, lập tức phục hồi tinh thần, "Tôi đi xem."
"Tôi cũng đi." Tiểu Thường chạy theo.
...
Hạ Nhược Hải vừa nhảy ra cửa sổ, bị gió thổi ngang, ý thức hỗn độn thoáng chốc tỉnh lại.
Mình điên rồi, ở đây là tầng !
Cậu cuống quít muốn trở tay bắt lấy gì mượn lực bò lại, thế nhưng chậm, thân thể giữa không trung, cả lực dư tự cứu cũng không có.
Hạ Nhược Hải lần đầu tiên thấy mình cách tử vong gần như vậy, cậu cuối cùng nghĩ: chỉ mong không tức chết Trầm Dương.
Rất xa, tựa hồ nghe được tiếng quát của người nọ, dĩ nhiên sinh ra ảo giác.
Không có thời gian, Hạ Nhược Hải chỉ có thể hai tay ôm đầu, thân thể lui lại, hy vọng không rơi đến đầu nở hoa kiêm tứ chi gãy nát.
Điện quang hỏa thạch, Hạ Nhược Hải bỗng nhiên cảm giác có người nâng mình, lực độ rơi xuống tùy theo chậm lại.
Cậu không kịp ngẫm lại là ai giúp đỡ, nương lực nâng kia gian nan chuyển hướng, lăn lộn rơi vào một bụi trà Phúc Kiến vườn hoa lầu dùng để làm hàng rào xanh.
Hạ Nhược Hải chỉ cảm thấy khớp xương cả người đều nhanh rời rạc, nửa ngày cũng bò không dậy.
...
Trầm Dương hoảng bất trạch lộ, trực tiếp nhảy vào bụi hoa, trên đường giẫm gãy không biết bao nhiêu hoa cỏ, còn suýt nữa quăng ngã một cái.
"Nhược Hải, Nhược Hải..."
Trầm Dương dị thường sợ hãi, sợ thấy là Hạ Nhược Hải huyết nhục không rõ.
Thầy?
Nhãn mạo kim tinh Hạ Nhược Hải giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng bất đắc dĩ xương sau đau thấu, không thể làm gì khác hơn là ngã lại, thở phì phò vô lực nói: "Thầy, tôi ở đây."
Trầm Dương nghe tiếng vội đẩy bụi trà Phúc Kiến ra, anh định vươn tay nâng Hạ Nhược Hải dậy, thế nhưng lập tức rụt về, hiện tại không biết Hạ Nhược Hải thương ra sao, tốt nhất đừng nên đụng, miễn cho không cẩn thận, trái lại nặng thêm.
Trầm Dương vừa bẻ gãy cành trà Phúc Kiến xung quanh cậu, vừa hoảng loạn hỏi: "Cậu thấy thế nào? Nếu nói không ra lời, thì chớp mắt, đừng miễn cưỡng, tôi sẽ hiểu ý cậu."
Nhìn Trầm Dương đầu đầy mồ hôi, khẩn trương tay đều run, Hạ Nhược Hải vành mắt không khỏi đỏ.
"Tôi thấy ổn, nhưng xương thắt lưng và xương sau đau quá, cánh tay có lẽ bị trầy."
Trầm Dương thoáng an tâm, còn tính nói gì, Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường đã chạy tới.
Vừa thấy Hạ Nhược Hải nằm trong bụi trà Phúc Kiến không thể động, cánh tay chảy máu, Tiêu Xuân Thu trước gọi điện kêu xe cấp cứu.
"Tôi còn nghĩ cha Trầm làm gì, thì ra là cậu Hạ xảy ra chuyện, quái, sao anh biết cậu Hạ gặp chuyện không may?" Tiểu Thường kinh ngạc hỏi.
Trầm Dương lòng còn sợ hãi: "Tôi vừa nãy ở đối diện thấy cậu ấy từ tầng nhảy xuống."
Tiêu Xuân Thu vừa cúp máy nghe được lời này, nhất thời kêu to: "Từ tầng nhảy xuống? Hạ Nhược Hải cậu tự sát sao, không muốn sống cũng không cần chọn cách này, hay là có kẻ đẩy cậu xuống?"
Hạ Nhược Hải không biết giải thích thế nào, hàm hồ nói: "Không phải tự sát, cũng không phải có ai đẩy tôi, tôi không biết là chuyện gì, có một quái nhân ở ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm, nhất thời nóng đầu, không biết thế nào đã nhảy xuống."
"Quái nhân?" Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường lập tức ngẩng lên, người thường không khả năng bám ở chỗ như vậy nhìn người bên trong, chẳng lẽ không phải người?
Hai người nhìn nhau, lập tức như tiểu ngưu nhiệt tình mười phần, xoay người xông lên tầng .
Nằm phút, Hạ Nhược Hải cuối cùng đỡ hơn, chống eo giãy dụa đứng lên.
"Cậu đừng lộn xộn, miễn cho lát nữa khớp xương bị trật." Trầm Dương vội đè lại.
"Anh đừng lo lắng, vừa nãy có người đỡ tôi, cho nên tôi té không nghiêm trọng vậy, giờ đã tốt rồi."
"Có người đỡ cậu? Ai?" Trầm Dương hồ nghi, khi anh chạy tới cũng không thấy có người.
Ai?
Hạ Nhược Hải sắc mặt thoáng cái tái nhợt, tình cảnh vừa nãy bên cạnh cậu không thể nào có người, thế nhưng cậu chân thật cảm giác có người kéo mình một tay, bằng không hôm nay nhất định là ngày giỗ của cậu.
Hạ Nhược Hải ngẩng đầu nhìn Trầm Dương, môi trắng bệch, một câu không nói nên lời.