Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===oo===
“Nhưng mà Tiểu Bảo Bối, chúng ta cứ ở không trong phòng sao? Tôi cảm thấy chuyện này không tốt đâu?”
“Đương nhiên là chúng ta không thể ngồi không được.” Tiểu Bảo Bối cười bí hiểm “Ngày vui như vậy sao chúng ta không thể góp phần được chứ? Cậu chờ bữa tiệc lên tới cao trào đi. Trò hay còn ở phía sau.”
Vì nghĩ đến sức khoẻ của Trịnh lão gia tử, nên tiệc mừng thọ được tổ chức vào buổi sáng, còn buổi tối làm bữa cơm xum họp gia đình là được. Những gia tộc có giao tình tốt với Trịnh gia hoặc họ hàng bàng chi đều được mời đến. Mà trong số đó không thể thiếu Tần gia được. Ngày hôm nay Tần gia có Tần Liệt và Tần phu nhân đến dự tiệc. Tuy Tần Liệt càng thiếc ở phòng huấn luyện hơn, nhưng Tần phu nhân nghĩ đây là dịp cho con trai giao tiếp nhiều người, đặc biệt hôm nay còn là lễ mừng thọ của gia gia Trịnh Hâm, con trai sao có thể không có mặt được. Bởi vậy từ sớm bà đã cố tình chạy vào phòng Tần Liệt lôi hắn dậy rồi chuẩn bị mọi thứ. Tần Liệt có thể xem nhẹ lời người khác nhưng ý kiến của cha mẹ vẫn để trong lòng, Tần phu nhân đã quyết định như vậy hắn cũng không phản đối.
“À phải rồi tiểu Liệt, chuyện của con và Trịnh Thành Hi rốt cuộc là thế nào?”
Lúc ở ngồi phi hành khí trên đường tới Trịnh gia, Tần phu nhân rảnh rỗi mới nhớ đến chuyện náo loạn của con trai mấy ngày nay. Lúc sự việc mới rộ lên bà con đang bận làm giáo trình cổ văn mới phát hiện một tháng trước, đợi đến khi biết được thì đã là hai ngày sau, lúc gặng hỏi con trai thì Tần Liệt đều lấy cớ bận huấn luyện không trả lời bà. Bây giờ hắn không thể trốn được nữa, bà phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
“Không có gì.” Tần Liệt lạnh nhạt đáp, nhưng trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh thiếu niên lãnh đạm mà quật cường trong kí ức. Không được rồi, xem ra hắn huấn luyện chưa đủ, cần huấn luyện thêm mới được. Mục tiêu không cho phép hắn phân tâm đến vấn đề khác.
“Lại còn không có gì?” Tần phu nhân lườm nguýt con trai. “Mẹ là người đẻ ra con đấy, tuy tính con thối đi, nhưng vẫn là cục thịt của mẹ rớt ra, đừng cho rằng nói một câu không có gì mà lừa được mẹ. Nếu tên nhóc Trịnh Thành Hi không làm gì đó khiến con chú ý, con có thể nói ra lời như thế sao?”
Tuy bà không ưa gì Trịnh Thành Hi, đứa nhỏ này không bằng một phần vạn em gái nó, nhưng bà tin tưởng lựa chọn của Tần Liệt. Thằng bé có thể thốt ra lời thách thức như vậy chứng tỏ Trịnh Thành Hi đã gây được sự chú ý với nó. Có điều là một người mẹ bà vẫn phải quan tâm đến chuyện của con mình.
“Mẹ đừng nghĩ nhiều, con chỉ muốn dứt khoát hắn với cái phiền phức kia thôi.” Tần Liệt thở dài. Hắn hiểu tính mẹ hắn. Một khi đã hỏi thì đừng hòng qua loa trước bà, bà ấy mà tức giận thì đến cha cũng phải sợ một phép.
“Thật sự chỉ có vậy?” Tần phu nhân cau mày, trong lòng thoáng yên tâm nhưng lại hơi thất vọng. Không dễ gì mới có người khiến Tần Liệt chú ý, dù cho đó là người bà không thích, thế mà nó lại nói là muốn dứt khoát hoàn toàn nên mới nói lời kia, Tần phu nhân có thể vui được sao. Rốt cuộc là thứ gì mới có thể con trai dứt khỏi khung cảnh huấn luyện điên cuồng đây.
Trịnh Hâm lúc Trịnh gia đón khách đã bắt đầu đứng ngóng ở cửa.
Mới đầu cô không chắc Tần Liệt hôm nay có đến hay không. Trịnh Hâm biết Tần Liệt là một huấn luyện cuồng, nếu không phải chuyện quan trọng, chỉ cần có thời gian hắn liền chạy đi phòng chuyên dụng gia hạn sức chịu đựng, không quản có bao nhiêu khó khan và khổ sở, con người này khao khát nâng cao thực lực đến không muốn sống.
Trịnh Hâm biết rõ vì sao Tần Liệt có chấp niệm với thực lực như vậy, bởi nó liên quan đến chuyện xảy ra hơn mười năm trước. Chuyện năm đó cô không nắm được toàn bộ tin tức, nhưng thông qua Trịnh lão nên biết được một chút. Trịnh Hâm nghĩ nếu mà mình là Tần Liệt khi ấy chắc cũng điên cuồng như hiện tại, nhưng điều tiên quyết là cô phải còn sống trở ra.
Vì cho rằng có thể bận huấn luyện mà Tần Liệt không đến, nên Trịnh Hâm quyết định gọi cho Tần phu nhân. Mới đầu cô đơn giản hỏi thăm sức khoẻ của bà, sau khi bâng quơ nhấc đến tiệc mừng thọ hôm nay, sau đó lại tỏ ra thất vọng nếu Tần đại ca không đến. Quả nhiên Tần phu nhân liền bảo cô không cần lo lắng, bà nhất định sẽ lôi Tần Liệt ra khỏi phòng huấn luyện để đến tiệc mừng thọ. Có sự đảm bảo của Tần phu nhân Trịnh Hâm cũng yên tâm hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân cô đứng ở cổng chờ.
Lại nói tên Trịnh Thành Hi kia không thấy ai gọi đi xuống chắc tức chết rồi. Bên ngoài cửa phòng có kết giới của Hình Sinh, một phế vật như cậu ta không thể ra khỏi phòng. Trịnh Thành Hi sẽ không thể nào ngờ đây là ý của Trịnh Hâm cô. Tuy cô không ngại để Trịnh Thành Hi mất mặt hôm thi tuyển, nhưng hôm nay là ngày quan trọng, hơn nữa Tần Liệt sẽ tới đây, Trịnh Hâm không muốn hai người gặp nhau, nên cố tình ở bên tai nói với Trịnh lão gia tử rằng kì thi gấp rút, chúng ta không nên làm phiền đại ca ôn tập, xong lại tỏ ra lo lắng sợ đại ca xuống phải nghe thấy lời đàm tiếu khó nghe, tốt nhất để anh ấy trong phòng mới tốt, đằng nào buổi tối vẫn còn bữa cơm gia đình, lúc ấy gọi người xuống là được.
Trịnh lão gia tử mấy ngày nay phiền lòng chuyện Trịnh Thành Hi gây hoạ nên không phản đối. Tuy rằng đã hết năm ngày cấm túc, nhưng bên ngoài đang loạn như vậy, cho nó đi ra chỉ sợ gây hoạ thêm. Ông đã không còn chút kì vọng nào với cậu rồi.
Lúc này khách đã tới khá đủ, Tần gia cuối cùng cũng chậm rãi khoan thai mà đến. Trịnh Hâm đứng chờ mãi thấy được phi hành khí có kí hiệu gia tộc của Tần gia thì hai mắt sáng lên, muốn lập tức chạy đến nhìn người cô hằng mong nhưng phải cố nhịn lại. Trong mắt mọi người Trịnh Hâm mỉm cười đoan trang y phục thanh nhã đứng cạnh cổng thân thiện đón khách, trong khi nhân vật gây sóng gió mấy ngày nay thì không thấy mặt mũi đâu. Mọi người không hẹn mà cùng suy đoán có khi nào Trịnh Thành Hi sợ mất mặt nên không dám ra gặp người không. Xong nhiều người lại thấy Trịnh Thành Hi làm gì còn mặt mũi mà sợ mất, chắc là Trịnh lão cấm không cho ra cửa rồi, gây hoạ lớn như vậy sao có thể để cậu ta nhởn nhơ bên ngoài. Mỗi người một ý kiến, nhưng khi thấy phi hành khí Tần gia đậu xuống đất thì nhất tề im miệng lại, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cổng, hóng hớt xem hôm nay Tần Liệt có đến hay không.
Cho đến khi một thân ảnh cao lớn mặc quân trang học viện bước xuống phi hành khí mọi người liền không yên tĩnh nổi nữa. Hắn thật sự đến a, chỉ tiếc Trịnh Thành Hi không có ở đây, nếu không nhất định có trò hay để xem.
Tần Liệt bước xuống phi hành khí trước rồi quay lưng lại đỡ Tần phu nhân xuống. Mọi người đều biết hồi trẻ Tần phu nhân cũng là nức tiếng gần xa, dù hiện tại bà đã ngoài bốn mươi, nhưng dung mạo chẳng hề biến đổi nhiều. Cả cái nhà Tần gia ai mỗi người đều mang nhan sắc cực phẩm, Tần thượng tướng cũng từng là giấc mộng theo đuổi của biết bao thiếu nữ, bố mẹ gen tốt không thể đẻ ra đứa con bình thường được, bởi vậy Tần Liệt là minh chứng tốt nhất.
Lúc này Tần Liệt đi cùng với Tần phu nhân chẳng ai cho rằng họ là mẹ con, ấn tượng nhìn vào trông thấy càng giống chị em hơn. Nhiều quý phu nhân thầm cắn khăn ghen tị với Tần phu nhân. Sao người phụ nữ đó số tốt như vậy, thời gian như bỏ quên bà, đã lấy được chồng tốt còn có đứa con cực phẩm, thật khiến người đố kị mà. Không ít người rục rịch muốn dẫn con gái đến làm quen với người Tần gia. Người ta vừa có bối cảnh còn không có gánh nặng gia tộc, con gái mình gả vào đó không còn gì tốt hơn, quan trọng là người ta có coi trọng hay không thôi.
Nhưng ai cũng biết ngoài Tần phu nhân Tần Liệt chỉ thân cận với phái nữ duy nhất là Trịnh Hâm, có khi nào Trịnh tiểu thư sẽ sớm gả vào Tần gia hay không. Lúc đầu mọi người còn không chắc chắn lắm, nhưng lại thấy Tần phu nhân rất vui vẻ khi nhìn thấy Trịnh Hâm, còn thấy Tần Liệt bình thường lạnh lung cứng nhắc lại gật đầu chào cô, đa số người có mặt hôm nay càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, mà trong đó không thể thiếu nhân tố liên quan chính là Ninh Duật.
Ninh Duật đứng một góc hoa viên thấy sự tương hỗ ấm áp giữ Tần gia và Trịnh Hâm thì bóp chạy ly rượu trong tay. Vốn cậu hôm nay đến đây chỉ muốn khiêu khích anh em Trịnh gia tiện thể lợi dụng Trịnh Thành Hi ngu xuẩn thêm một lần, nhưng không ngờ người còn chưa gặp lại phải chứng kiến khung cảnh chói mắt này. Ninh Duật hận không thể thay thế vị trí của Trịnh Hâm đứng ở nơi đó. Cậu cũng muốn được Tần phu nhân quan tâm, càng muốn được Tần Liệt chú ý đến mình.
Ninh đại ca đứng bên cạnh biết đệ đệ không vui, nhếch miệng đảo đảo ly rượu trên tay, cúi người dán sát gần tai của Ninh Duật nói nhỏ.
“Đừng gấp, mọi chuyện còn chưa đến cuối cùng, đừng để mọi người thấy em là kẻ thua cuộc.”
“Hừ” Ninh Duật nghe đại ca nói vậy thì hơi hừ nhẹ. Đúng vậy, một khi Trịnh Hâm chưa bước vào cổng Tần gia thì cậu vẫn còn cơ hội. Mà cho dù cô ta có bước được vào đi chăng nữa, Ninh Duật cậu sẽ khiến ả khóc lóc cút về Trịnh gia.
~~~~~~~~~
Tử Y: Hôm nay chỉ có một chương, bởi Y đang bận viết bộ mới. Ai thích ngôn tình xuyên không ngược thì đón chờ nhé ~ (^o^)/
Mai và ngày kia vẫn còn chương mới nha, mọi người thỉnh chờ ==