Chương mới cho đầu tuần nạ ~
CHƯƠNG : HẮN CƯỜI RỒI?
Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===oo===
Trịnh Bân cảm thấy tình trạng của mình lúc này khá là vi diệu. Mới sáng ra không chỉ bị tên đáng ghét Mạnh Dật Hiên túm xuống lầu còn đụng phải Tần Liệt và Trịnh Hâm trong phòng ăn. Thấy Trịnh Hâm thôi thì không nói đi, dù sao đây cũng là nhà cô, còn tên Tần Liệt mới sáng ra đã tới Trịnh gia để làm gì, ngại Trịnh gia chưa đủ náo nhiệt sao. Trịnh Bân vẫn chưa quên những gì mà Tần Liệt đã làm với mình ngày hôm qua đâu, báo hại cậu bây giờ vừa nhìn thấy đối phương tim liền đập nhanh như đánh trống vậy. Tiểu Bảo Bối ở trong đầu hả hê cười nhạo Trịnh Bân cậu cong rồi, mau nhanh nhanh xà vào lòng nam thần đi. Hừ, cậu mới không có cong, cậu là thẳng, nhất định là thằng, tiếp cận đối phương chẳng qua là vì nhiệm vụ thôi, hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi thế giới này, đến lúc đó cậu và hắn không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Tần Liệt thấy Mạnh Dật Hiên cầm tay Trịnh Thành Hi ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, nhiệt độ phòng giảm xuống với tốc độ tên bay. Hôm qua mình áp sát lại gần thì cậu ta tránh tránh né né, hôm nay lại điềm nhiên để Mạnh Dật Hiên nắm tay. Tần Liệt càng nhìn càng khẳng định Trịnh Thành Hi vốn không hề thích mình, ngược lại giống như để ý với tên bằng hữu của hắn hơn đấy.
Nhưng nam chính của chúng ta nghĩ oan cho Tiểu Bân Bân rồi. Thực tế là cậu rất muốn vùng ra khỏi cái tay heo của Mạnh Dật Hiên. Có điều thực lực đôi bên quá mức chênh lệch. Tuy Trịnh Bân nhờ kỹ năng phối hợp khiến thể năng tạm thời tăng lên cấp S, nhưng so với cấp S chân chính của Mạnh Dật Hiên vẫn kém một chút, cộng thêm tên này còn là thuần thú ma pháp kiêm tu đã đạt tới cấp bốn, liệu Trịnh Bân lấy năng lực nào để đối phó với hắn đây.
Mạnh Dật Hiên lúc đầu còn đang hí hửng vì khám phá ra bí mật nho nhỏ của Trịnh Thành Hi, ai ngờ vừa bước vào phòng ăn đã phải nhận combo khí lạnh đến từ bằng hữu của mình, làm hắn theo phản xạ mà thả tay Trịnh Thành Hi ra. Xong cũng vì vậy Mạnh Dật Hiên mới nhớ đến lời thách thức của Tần Liệt với Trịnh Thành Hi, cùng với chuyện tên này đặt cược cho Trịnh Thành Hi thắng, điều này khiến hắn bắt đầu nghi ngờ có khi nào Tần Liệt đã sớm biết Trịnh Thành Hi có vấn đề hay không, đặt cược cho cậu vì thật sự nghĩ cậu có khả năng chiến thắng. A a, nếu thế thì hắn kiếm bộn rồi, bởi trong vụ đặt cược kia, số lượng cược cho Tần Liệt thắng chiếm đến % và đặt Trịnh Thành Hi thắng chỉ được %. Mà % chính là số tiền của Tần Liệt đặt vào. Phần trăm chêch lệch như vậy cũng khiến khả năng ăn Tần Liệt thắng không cao, ngược lại nếu Trịnh Thành Hi thắng chính là kiếm bộn. Nhưng Mạnh Dật Hiên không sợ, hắn không thiếu nhất là tiền. Ai, tiếc rằng hắn là nhà cái nên không thể đi đặt cược, nếu không mình cũng đặt cho Trịnh Thành Hi rồi.
“Đại ca, Mạnh ca, hai người xuống rồi. Gia gia vì chuyện hôm qua nên rất mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi thêm, chúng ta vẫn dùng bữa trước thôi, hôm nay là ngày quan trọng của đại ca mà.”
Trịnh Hâm thời điểm nhìn thấy Trịnh Thành Hi cũng không còn vẻ kinh ngạc như mấy ngày trước, bởi cô vẫn cho rằng cậu ta đang diễn kịch trước mặt Tần Liệt mà thôi. Ngược lại khiến cô càng chú ý là cái nắm tay của Mạnh Dật Hiên với Trịnh Thành Hi hơn. Điều này khiến cô có một chủ ý. Thật ra tác thành cho hai tên này cũng không tệ đâu. Nếu cách này thành công, Trịnh Hâm không cần lo lắng Trịnh Thành Hi tiếp tục bám lấy Tần Liệt ca ca, mà Mạnh Dật Hiên vì bận quản giáo cậu ta sẽ không có thời gian chen ngang mình nữa.
Trịnh Bân do bật hack cao lãnh đương nhiên sẽ không rảnh đi trả lời Trịnh Hâm, sau khi thấy Mạnh Dật Hiên buông tay mình ra thì chậm rãi đi về phía bàn ăn ngồi xuống. Mạnh Dật Hiên thì xưa nay không ưa Trịnh Hâm càng không có khả năng đáp lời, điều này khiến sự niềm nở của Trịnh Hâm có chút thừa thãi, như thể đang vô hình cười vào mặt cô rằng chuyện cô nói mọi người đều biết, mau bớt thảo mai đi bởi chẳng ai quan tâm đâu.
Bốn người cứ như vậy dùng bữa trong không khí kì lạ, đợi đến khi ăn xong cũng nên xuất phát đến Viên Quân Giáo Liên Bang báo danh.
Trịnh Bân tiên phong tiến vào phi hành khí trước, chọn góc bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài, trong đầu cậu lúc này đang sơ lược lại đống kiến thức cơ khí mà mình đã tiếp thu được nhờ Tiểu Bảo Bối. Cậu đã sớm đối chiếu phần kiến thức này với giáo trình cơ bản của Từ Á tinh hệ, kết quả phát hiện là cảm thấy mình nhận được món hời lớn rồi. Kiến thức cho là cơ bản của Tiểu Bảo Bối nhưng thực tế còn cao cấp hơn cả giáo trình nâng cao của Liên Bang. Tiểu Bảo Bối từng giải thích vấn đề này là do sự khác biệt giữa các tầng văn minh. Từ Á tinh hệ chỉ được xếp ở tầng văn minh tinh tế bậc trung, trong khi tồn tại của Tiểu Bảo Bối còn cao hơn cả tầng văn minh cao nhất của thế giới này, đương nhiên thường thức và tri thức phải cách biệt một trời một vực rồi. Cũng giống như bản thiết kế phần thưởng được tặng lúc hoàn thành nhiệm vụ trước đấy, nó có thể khiến cho các thiết kế sư ở đây điên cuồng, nhưng với Tiểu Bảo Bối chỉ là một cái nhấc tay.
Trịnh Bân trước đó còn ghen tị với Trịnh Hâm vì cô mang vầng hào quang nhân vật chính hễ vươn tay một cái là bàn tay vàng lũ lượt kéo tới, nhưng sau này ngẫm lại thì thấy Tiểu Bảo Bối mới là bàn tay vàng lớn nhất. Cùng với lai lịch của mình cũng rất đặc biệt nha. Huyễn Hình Sư duy nhất của Từ Á tinh hệ, tuy cậu cũng có thể vì thân phận này mà gặp hoạ diệt thân, nhưng chỉ cần bản thân cố gắng tu luyện và thấp điệu một chút thì không vấn đề gì, đợi đến lúc mình đạt đến thực lực cao nhất còn phải sợ ai sao.