Trans: Xiêu Xiêu
"Thuốc tê đã ngấm, bệnh nhân đã mất tri giác, viện trưởng Trần, có thể bắt đầu làm phẫu thuật rồi"
Bên trong phòng phẫu thuật đã được khử trùng hoàn toàn, có vài vị bác sĩ mặc trang phục khử khuẩn màu lam nhạt đang đứng, còn có vài vị trợ thủ đang nhìn đăm đăm vào các loại máy móc bên trong phòng phẫu thuật. Trên bàn phẫu thuật là một thiếu nữ chừng , tuổi nom vô cùng yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, thân trên ở trần, trên ngực cắm đầy các ống dẫn nối liền với máy tâm điện.
Có một tích tắc, dao động trên máy tâm điện đột nhiên biến thành một đường thẳng.
Người trợ thủ đang theo dõi máy tâm điện giật mình, vừa định nói với viện trưởng, lại nhìn thấy dao động trên máy dần dần khôi phục trở lại. Hắn không ngừng chớp mắt, không biết có phải vừa rồi chính mình bị hoa mắt hay không.
Người đàn ông được gọi là viện trưởng Trần cầm dao phẫu thuật lên, vạch một đường lên vị trí tâm nhĩ trái đã được tẩy trùng bằng thuốc tím.
Dao phẫu thuật trong nháy mắt cắt lên da thịt, thiếu nữ trên bàn phẫu thuật co giật mạnh, trên mặt đau đớn vô cùng.
Cố Khâm cảm thấy cơ thể đau đớn tột độ, đầu cũng như muốn nổ tung, có vô số ký ức lộn xộn không thuộc về nàng đánh úp vào não bộ. Nàng không hiểu vì sao bản thân lại không thể cựa quậy. Dần dần, các ký ức kia hòa vào trong đầu Cố Khâm. Đau đớn dịu bớt, cảm xúc cũng dần dần hồi phục, những tiếng tạp âm vọng vào bên tai.
Viện trưởng Trần giật mình, ông nhấc dao phẫu thuật lên, trên ngực thiếu nữ bị cắt một đường nhỏ, máu tươi tràn ra ngoài. Viện trưởng Trần nhìn về phía một cậu thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh, "Chẳng phải nói bệnh nhân đã mất ý thức rồi sao? Cậu tiêm thuốc tê kiểu gì thế hả?"
Vị bác sĩ trẻ hoảng loạn, "Viện trưởng, bệnh nhân vừa rồi xác thực đã mất ý thức rồi, tôi còn dùng kim đâm thử, bệnh nhân hoàn toàn không có phản ứng" Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
"Viện trưởng, hay là thuốc tê không đủ liều lượng?" Một vị bác sĩ khác không kìm được hỏi.
Vị bác sĩ trẻ lập tức phủ định, "Không thể nào, tôi đã thử rồi, bệnh nhân đã hoàn toàn mất tri giác"
Viện trưởng Trần cau mày, "Thêm thuốc tê, các cậu rõ ràng biết lần phẫu thuật này quan trọng thế nào. Nếu nhỡ chẳng may khi mở tâm nhĩ lấy tim rồi mà bệnh nhân còn động đậy, không cẩn thận làm hỏng tim thì sao? Nhóm máu RH- toàn tỉnh chỉ có tim của cô ta là phù hợp nhất. Bệnh nhân khác còn đang chờ để thay trái tim này! Các cậu phải cực kỳ cẩn thận, đừng có làm bể chuyện"
Vị bác sĩ gây mê trẻ tuổi há miệng rồi ngậm lại, chỉ có thể thương hại nhìn thiếu nữ trên bàn phẫu thuật. Hắn ta cũng biết hành vi mình đang làm là phạm pháp. Nhưng có thể thế nào, điều kiện đối phương đưa ra quá hấp dẫn. Ngay đến viện trưởng cũng đích thân cầm dao, huống hồ cha ruột của cô gái này cũng đã ký tên lên...
Làm phẫu thuật ghép tạng đều là bệnh nhân có bệnh tim rất nghiêm trọng, tim có sẵn cực kỳ ít, hiện tại người hiến đều là các bệnh nhân bị chết não. Nhưng thiếu nữ này cô ấy vẫn còn sống sờ sờ, vậy mà lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Sau đó bị chính tay hắn ta tiêm thuốc tê. Thậm chí lúc tiêm cô gái này còn run bần bật hỏi hắn, "Bác sĩ, phẫu thuật hiến thận thật sự không nguy hiểm phải không? Nhưng em vẫn sợ lắm"
Hắn không trả lời lại. Bởi vì thuốc tê đã được tiêm vào cơ thể cô gái, chỉ vài giây ngắn ngủi sau, cô ấy đã hôn mê.
Vị bác sĩ này thở dài một tiếng, lại cầm thêm một ống thuốc mê đến bên cô gái, dự định tiêm thêm một mũi. Mũi kim tiêm nhọn hoắt vừa đâm vào da cô ấy, vị bác sĩ gây mê bỗng nhiên cứng ngắc cả người, hắn không thể tin được mà đối diện với đôi mắt mơ hồ của cô gái.
Đôi mắt thiếu nữ đen láy nhìn hắn, ánh mắt ấy chậm rãi di chuyển về phía ống tiêm đã cắm vào da thịt, cô ấy hé miệng, thốt ra từng chữ, "Ngươi, muốn, làm, gì?"
Giọng nói của cô gái vì thiếu nước mà khản đặc vang lên giữa phòng phẫu thuật yên tĩnh. Chớp mắt, các bác sĩ và trợ thủ trong phòng đều nhìn cô gái như thấy quỷ, trợn mắt há mồm nhìn vào người đang nằm trên bàn phẫu thuật.
Các bác sĩ và trợ thủ xung quanh đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai dám tiến đến.
Cố Khâm chầm chậm ngồi dậy, nàng nhìn vào những dây rợ mảnh nhỏ giống như những chiếc kim chui vào cơ thể mình. Nàng cau mày rút mấy thứ đó ra. Đợi đến khi phát hiện ra nửa trên trần như nhộng của mình, vẻ mặt của Cố Khâm biến đổi, hung tợn quác mắt nhìn đám người xung quanh, tay túm lấy thứ vải mỏng tang màu xanh nhạt trên nửa người dưới bọc cơ thể lại.
Nàng biết những người xung quanh này là đại phu, nhưng trong lòng vẫn không nguyện để bản thân mình trần như nhộng lộ ra trước mắt những kẻ này. Huống hồ--- Nàng biết bản thân sau khi chết đi trở thành một thiếu nữ của mấy ngàn năm sau, cũng biết mọi chuyện của thiếu nữ ấy. Với nàng, chuyện này thật thần kỳ, cũng không thể tin được. Nàng thật sự không hiểu vì sao nữ bệnh nhân này hiện tại lại có thể để mặc cho nam đại phu nhìn thấy cơ thể trần trụi của nàng ta.
Các bác sĩ xung quanh cuối cùng cũng phản ứng lại. Viện trưởng Trần biến sắc, "Ngăn cô ta lại, không được để cô ta ra ngoài!"
Cố Khâm nhìn nam tử trung niên đang quát tháo, sắc mặt không vui.
Vị bác sĩ gây mê đứng gần Cố Khâm cũng phản ứng lại, đưa tay định túm lấy nàng. Cố Khâm cũng thuận thế dùng cái thứ giống như kim châm trong tay đâm vào cánh tay của hắn ta. Ngón tay cái ấn mạnh, đưa tất cả lượng thuốc tê trong ống vào cơ thể hắn.
Vị bác sĩ trẻ nhìn trừng trừng Cố Khâm, thần sắc rời rạc, cơ thể xụi xuống ngã rầm trên mặt đất.
Cố Khâm túm chặt mảnh vải trên thân, lật người nhảy xuống bàn phẫu thuật chạy về phía cửa lớn. Cơ thể nàng vẫn hơi tê liệt, bước chân lảo đảo, sau lưng vọng đến tiếng nói hoảng hốt của nam tử trung niên kia, "Mau cản cô ta, không được để cô ta ra ngoài. Nếu cô ta ra ngoài chúng ta sẽ chết chắc!"
Cố Khâm cắn răng. Phẫu thuận hiến thận? Nàng từ trong ký ức biết chuyện hiến thận, cũng biết thận nằm ở vị trí nào. Nhưng vì sao nơi bị thương lại là ngực, vị trí tâm nhĩ trái?
Bác sĩ và trợ thủ xung quanh phản ứng lại rất nhanh, cũng hiểu rõ chuyện viện trưởng nói là sự thật. Nếu cô gái này chạy ra ngoài, chỉ sợ tất cả bọn họ đều xong đời.
Cố Khâm đã chạy đến cửa phòng phẫu thuật, mắt thấy bàn tay sắp chạm đến tay nắm cửa, vai đột nhiên bị người ta túm chặt lôi mạnh về phía sau.
Cố Khâm nghiến răng, nếu như bị những người này bắt được, cơ thể mới sống lại sẽ lập tức kết thúc. Cho dù người có yếu thế nào nàng cũng phải phản kháng. Nàng lấy hết sức nhảy lên, quay người đạp chân lên chỗ hiểm sau gáy của người đằng sau. Hiện tại sức nàng có hạn, cái đạp này tuy rằng không thể lấy được mạng của người kia nhưng cũng đủ để đánh ngất hắn.
Viện trưởng Trần kinh hoàng, "Mau,... mau bắt cô ta lại!"
Cố Khâm cảm nhận được cơ thể mỗi lúc một yếu đi của mình, nhìn mấy người xung quanh, nàng biết nếu không chạy được ra ngoài, chỉ sợ đợi chờ nàng chính là tình cảnh cá nằm trên thớt mặc người cắn xé.
Nàng chạy thục mạng về phía cửa phòng phẫu thuật, tay Cố Khâm cuối cùng cũng đặt lên tay nắm cửa. Trong đầu hiện ra cách mở cửa phòng rất tự nhiên. Nàng vặn một cái, cửa phòng phẫu thuật mở ra, nhưng cánh tay nàng đã bị những người đằng sau túm chặt lại.
Cố Khâm dùng chút sức mọn cuối cùng lao người về phía trước, cửa phòng bị xô đẩy ra, cả người nàng ngã rạp bên ngoài hành lang. Mấy người bắt được nàng theo quán tính cũng lao ra ngoài ngã gục.
Đây là phòng phẫu thuật của khoa ngoại tim mạch, tổng cộng có mười hai phòng phẫu thuật nằm nối liền nhau. Mà bệnh viện này là bệnh viện tuyến đầu, toàn bộ phòng phẫu thuật đều đã lấp đầy, bên ngoài hành lang đương nhiên có rất nhiều người nhà bệnh nhân đang ngồi đợi.
Những bệnh nhân ở đây đa phần đều có vấn đề về tim mạch, cần nối mạch máu hoặc phải làm phẫu thuật van tim. Lúc này gia quyến đều đứng ngồi không yên ở bên ngoài.
Nghe thấy tiếng động lớn, mọi người đều hướng mắt qua. Thấy một thiếu nữ thân quấn ra giường khử khuẩn màu lam nhạt của phòng phẫu thuật ngã gục trên đất, bên trên còn có mấy vị bác sĩ mặc trang phục phẫu thuật đè lên, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Có điều hóng chuyện thiên hạ là thiên tính, không ít người đã đứng dậy bước đến xem náo nhiệt.
Viện trưởng Trần bước ra, mặt mày trắng như tờ giấy. Có vài người nhận ra viện trưởng Trần. Chung quy bệnh tim cũng là căn bệnh không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai, cần đến bệnh viện rất nhiều lần, cho nên nhận ra viện trưởng của bệnh viện cũng là hết sức bình thường. Có người nói, "Đây không phải viện trưởng Trần sao? Chuyện gì vậy?"
"Chẳng lẽ cô gái này là bệnh nhân? Phúc ba đời mới được viện trưởng Trần đích thân cầm dao phẫu thuật đấy nha"
Viện trưởng Trần áp cơn hoảng loạn trong lòng xuống, ông ta bước đến trước mặt cô gái, xin lỗi mọi người xung quanh, "Xin lỗi đã kinh động mọi người. Cô gái này bị hoảng sợ, không chịu làm phẫu thuật. Tôi sẽ bảo bác sĩ đưa cô ấy vào trong trấn an, không làm phiền mọi người nữa"
Đầu Cố Khâm mơ mơ màng màng, nghe thấy viện trưởng Trần nói như vậy, nàng cắn chặt lưỡi, ngón tay động đậy, một luồng không khí yếu ớt dọc theo ngón tay đưa vào cơ thể nàng, não bộ tỉnh táo hơn phần nào. Nhưng mà------ Cố Khâm nghi hoặc nghĩ, vì sao nàng có thể nhìn thấy nguyên khí lấp lánh nhu hòa như vậy?
Có điều bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ đến vấn đề này. Cố Khâm đợi đến lúc có người túm vai lật người nàng lên, lại giơ chân đạp người nọ ngã sõng soài ra đất, thuận thế cũng đạp tên viện trưởng Trần kia ra xa. Nàng căm ghét nói, "Đừng động vào tôi!"
Gia quyến xung quanh sinh nghi. Cô gái này nhìn có vẻ tràn trề sinh lực, hoàn toàn chẳng giống người bị bệnh tim chút nào.
Một người thanh niên mới vừa rồi còn đang nghịch điện thoại, lúc này nhìn thấy chuyện náo nhiệt liền lén lút mở camera của di động lên.
Cố Khâm vô cùng chật vật, đầu tóc rối bung, mảnh vải trên người cũng nhăn nhúm, sắc mặt trắng bệch. Nàng gắt gao túm chặt tấm vải quanh thân nhìn mọi người xung quanh. Đôi mắt như nước ánh lên lệ quang, "Cứu tôi, cầu mọi ngươi cứu tôi. Tôi không mắc bệnh tim, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ nói phẫu thuật hiến thận, tiêm thuốc mê cho tôi, nhưng thuốc mê không có tác dụng, tôi tỉnh lại mới phát hiện ra, bọn họ định phẫu thuật mở lồng ngực..."