Huyền Linh Thiên Hạ

chương 11: lí lịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- "Ngô muội, ta biết muội rất đau buồn nhưng Hoàng Tôn đã mất rồi, không thể nào sống lại cả" Hoàng Chí cả mặt ủ rũ mà nói.

- "Không...không hắn không chết, hắn...còn sống. Hoàng nhi ngươi mau tỉnh đi ngươi mau tỉnh đi...." Ngô Vũ Si vừa hét lớn vừa khóc, giọt nước mắt chứa đầy nỗi đau buồn.

- "Có một cách có thể giúp hắn, tuy nhiên khó mà thành được" Thái thượng trưởng lão nhìn Ngô Vũ Si mà nói

- "Còn...có cách sao ? lão gia ngươi mau mau giúp hắn đi. Ta van ngươi !!" Ngô Vũ Si cũng vừa nói vừa nắm lấy cổ tay của thái thượng trưởng lão mà lắc.

- "Haizz, không thể được đâu đây là viên đan dược trong truyền thuyết. Đan dược bát phẩm Cửu Hồi đan trong truyền thuyết, cả Thanh Vương thành này cũng chỉ có tứ phẩm thôi cũng là quý hiếm rồi còn gì phải nói đến bát phẩm" thái thượng trưởng lão tuy nói có thể giúp được nhưng trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Trong lúc đó, đan điền của Hoàng Tôn bỗng nhiên biến hóa một cách rõ rệt, đan điền không ngừng biến sắc không hề có màu ổn định nguyên nhân chính là do tu luyện Ngũ Hành chi lực. Hắn từ từ mở mắt thì thấy mình đang nằm ở một không gian vô cùng lớn, có diện tích cũng hơn cả trăm trượng hoặc còn lớn hơn.

- "Ta đang ở đâu ?" Hoàng Tôn cảm nhận mình trong không gian này vô cùng thoải mái và quen thuộc nhưng không nhớ đây là đâu, từ trong không gian có bóng hình của người lão gia thoạt nhìn rất hiền hậu, đây chắc chắn là một vị cường giả tu tiên.

- "Hảo hảo, ngươi rất có tố chất đúng nghĩa hậu bối của ta" Tiếng nói đó không ai khác chính là của lão nhân mặc áo trắng như tuyết

- "Không biết tiền bối là ai ?, tại sao lại trong đây với ta" Hoàng Tôn bắt đầu nhớ nhớ ra, đây chính là không gian mà hắn đã gặp Ngũ Hành tiên đế thì phải.

- "Ngươi chắc chắn đã gặp nhi tử của ta đúng không ?" lão gia bạch y kia nói với Hoàng Tôn

- "Chẳng lẽ...tiền bối là Cửu Thiên Chí Tôn" Hoàng Tôn bắt đầu nhớ lại Ngũ Hành tiên đế chính là con của vị cường giả Cửu Thiên Chí Tôn

- "Ha ha, đó không phải là tên ta mà chính là cảnh giới" Lão nhân bạch y đó lại tiếp tục trả lời với Hoàng Tôn

- "Cảnh giới ?" Hoàng Tôn thắc mắc vô cùng, không phải đến Huyền đế và Linh thần là cảnh giới cao nhất rồi sao

- "Nếu như ngươi đạt đến cảnh giới Huyền đế và Linh thần, lúc đó sẽ có một cảnh giới cao hơn nữa và cảnh giới cao nhất chính là Cửu Thiên Chí Tôn" lão nhân mặc bạch y giải thích nguồn gốc cặn kẻ cho Hoàng Tôn hiểu.

- "Thưa tiền bối, tại sao ta lại không hề cảm nhận được linh lực và huyền lực hòa huyện với nhau, chẳng lẽ Ngũ Hành tiên đế đã nói ta cũng là Huyền - Linh võ giả hay sao" Hoàng Tôn thắc mắc trả lời.

- "Hảo, ta sẽ giải thích cho ngươi lý do tại sao không cảm nhận được linh lực. Không phải ngươi không có linh lực mà bởi vì ngươi không lĩnh ngộ ra nó" Lão nhân đó đã trả lời những khuất mắt của hắn trong suốt thời gian dài.

- "Lĩnh ngộ ?" Hoàng Tôn lại tiếp tục không hiểu những gì lão đã nói

- "Một võ giả thực thụ cần phải lĩnh ngộ ra đường mà mình tiếp bước, từ đó ngươi có thể tự sáng tác ra những lối đi độc đáo đó chính là huyền kỹ và linh kỹ, đạo không phải cần thực lực mà mạnh, thực lực chỉ là thứ quan trọng trong việc ngươi tiến bước đến vinh danh mà thôi. Có một thứ mà ngươi dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải có đó chính là lĩnh ngộ về huyền lực với linh lực, cho dù thực lực của ngươi vô cùng yếu nhưng có thể chống lại kẻ mạnh hơn ngươi về thực lực cảnh giới, vô số võ kỹ hay pháp bảo thì ngươi vẫn sẽ đánh bại được, chỉ cần ngươi lĩnh ngộ được trái tim của võ giả từ đó thực lực cũng là phù du. Ngươi có hiểu ý ta nói chứ ?" lão nhân Cửu Thiên Chí Tôn sau khi giảng cho Hoàng Tôn về đạo một cách rõ ràng khiến hắn tuy không nghe rõ nhưng vẫn hiểu được ý chính của nó.

- "Vậy là ta có thể sáng tác những võ kỹ hay sao tiền bối" Hoàng Tôn phấn khích mà nói, từ xưa đến nay đầu óc của hắn có rất nhiều ý tưởng về võ kỹ nhưng thể thực hiện được bởi vì hắn không phải là huyền sĩ.

- "Tất nhiên là được, bây giờ thần hồn của ta cũng tiêu hao rất nhiều linh lực để cứu sống ngươi. Ngươi trở thành cường giả thì không được ngạo mạn bởi vì ở ngoài kia còn có nhiều địa lục khác cũng không kém và không gian mà ngươi muốn tiến đến đỉnh cao của võ giả thì ngươi hãy đến Thiên lục địa, đó chính là trạm cuối cùng của ngươi nếu muốn trở thành vị bá vương của võ giả." Nói xong bóng hình của Cửu Thiên Chí Tôn cũng biến mất và mắt của Hoàng Tôn cũng bắt đầu nhấp nhấp

- "Hoàng...nhi, ngươi tỉnh rồi ngươi...làm nương lo muốn chết" Ngô Vũ Si chưa kịp nói xong đã nhảy vào ôm lấy Hoàng Tôn.

- "Mẫu thân..." Hắn cũng không ngăn được nước mắt khi chảy xuống hai gò má, đây chính là tình mẫu tử thiêng liêng nhất.

- "Ha ha, ta biết tên tiểu tử nhà ngươi có số mệnh bất tử chi long mà" Tiếng nói khàn khàn của một lão già đó không ai khác là thái thượng trưởng lão.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio