Huyền Lục

chương 227: bí cảnh hiện thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về lý thuyết, Thiên Mạch Trúc Cơ cùng Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ là ngang ngửa nhau nhưng ai bảo Khương Hy ẩn mình quá tốt nên tất cả đều đem hắn quên đi rồi.

Nghĩ đến chuyện này, Khương Hy liền cười khổ không thôi, hắn thật là thân bất do kỷ, sống lại một thế muốn an ổn đánh ra một phương danh tiếng mà cũng không xong nữa.

Nhưng thôi, chấp nhận với thực tại vậy.

Nghe ngóng được một hồi, Khương Hy liền chấm dứt tu hành mà đứng dậy vươn vai. Một tuần này trốn ở trong một ngọn núi vô danh tu hành cũng không tồi, thực lực của hắn rốt cuộc cũng quay trở lại đỉnh phong.

Sau đó, hắn liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà di chuyển tiếp. Điểm dừng tiếp theo là nơi nào thì tạm thời hắn chưa biết, bất quá phải đi thì mới biết được.

Đang di chuyển, đột nhiên thần sắc hắn đại biến, một cỗ khí tức tử vong bất chợt ấp đến. Hắn vội vàng đình chỉ Nhân Gian Hành Tẩu lại mà lách mình sang một bên.

Một bên bộ Bạch Nguyệt Huy của hắn trong chớp mắt đã bị nát tươm, để lộ ra phần mạn sườn phải.

Khương Hy vội vàng vận pháp lực lên mà cảnh giác xung quanh, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.

Phải biết hắn chưa bao giờ hạ cảnh giới của mình xuống, vậy mà lại bất ngờ bị tập kích như thế này rồi.

Ánh mắt của hắn ngưng lại nhưng không được bao lâu thì mở to ra ngạc nhiên, hắn không thể tin được những gì đang diễn ra nữa.

Không gian vặn vẹo, thiên địa biến đổi, thời tiết hỗn loạn không ổn định. Đây vốn dĩ là khu vực đồng tuyết trời quang, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện phong tuyết rồi.

Loại dị tượng này xuất hiện cũng đồng nghĩa với bí cảnh xuất thế.

Tâm thần Khương Hy hiện tại còn hơn là lâm vào đại địch bởi bí cảnh xuất thế sẽ tạo ra chấn động không nhỏ. Xung quanh hắn hiện tại nơi nào cũng bị không gian xoắn ép hết lại nên không thể chạy loạn được.

Một bên rách nát của bộ Bạch Nguyệt Huy kia chính là hậu quả.

Khương Hy cẩn thận ngưng tụ linh thức lại thành một lớp kết giới cách người hai mét, chỉ cần trong phạm vi này, hắn có thể khống chế được thực lực của chính bản thân mình.

Không gian xoắn ép được một hồi thì bỗng dưng nứt ra, một cỗ hấp lực khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở giữa không trung tạo thành một vòng xoáy linh lực phi thường mạnh.

Thân hình Khương Hy dưới sự ảnh hưởng của hấp lực đó mà bắt đầu trượt dài trên tuyết tiến về phía trước.

Hắn hít vào một hơi, pháp lực trên cơ thể ngay lập tức bùng phát lên mà gia trì lên hai bắp chân khựng lại.

Hai mắt hắn cẩn trọng nhìn về phía vòng xoáy linh lực kia, đó chính là lối vào của bí cảnh, hơn nữa thiên địa linh khí đang không ngừng bị cái vòng xoáy đó hấp thu vào bên trong mà mở rộng.

Mặt khác, vòng xoáy cũng đại biểu cho cấm chế của bí cảnh.

Vòng xoáy cao năm mét thì chỉ cho phép tu sĩ Luyện Khí cảnh thâm nhập, mười mét là của Trúc Cơ cảnh, mười lăm mét thì giới hạn mở rộng lên Ngưng Dịch cảnh.

Hai mươi mét là Kim Đan cảnh, hai mươi lăm mét là Hóa Nguyên cảnh còn ba mươi mét trở lên chính là giới hạn cho Nguyên Anh cảnh.

Bí cảnh xuất hiện ở ngay bên cạnh, Khương Hy tự nhiên không thể nào bỏ lỡ nó rồi, bất quá hắn phải xem thử cái vòng xoáy kia sẽ đạt đến độ cao bao nhiêu mét.

Nếu nó bước vào hai mươi mét thì hắn trực tiếp quay lưng bỏ chạy đi thì hơn, còn dưới đó thì có thể bước vào.

Vòng xoáy mỗi lúc một mở rộng, hấp lực càng ngày càng thịnh, trong chớp mắt, nó đã cao đến hơn năm mét rồi.

Nhưng tốc độ của nó vẫn không có xu hướng giảm, thiên địa linh khí vẫn cứ ồ ạt mà tiến vào vòng xoáy đó.

Hai chân Khương Hy mặc dù đã được gia trì pháp lực rồi nhưng loại hấp lực kinh người của tự nhiên này hắn thật sự kham không nổi.

Thân hình hắn dần dần bị kéo về phía vòng xoáy kia.

Pháp lực lại cứ tiếp tục gia trì, Khương Hy cũng nhanh chóng kích hoạt Đại Địa Thủ Hộ lên mà gia tăng sức nặng cho thân thể mình.

Đại Địa Thủ Hộ dùng Địa Khí để sử dụng mà trong thiên hạ này, bất kỳ thứ gì hấp thụ được Địa Khí thì nó đều chậm đến cái mức phi lý.

Đại Địa thủ hộ xuất hiện, một vòng sáng lên bao phủ lấy cơ thể hắn, hai chân liền cắm sâu hơn xuống dưới đất, tốc độ bị hấp lực lôi kéo cũng giảm lại đáng kể.

Vòng xoáy kia cũng càng ngày càng mở rộng ra, từ tám mét đến chín mét rồi xông thẳng lên mười mét và tiếp tục hướng lên trên.

Không bao lâu sau, tốc độ gia tăng càng ngày càng có xu hướng giảm dần nhưng cùng lúc đó, biên độ giữa mười bốn mét cùng mười lăm mét cũng đang dần được kéo gần lại.

Đến khi cỗ hấp lực kia biến mất, thân hình của Khương Hy đã bị kéo đến gần năm mét ở trước vòng xoáy rồi.

Vòng xoáy cũng chính thức đột phá lên mười lăm mét rồi ổn định.

Lúc này, Khương Hy cũng yên tâm mà thở ra một hơi, bởi không gian xung quanh đã dần ổn định lại rồi, đồng thời vòng xoáy kia cũng đã biểu thị ra được cấm chế của nó.

Bí cảnh này chỉ cho phép tu sĩ từ Ngưng Dịch cảnh trở xuống tiến vào mà thôi.

Khương Hy cố gắng tìm xem nó có điểm nào quen thuộc không nhưng nhìn kỹ lại một chút thì có chút hơi quen nhưng cũng có chút hơi lạ.

Quen ở đây là loại hình xuất hiện này của nó tựa hồ có vẻ hơi tùy hứng, còn lạ ở chỗ là hắn chưa từng thấy cái bí cảnh này bao giờ.

Bình thường một khi bí cảnh có dấu hiệu xuất hiện thì các đại tông môn sẽ mai phục sẵn rồi cộng đồng khai mở thông đạo ra chờ các hậu bối trong môn đến thí luyện.

Nhưng cái bí cảnh này cứ như từ trên trời rơi xuống, tựa như đang đi ngoài đường mà bị đá đập trúng người vậy.

Loại hành tung này có hơi giống...

“Bắc Nguyên Vạn Dặm...”, Khương Hy lẩm bẩm.

Đây là suy nghĩ của hắn về cái bí cảnh này, dữ kiện mặc dù không đủ nhưng đại khái thông tin có thể dùng mắt thường phân biệt được thì đa phần đều chỉ Bắc Nguyên Vạn Dặm rồi.

Khương Hy có chút cảm khái không thôi, mới đoạn thời gian trước hắn còn đang đinh ninh không biết nên lấy truyền thừa yêu hổ cho tiểu Hoàng ở đâu thì giờ Bắc Nguyên Vạn Dặm lại xuất hiện rồi.

Khương Hy nhìn cái vòng xoáy kia mà trầm mặc một chút, đợi cho thông đạo được toàn vẹn ổn định rồi thì mới đi vào.

Giữa lúc này, đột nhiên hàng loạt cỗ khí tức kinh khủng từ các phương bùng phát ra mà tiến đến vị trí này với tốc độ phi thường nhanh.

Khương Hy đương nhiên cảm giác được chúng, tâm thần hắn liền khẩn trương không thôi. Bí cảnh này cần phải còn thêm vài giây nữa mới có thể chính thức khai thông.

Năm giây.

Các đạo khí tức kia đã càng gần hơn.

Bốn giây.

Thiên địa sinh biến, Nguyên Anh Uy như triều lũ mà dần dần buông tới, sắc mặt Khương Hy liền tái nhợt lại không thôi.

Ba giây.

Cỗ uy áp đó vẫn không giảm, thậm chí càng ngày càng mạnh lên.

Hai giây.

Từ phương xa trên bầu trời, từng điểm đen ngự không trên kia đã dần xuất hiện.

Một giây.

Từng điểm đen kia càng ngày càng hiện rõ, hàng loạt đạo uy áp linh hồn bất ngờ quét đến thẳng về phía cái vòng xoáy kia, tốc độ phi thường nhanh, khoảng cách mỗi lúc một gần.

Không giây, hết giờ.

Vòng xoáy chính thức ổn định, thông đạo khai thông. Khương Hy nhanh chóng cộng động vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù lên mà phóng thẳng vào trong đó.

Thân người hắn vừa bay vào, từng đạo uy áp linh hồn kia cũng vừa vặn quét đến vòng xoáy, từng bóng đen kia dần dần hiển lộ ra giữa không trung, tất cả đều là lăng không phi hành.

Dĩ nhiên, những người này đều là lão tổ Nguyên Anh cảnh.

Một vị nữ tử bước ra trên không trung, dưới chân liền nở rộ ra từng đóa liên hoa, thân mang một bộ pháp phục màu trắng, điểm xuyết trên đó là những đóa liên hoa hồng phấn.

Trên đầu không hề có lấy một mái tóc nào cả, chỉ có một mảnh nhẵn nụi cùng một lớp vải được phủ lên trên mà thôi. Dung mạo của nàng phi thường hài hòa, dù không quá đẹp nhưng lại đem đến cho người khác một cảm giác thân cận, an nhàn.

Nguyên lai, vị này là một ni cô từ Huyền Thủy Am.

Hai tay nàng chắp đứng trước ngực mà bình lặng nói ra:

“Bần ni Thủy Hương, gặp qua chư vị thí chủ”.

Đáp lại nàng là một tiếng cười phi thường ôn hòa, một nữ tử khác lại bước ra từ trong không trung, thân mang đạo bào, dùng mạo bình thường, nhưng trên người lại luôn có một mùi hương rất dễ chịu.

Đây là mùi hương của dược liệu cùng linh dược luyện đan, chỉ có những người ngày đêm thâu luyện đan đạo mới có thể bị nhiễm phải mùi hương này mà thôi.

Bộ dáng này chính là một trong ngũ đại trưởng lão của Cửu Tiểu Tông, tứ trưởng lão Quyên Thiên Tuyết.

Quyên Thiên Tuyết hướng Thủy Hương mỉm cười nói ra:

“Thủy Hương đạo hữu, đã lâu không gặp”.

“Nguyên lai là Quyên thí chủ, bần ni thất lễ, đã lâu không gặp”, Thủy Hương đáp lại.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Từng tiếng động liên hồi bất ngờ phát ra, Thủy Hương cùng Quyên Thiên Tuyết không hẹn mà đồng lòng nhìn về bên dưới.

Ở trên cánh đồng tuyết hiện giờ bỗng dưng có một nam trung niên nhân đi lại về hướng các nàng, mỗi bước chân của hắn như trọng chùy găm thẳng vào trong mặt đất, chả trách mặt đất lại chấn động đến vậy.

Trên thân trung niên nhân mang một bộ giáp hoàng kim rất bóng loáng bất quá lớp giáp này không toàn vẹn bao phủ lấy cơ thể mà chỉ ở một vài bộ phận như vai, hai cánh tay cùng hai chân chẳng hạn.

Nửa thân trên của hắn không hề được che đậy bởi lớp y phục nào mà cứ khơi khơi khoe cái thân hình lực lưỡng đó ra ngoài.

Mái tóc dài ngang vai có chút hơi rối ở phía sau, trên cằm còn lởm chởm vài cọng râu, ánh mắt của người này phi thường nghiêm nghị, đồng thời cũng mang lại cho người khác một cảm giác rất nghẹt thở.

Trung niên nhân hướng lên chỗ Thủy Hương cùng Quyên Thiên Tuyết mà ôm quyền nói ra:

“Gặp qua Quyên đạo hữu, gặp qua Thủy Hương đạo hữu”.

Quyên Thiên Tuyết thấy vậy liền ngự không hạ xuống rồi mỉm cười nói ra:

“Gặp qua Phong Trụ đạo hữu”.

Thủy Hương bước ra vài bước, liên hoa liên tục nở rộ dưới chân mà kéo ra một quãng dài. Nàng chắp tay mỉm cười đáp:

“Bần ni gặp qua Phong Trụ thí chủ”.

Nam trung niên nhân gọi Phong Trụ, là một trưởng lão thực quyền của một trong Thập Đại Chính Phái - Địa Cung.

Sau đó một đạo quang minh bất ngờ nở rộ ở trên thiên không, một cột quang bất ngờ chiếu thẳng xuống bên dưới rồi tiêu tán dần đi mà để lộ ra thân hình một lão giả.

Lão giả này thân người không quá cao, có khi cũng không cao hơn Thủy Hương cùng Quyên Thiên Tuyết là bao. Nét mặt của lão nhìn rất hiền từ, hai mắt sáng rõ, toàn thân như được phủ lên một lớp ánh sáng thuần khiết chói rọi.

Mái tóc của lão đã bạc trắng hết và được búi lên cao rất cẩn thận, chòm râu của lão cũng trắng toát lên mà dài đến tận ngực.

Trên người mang một bộ bạch bào có điểm xuyết vài họa tiết hoàng kim.

Đây là tiêu chí nhận diện của một trong Thập Đại Chính Phái - Quang Minh Thần Điện.

Lão giả mỉm cười, hai tay đan chéo ở trước ngực nói ra:

“Lão phu gặp qua Phong Trụ đạo hữu, Quyên đạo hữu cùng Thủy Hương đạo hữu”.

Cả ba người kia thấy lão giả thì thần sắc có chút hơi động nhưng rất nhanh liền giấu đi, bọn hắn liền hướng lão giả nói:

“Gặp qua Linh Hư hiền nhân”.

Trong số Thập Đại Chính Phái thì Quang Minh Thần Điện tựa hồ có chút hơi khác biệt so với những nhà khác, bởi bọn họ không theo một đạo thống nào trong Đạo, Phật, hay Nho cả.

Bọn họ tồn thờ là quang minh, là quang thần, là ánh sáng chính nghĩa bất diệt. Bởi vậy nên mới lấy tên gọi là Quang Minh Thần Điện. Tại Huyền Đô, tương tự như Thư Viện cùng Kiếm Tông, người ta thường hay gọi ngắn gọn là Thần Điện.

Đương nhiên, đạo thống khác nhau, tự nhiên các loại chức danh cũng sẽ khác nhau. Chức vụ trưởng lão tại các tông môn khác khi đặt tại Thần Điện tự nhiên sẽ được xưng là hiền nhân.

Hiền nhân chỉ những người có đức có tài và được quang thần phổ độ, lớp ánh sáng thuần khiết bao phủ trên người lão kia chính là quang thần phổ độ.

Mặt dù ba người Quyên Thiên Tuyết, Thủy Hương cùng Phong Trụ đều là lão tổ Nguyên Anh cảnh nhưng cả ba khi đối diện với Linh Hư hiền nhân thì ‘ngoan ngoãn’ hơn không ít.

Bởi luận về số tuổi, lão hoàn toàn ngang ngửa với Phù Linh chân nhân và lão cũng là một trong số những cường giả còn sót lại của thế hệ hoàng kim.

Luận về thực lực, lão hoàn toàn siêu việt cả ba người bọn họ.

Bí cảnh xuất thế, bốn trong số Thập Đại Chính Phái đã đồng loạt xuất hiện ở đây rồi. Cả bốn người không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía vòng xoáy kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio