Khương Hy cảm thấy tương lai của Tuyết tướng làm cường giả một phương thì được chứ bảo Tuyết tướng đoạt ngôi thì có cảm giác hơi tăm tối.
Đế đạo của Tuyết Vương tuy không vững nhưng tại Nguyên Anh cảnh, mỗi một tiểu cảnh là cách biệt trời và đất mà tại nửa sau Nguyên Anh thì cái khoảng cách này lại càng rộng hơn.
Thiên tư của Tuyết tướng rất tốt nhưng nhân mạch của Tuyết Vương tuyệt đối không nhỏ, sau lưng hắn còn có thêm cả hoàng tộc nữa nên Tuyết tướng liền yếu thế rất nhiều.
Trầm mặc một hồi, Khương Hy nói:
“Cần ta giúp không?”.
Tuyết tướng hiểu hắn đang nói gì nên chỉ cười cười đáp lại:
“Đồng cảnh giới ngươi rất mạnh, xem như ta tại Trúc Cơ cảnh đỉnh phong bây giờ thì cũng không nắm quá nhiều tự tin có thể giết ngươi nhưng so cảnh giới thực tế, ngươi vẫn quá yếu. Lại nói, ngươi không thể ở lại đây”.
Nói xong, Tuyết tướng liền đưa tay lên bóp chết con chim đang đậu ở trên vai rồi rút ra một tấm da thú khác mà truyền linh lực vào trong.
Tấm da thú lại hiển hóa thành một con chim khác mà bay về phương xa. Sau đó Tuyết tướng đưa tay lên phủi phủi chút vết máu còn dính rồi nói:
“Bệ hạ có thể nghe lén nên đành phải giết nó”.
Khương Hy đáp:
“Đã là vật của Tuyết Vương, chẳng lẽ hắn không nhận ra sự khác biệt?”.
Tuyết tướng mỉm cười nói ra:
“Một ngày ngươi nhìn thấy rất nhiều tuyết, ngươi có phân biệt ra được tuyết nào là do ta tạo thành, tuyết nào là do tự nhiên tạo thành?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền gật nhẹ đầu, biểu thị hiểu ý.
Con chim này hẳn cũng được tính là mặt hàng đại trà truyền tin nên Tuyết Vương cũng không quản nó khác chỗ nào.
Độ phổ biến của việc truyền tin kiểu này không khác gì phi hạc truyền thư của nhân loại ở ngoại giới cả.
Người thường đã không để ý, vậy thì Tuyết Vương lại càng không để ý, hành động này của Tuyết tướng có lẽ chín phần là trót lọt.
Một phần còn lại đương nhiên là bị phát hiện, đồng thời cũng biểu hiện Tuyết Vương đã có ngờ vực với Tuyết tướng.
Đương nhiên ở về sau, vô luận là Khương Hy hay Tuyết tướng thì đều không muốn nó xảy ra cả. Bất quá dựa vào thái độ của Tuyết tướng, hắn hẳn đã nghiên cứu Tuyết Vương rất kỹ nên mới chắc chắn đến như vậy.
Đột nhiên, một ý nghĩ bất chợt lướt qua đầu, Khương Hy nói:
“Ngươi gửi lại tin gì cho Tuyết Vương?”.
Tuyết tướng mỉm cười đáp:
“Hắn quá mạnh”.
Câu này chính là câu Tuyết tướng gửi lại cho Tuyết Vương, vừa biểu thị thực lực đối phương, vừa biểu thị tình huống vội vàng của bản thân. Đồng thời Tuyết tướng cũng cố tính gửi chậm một chút, biểu thị bản thân hắn tạm thời không thể phân tâm được.
Thẳng thắng mà nói chỉ cần ba chữ này, Tuyết tướng đại khái sẽ không kết thúc nhanh được, chiến trường phía bên kia đại khái là ‘tự túc’ đi.
Nghe vậy, Khương Hy liền bật cười thành tiếng, cỗ khí tức dụ hoặc trên người hắn liền bùng phát ra như sóng triều, Tuyết tường liền vô thức mà nắm chặt lấy hai thanh chủy thủ.
Thấy vậy, Khương Hy liền trừng mắt lên nói ra:
“Không được cắt tóc ta”.
Tuyết tướng nhíu mày lại đáp:
“Trước đó không có vụ này”.
Khương Hy nói tiếp:
“Trước không có, giờ tự nhiên có”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền đưa mắt ra nhìn mái tóc đã dài ra lại kia của Khương Hy một chút, suy nghĩ một hồi, hắn liền thu hai thanh chủy thủ lại mà tiếp tục ngồi đả tọa tu hành.
Bản thân hắn đã không bị cấm chế nhìn đến nữa thì dại gì mà không lợi dụng tình huống này để tu hành.
Còn về việc tái chiến thì từ từ rồi đánh cũng được, theo như truyền tin của Tuyết Vương thì song phương sẽ tạm thời đình chiến vài canh giờ rồi sau đó sẽ trực tiếp bước vào cuộc chiến cao tầng.
Nên trước mắt Tuyết tướng cùng Khương Hy sẽ không động thủ. Về phần thương thế của bọn hắn thì đã triệt để khỏi rồi.
Không nói Tuyết tướng, riêng mỗi việc Khương Hy lợi dụng sinh mệnh lực từ Thương Thai Đan để trị thương thôi cũng đủ tố hắn ăn gian rồi.
Nhưng hắn cũng không quản mấy, thương thế không nặng nhưng cũng không để lâu, chữa trị xong xuôi thì tính ra hắn cũng rảnh không ít đâu.
Tu hành thì đã đạt đến đỉnh rồi, để tránh căn cơ bị lung lay thì Khương Hy tạm thời không tu luyện, nên thời gian còn lại hắn đành phải lôi Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ ra nghiên cứu vậy.
Vốn dĩ hắn muốn nói chuyện phiếm với Tuyết tướng một chút nhưng cái tên kia đã trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện rồi nên hắn liền có chút phiền muộn mà tự chơi một mình vậy.
...
...
Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ theo lời của Bạch Chân là một môt thần thông do viên mãn một môn Nguyên Anh công pháp.
Môn công pháp đó gọi là Thiên Nguyệt Huyền Công, bất quá Bạch Chân cũng chỉ giới thiệu qua cho Khương Hy biết về công pháp này cùng với một chút tâm đắc liên quan đến thần thông mà thôi.
Còn nội dung của Thiên Nguyệt Huyền Công thì không có lấy một chữ nào. Phần nhiều là vì lão đã nhìn thấy Tam Dục của Khương Hy, đồng dạng cũng là Nguyên Anh công pháp thì cần gì phải tu hai môn.
Tu luyện hai môn chính là hại bản thân mình, tu chân chính là tìm ra thứ mình giỏi nhất mà tinh nghiên, đi quá nhiều con đường tự nhiên liền tự đẩy bản thân mình vào tuyệt lộ.
Cho nên Bạch Chân mới không truyền Thiên Nguyệt Huyền Công cho Khương Hy.
Còn về phần Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thì đúng với nghĩa thần thông, nó cực kỳ khó tu luyện, nội mỗi yêu cầu đầu vào là tĩnh chi ý cảnh thôi cũng đủ nói lên môn thần thông khó nhai đến bực nào rồi.
Mặt khác, để nhập môn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thì yếu tố địa lợi rất quan trọng, Khương Hy bắt buộc phải tu luyện ở một nơi cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có thể nói là ẩn mình khỏi thế gian luôn cũng được.
Về mặt này thì Khương Hy lại vô tình nghĩ đến Phong Phiên Cốc, nếu nói nơi nào yên tĩnh nhất hiện tại chính câu trả lời chính là nơi đó.
Sơn Hương Lâm đã sớm trở thành vật trong túi Khương Hy rồi nên hắn không lo Phong Phiên Cốc sẽ bị ngoại nhân làm phiền.
Thiên địa linh khí tại nơi đó mặc dù không tồi nhưng để tu sĩ nán chân tại nơi đó thì chi bằng ráng thêm chút đến Nguyệt Lâm Thành còn hơn.
Cho nên từ trước đến này, Sơn Hương Lâm trừ bỏ đôi phu thê Phong Chính ra thì chẳng còn tu sĩ khác đến cả.
Dĩ nhiên tình huống của tên tu sĩ bị tiểu Hoàng ăn kia thì không tính vào, trường hợp đó quá hi hữu. Mà nếu xảy ra thêm một lần nữa thì có hắn tọa trấn, vạn sự không lo.
Bên cạnh đó, Phong Phiên Cốc cũng không phải lựa chọn duy nhất bởi Khương Hy còn thần thông Thiên Địa Vô Thanh.
Chỉ cần phát động Thiên Địa Vô Thanh thì bất kể nơi ồn ào nhất cũng phải yên tĩnh lại, thân hình hắn cũng sẽ chân chính tiêu thất vào hư không. Cái ‘địa lợi’ này còn có tính di động tốt hơn so với Phong Phiên Cốc.
Bản ý của Khương Hy chính là thử bằng cách này trước rồi xem thế nào, nếu được thì hắn sẽ thành công nhập môn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ ngay.
Còn nếu thất bại thì hắn đành phải trở về Sơn Hương Lâm một chuyến vậy.
Lại nói về Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, môn thần thông này không chỉ đơn thuần che mắt thiên cơ, mà nó còn che đậy rất nhiều thứ khác.
Ví dụ như nhân tức, tu vi, linh thức cùng sự tồn tại của bản thân.
Nhưng tuyệt nhiên sẽ không thể che giấu thân thể vật lý. Nói dễ hiểu hơn thì Khương Hy có thể vô hình trong tầm linh thức của người khác nhưng lại hữu hình ở ngay trước mặt bọn họ.
Loại tồn tại này không khác gì hồn ma cả, rõ ràng là nhìn thấy nhưng lại không cách nào cảm nhận ra được.
Về phần che giấu tu vi thì Liễm Tức Thuật cũng có thể làm được nhưng nếu đối phương có tu vi siêu việt thì vẫn nhìn ra như thường.
Còn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thì lại chân chính ẩn tàng tu vi thực sự. Môn thần thông này chỉ cần chưa viên mãn thì dưới Nguyên Anh cảnh, Khương Hy chính là phàm nhân.
Phối hợp thêm với Thiên Địa Vô Thanh nữa thì chỉ cần hắn bình yên tu luyện đến Nguyên Anh cảnh, hắn chính thức sẽ trở thành người bí ẩn nhất tu chân giới.
Xem như Quan Nhân Các cùng Dạ Ma có sở hữu mạng lưới tình báo rộng đến đâu thì cũng không thể tra ra được hắn một chút nào.
Loại cảm giác này bí ẩn này quả thực rất kích thích, Khương Hy xém chút nữa đã không nhịn được mà tiến hành tu luyện rồi, nhưng cũng may lý trí của hắn mạnh nên có thể chống đỡ lại được cám dỗ này.
Bên cạnh đó, đúng như Bạch Chân nói, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ đích thật có thể giúp hắn không bị hao mòn khí vận bởi tính toán của người khác.
Môn thần thông này cứ như khiến cho bản thân hắn phải nhảy sang một hệ quy chiếu khác vậy, rất bí ẩn, đồng thời cũng rất đáng để hắn đánh đổi khả năng toán mệnh thiên cơ.
Tính ra thì hắn cũng không quá giỏi trong việc toán mệnh thiên cơ, dưới Nguyên Anh cảnh thì không nói nhưng nếu so với lại một vài đại lão trong Nguyên Anh cảnh thì lại hóa tầm thường không ít.
Chi bằng bỏ thiên cơ mà nắm lấy ẩn tàng cũng không thiệt thòi.
Đã không giỏi mặt này, vậy thì không cần cố chấp đeo bám vào làm gì.
Nghĩ đến vậy, Khương Hy liền cảm thấy quyết định của mình cũng không sai, có mang tính chủ quan một chút nhưng Nhân Mạch Trúc Cơ là vậy mà, tu hành chính là nhìn ở bản thân.
Hắn thấy đúng, vậy thì đó là đúng.
...
...
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, một đợt đình chiến này vậy mà lại kéo dài đến tận sáu canh giờ. Tính toán thời gian thì chính là nửa ngày rồi.
Trận doanh nhân loại.
Liêm Đào đứng trên bục cao nhất mà nhìn xuống bên dưới, ở nơi đó đã tập hợp hết toàn thể tu sĩ nhân loại rồi, vô luận là đệ tử tông môn hay tán tu thì bây giờ bọn hắn đều hừng hực một cỗ chiến ý rất cao.
Đương nhiên, sĩ khí cũng không kém. Liêm Đào rất hài lòng mà gật đầu, sau đó, hắn liền nhìn về phương xa nơi vị trí của trận doanh Lam Thiên Tuyết Tộc mà quát lớn:
“Toàn quân nghe lệnh! Tiến đánh Lam Thiên Tuyết Tộc!”.
Nghe vậy, toàn bộ tu sĩ bên dưới đều giương cao pháp khí của mình lên mà quát:
“Tiến đánh Lam Thiên Tuyết Tộc!”.
“Tiến đánh Lam Thiên Tuyết Tộc!”.
“Tiến đánh Lam Thiên Tuyết Tộc!”.
Sau đó, quân đội tu sĩ của nhân loại liền nghiêm chỉnh mà rời khỏi quân doanh mà tiến thẳng về phía trước.
Mặc dù chưa ra dáng hành quân nhưng so với lúc trước thì cũng chỉnh tề lắm rồi.
Đám tu sĩ vừa rời khỏi quân doanh xong, đạo huyết ấn trên cổ Thạch Thương liền phát sáng lên rồi hóa thành quang vụ biến đi mất.
Giao ước đình chiến đã kết thúc, bây giờ, chiến tranh lại bắt đầu.
Liêm Đào có thể nhìn ra được chiến thuật mài tâm lý từ lần ám sát trước của Lam Thiên Tuyết Tộc thì dĩ nhiên sẽ nhìn ra được chiến thuật tâm lý lần này của nữ tử Tuyết soái.
Dù sao đã quen chơi chiến thuật nào rồi thì cũng sẽ nghiện chơi theo cách đó thôi.
Đây chính là nguyên tắc cơ bản của chiến trường, không dùng một cách hai lần nhưng xem ra nữ tử Tuyết soái đã phạm phải rồi.
Hoặc cũng có thể nói, đây là bẫy.
Liêm Đào đã sớm có kinh nghiệm nên hắn không cố ép mình suy nghĩ nhiều nữa, linh thức của hắn đã hao quá nhiều từ lúc dùng Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận rồi, suy nghĩ nhiều thì trạng thái của hắn cũng không thể thanh tĩnh mà quan sát chiến trường được.
Mặt khác, trong suốt sáu canh giờ này, hắn cũng tận dụng triệt để mà đánh một giấc ngon lành, linh thức chưa khôi phục triệt để thì thôi nhưng hai mắt hắn giờ đây đã sáng không khác gì tinh hải rồi.
Liêm Đào không đợi Lam Thiên Tuyết Tộc động thủ trước, dù sao bên kia đang có yếu tố địa lợi, hắn nào rảnh hơi ngồi đợi quân địch kéo đến được.
Nhân loại đã chuẩn bị đầy đủ hết, vậy thì trực tiếp tiến công đi thôi, tránh để đêm dài lắm mộng.
Đám người Thạch Thương liền ngự khí bay cùng một chỗ rồi nhìn về phương xa, thần sắc phong phú khác nhau.
Ngưng trọng có, phiền não có, phức tạp có mà lạnh lùng cũng có.
Bọn hắn không nghĩ đến bản thân mình vậy mà lại có thể cứng rắn chống chọi đến được tận bây giờ.
Chỉ cần gồng mình chống đỡ thêm bảy canh giờ nữa thôi là đã có thể triệt để ly khai chốn này rồi.
Thạch Thương mở miệng trầm giọng nói ra:
“Các vị đạo hữu, trận cuối cùng này hung hiểm vạn lần, các vị nhớ giữ gìn cẩn thận”.
Liêm Đào khẽ vươn vai rồi thẳng lưng đáp lại:
“Chỉ cần mỗi người đảm bảo được nhiệm vụ của mình không bị đứt đoạn thì chiến trận này chúng ta có thể nắm chắc được”.
Nghe vậy, những người còn lại liền gật nhẹ đầu mỉm cười.
Sau đó, sáu đạo quang mang liền phóng thẳng về phía trước.
Tựa như những thanh kiếm trực chỉ về phía kẻ thù vậy.
...
...
PS: Các vị đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác sao nha!
Tác cảm ơn!