Huyền Lục

chương 297: không nên để phù sư một mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết Vương cũng không ngờ Thái Huỳnh Liên Phương lại ẩn tàng thủ đoạn huyết mạch, thành thử hắn liền ăn phải quả đắng.

Thủ đoạn huyết mạch nói thẳng ra chính là sử dụng lực lượng của huyết mạch để kích phát ra một đòn tấn công mạnh bạo.

Thái Huỳnh Liên Phương có xuất thân từ một trong Tứ Đại Thế Gia - Thái Huỳnh gia nên huyết mạch của gia tộc này cũng có chỗ đặc thù.

Nghe đồn lão tổ tông của Thái Huỳnh gia đã từng ngâm mình trong minh thủy suốt hàng trăm năm liền nên từ đó liền cải biến lại huyết mạch của mình.

Hậu nhân của Thái Huỳnh gia được sinh ra tự nhiên sẽ kế thừa đặc tính u lãnh của minh thủy nên khí tức sẽ mang hơi chút âm u. Đặc biệt, huyết mạch càng thuần thì độ kích phát sẽ càng cao.

Thái Huỳnh Liên Phương ban nãy đã bức huyết mạch của mình ra bên ngoài mà kích phát lực lượng phản sát Tuyết Vương, dù cái giá phải trả không nhỏ nhưng nàng cũng thành công kích thương được Tuyết Vương.

Tuyết Vương dù bị áp chế tu vi thì thân thể cũng không phải tu sĩ Ngưng Dịch cảnh bình thường có thể đả thương được. Cho nên mới nói, huyết mạch của Thái Huỳnh Liên Phương rất thuần, nàng chắc chắn là con cháu dòng chính của Thái Huỳnh gia.

Tuyết Vương có chút chật vật cố định bản thân lại giữa không trung, bộ y phục bên ngoài của hắn đã bị bạo nổ mà rách nát đi một phần.

Không khí xung quanh hắn mỗi lúc một lạnh hơn, nhiệt độ mỗi lúc một giảm mạnh. Ba người Thạch Thương vì đã chứng kiến được tốc độ của Tuyết Vương nên trước mắt vẫn một mực tụ lại với nhau mà cùng kéo giãn khoảng cách đôi bên.

Dù sao Tuyết Vương có nhanh cũng không thể đánh cùng lúc ba người, nên nếu một người bị đánh thì hai người còn lại vẫn kịp thời phản ứng.

Thấy vậy, Tuyết Vương khẽ nhếch miệng lên, thân ảnh của hắn một lần nữa lại biến mất. Ba người Thạch Thương liền bành trướng pháp lực cùng linh lực của mình ra mà tiếp tục đối chiến.

...

...

Cùng thời điểm đó cách rất xa chiến trường, Khương Hy cùng Tuyết tướng đã phân biệt nhau mà đứng ở hai phương đối diện.

Trên thân được vũ trang đầy đủ, tựa hồ đã chuẩn bị xong cho một trận chiến cuối cùng này. Tuyết tướng nhìn Khương Hy rồi mỉm cười một chút, thi thoảng còn di chuyển ánh mắt nhìn về phía chiến trường, trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được.

Chấn động tạo ra từ chiến trường đó cực kỳ lớn, dựa vào loại chấn động này, bọn hắn tự nhiên biết được bên kia đang tung hết sức mà đánh rồi.

Tự nhiên tại phía bọn hắn cũng không dám yếu thế.

Hai người bọn hắn nhìn nhau một chút rồi mỉm cười, sau đó thân ảnh đều đồng loạt biến mất.

Oanh!

Hai bên đều xuất hiện ở một chỗ khác mà xuất thủ về phía nhau, song chưởng đối nhau cực kỳ kinh người, nhiệt khí cùng hàn khí toát ra mạnh một cách khủng khiếp.

Thân pháp của hai bên liền nhanh chóng tách ra, cương phong tạo thành từ dư lực liền quét qua dãy hành lang này.

Tuyết tướng mượn thân pháp của mình mà di chuyển, tốc độ của hắn tại cảnh giới Hợp Thập Kiều cực kỳ đáng sợ, dư ảnh của hắn hiện ra khắp nơi ở trong vùng không gian này.

Người nào không sở hữu được linh thức cao tự nhiên khó mà bắt kịp được với tốc độ này.

Đồng dạng, Khương Hy cũng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà di chuyển, tốc độ của môn bộ pháp này cũng cực nhanh nhưng nó lại không tạo ra bất cứ dư ảnh nào cả, tốc độ của Nhân Gian Hành Tẩu chính là tiêu thất chứ không phải nhanh.

Khương Hy cứ thoắt ẩn thoắt hiện rất kỳ quái, Tuyết tướng kể cả có nhiều dư ảnh hơn thì trước mắt cũng vô pháp tìm đến.

Đột nhiên, khóe miệng của Khương Hy khẽ cong lên, thân ảnh của hắn bất ngờ xuất hiện ở một nơi rồi vung ra một chưởng, hùng hồn pháp lực liền tràn ra như sóng triều.

Không gian xung quanh liền hiện ra hư ảnh của sóng biển mà co ép lại, thân ảnh của Tuyết tướng bất ngờ xuất hiện ra ở giữa con sóng đó, ánh mắt của hắn mang vẻ ngạc nhiên mà nhìn lấy Khương Hy.

“Hãn Hải Điệp Gia”.

Một chưởng này liền đánh ra, sắc mặt của Tuyết tướng liền có chút nhíu mày lại, hư ảnh sóng biển này rất mạnh, tạm thời đã khóa vị trí của hắn lại tại chỗ.

Hắn liền nhanh chóng xuất ra một chưởng, hàn khí lập tức phủ lên mà đối ứng với một chưởng này.

Oanh!

Dư lực phát ra xung quanh mà hóa thành cương phong, mặt băng xung quanh chịu sự ảnh hưởng của cương phong mà phất lên một dãy băng vụ không ngừng.

Khóe miệng Tuyết tướng khẽ cong lên, tuyết chi ý cảnh ngay lập tức liền vận, số băng vụ đó liền như tuyết mà lao đến chỗ Khương Hy như lũ quét.

Hư ảnh sóng biển liền gặp phải kình địch mà nhanh chóng bị đóng băng lại, Tuyết tướng một lần nữa lại lấy lại được khả năng động thân mà thoát thân.

Bất quá Khương Hy sẽ không để yên, Sắc Dục Khí ngay lập tức liền tràn ra, mượn thủy chi ý cảnh làm môi giới mà Sắc Dục Khí liền tuôn trào như thủy triều dâng.

Theo đó, Dục Hỏa liền nổi lên, một biển lửa đỏ hồng khủng khiếp quét qua một phiến không gian này.

Tuyết chi ý cảnh của Tuyết tướng lần này là bên gặp kình địch nên liền thối lui, số băng vụ đó cũng bị Dục Hỏa thiêu đốt không còn một mảnh.

Tuyết tướng không đổi sắc mặt, một tay hóa chưởng của hắn liền biến chiêu thành song chỉ mà đánh thẳng vào lòng bàn tay Khương Hy, một luồng hàn khí khủng khiếp liền nhập thể.

Luồng hàn khí này Khương Hy nhận ra, bởi nó đồng nguyên với hàn khí từ bảo tọa mà bọn hắn lấy được ở trong chính điện kia.

Khương Hy liền nhanh chóng mượn Nhân Gian Hành Tẩu lướt về phía sau rồi dùng Sắc Dục Khí điều chuyển số hàn khí ấy đi.

Nhưng Tuyết tướng sẽ không để cho hắn có cơ hội, Tuyết tướng đột ngột xuất hiện ở sau lưng hắn mà xuất một cước.

Một cước này không phải thần thông Băng Chấn Thiên Cước mà là một chiêu trong bộ cước pháp viên mãn của Tuyết tướng.

Một cước này quét qua, thân hình của Khương Hy liền chấn động rồi liên hồi rồi vỡ ra thành từng mảnh quang vụ.

Một tiếng vút bỗng nhiên vang lên, Tuyết tướng ngay lập tức lách đầu sang một bên. Một tia lưu quang đỏ hồng liền xẹt qua mà bắn thẳng xuống dưới mặt băng, một cái lỗ sâu liền hiện ra.

Tuyết tướng liền mỉm cười quay đầu lại nói ra:

“Một chiêu ve sầu thoát xác này ta đã nhìn qua nhiều lần những vẫn không nhìn ra được chân tướng, có thể giải thích một chút chứ?”.

Khương Hy lúc này đang ở trên một bục băng tương đối cao, hàn khí nhập thể trước đó đã bị hẳn giải quyết không còn một mảnh rồi.

Hắn từ tốn đáp:

“Riêng cái này thì không”.

Tuyết tướng lắc đầu nói ra:

“Ta không có yêu cầu gì nhiều nhưng sao ngươi lại lắm yêu cầu vậy, không cắt tóc, không đánh mặt, mệnh môn thì thôi, lần này đến chút thắc mắc này cũng không giải thích. Ngươi còn tính chơi trò bí ẩn đến bao giờ?”.

Nghe vậy, Khương Hy liền nghe ra một cỗ phiền lòng nhưng cũng không phải không có đạo lý, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ngươi đánh trúng là ảo ảnh, tự nhiên không thể tìm ra thân ảnh thật của ta”.

“Linh nhãn của ta vẫn luôn hoạt động, tại sao không nhìn ra?”, Tuyết tướng nhíu mày nói.

“Bất quá, não hải của ngươi thì không”, thanh âm của Khương Hy liền vang lên trong đầu Tuyết tướng.

Tuyết tướng liền ngưng trọng gương mặt lại, thảo nào Khương Hy không muốn nói, loại thủ đoạn chuyên thâm nhập thẳng vào não hải này của người khác quá quỷ dị, coi như người cẩn thận cũng chưa chắc đã phát hiện ra.

Bọn hắn hiện nay là đang bàn luận cực đoan một chút mà thôi, cũng không lấy mạng nhau nên Khương Hy sẽ không ra tay quá nặng đến não hải của Tuyết tướng nhưng Tuyết tướng thì lại ngưng trọng cực kỳ, hắn liền nhanh chóng khu động hàn khí trong thể nội chạy ngược lên não.

Khương Hy cũng cảm ứng được cỗ lạnh lẽo này nên nhanh chóng thu linh thức trở về. Về bản chất, hàn khí của Tuyết tướng sẽ không đẩy linh thức của Khương Hy ra được nhưng hàn khí từ cái bảo tọa kia lại có.

Khương Hy không rõ Tuyết tướng đã luyện hóa cái bảo tọa kia từ bao giờ nhưng nếu đã có thể vận dụng hàn khí từ bảo tọa kia thì Tuyết tướng hẳn phải luyện hóa ngay từ lúc đoạt được rồi.

Linh thức bị bức ra, Khương Hy đương nhiên không thể sử dụng Thủy Đàm Ảo Cảnh để lừa Tuyết tướng được nữa nên nội tâm của hắn cũng có chút phiền muộn đây.

Bất quá linh thức cũng không phải chỉ làm mỗi được việc đó, ngay lập tức, Hắc Trúc Bút liền xuất hiện trong tay.

Hai mắt Tuyết tướng liền có chút hơi nhảy, tốc độ của hắn liền bạo tăng, hắn cũng là Phù sư nên biết phù đạo do chính Phù sư xuất sử nó khủng bố đến bực nào, hơn nữa tạo nghệ phù đạo của Khương Hy hắn đã chứng kiến qua rồi.

Khoáng cổ tuyệt luân.

Trong suy nghĩ của Tuyết tướng, thiên phú phù đạo của Khương Hy cực kỳ cao, còn cao hơn cả hắn, chưa kể khả năng khống lực lại mạnh một cách vượt lẽ thường.

Đương nhiên, Tuyết tướng không biết chuyện Khương Hy trọng sinh, nếu không đảm bảo hắn sẽ buông lời ghét bỏ ngay.

Tuyết tướng bất ngờ đánh về phía Khương Hy, hắn tự nhiên không loạn, một tay liền vung một chiêu Tam Thủy Quy Nhất ra ứng phó, tay còn lại liền lộng lên mà họa phù.

Tốc độ họa phù của Khương Hy cực kỳ nhanh, Tuyết tướng dù có nhanh thì nhất thời cũng không thể ngăn cản lại được. Hắn liền nhanh chóng mượn thân pháp mà lướt về phía sau.

Phù văn vẩy động thành từng đoàn quang mang rồi bắn thửng về hướng Tuyết tướng, tốc độ cũng cực nhanh.

“Thuỷ Lao Phù”.

Quang mang tản ra, thuỷ lao liền hiện.

Vì kinh nghiệm Băng Bạo Phù trước đó nên Tuyết tướng đương nhiên không rảnh hơi đi đóng băng số thuỷ lao đó lại.

Hắn liền dứt khoát dùng thân pháp lách sang một bên nhưng Khương Hy sao không đoán ra được đây, hắn đã sớm vận Cách Không Khiển Vật lên mà điều khiển số thuỷ lao ấy rồi.

Tuyết tướng phát hiện mình tránh không được liền tung ra một chưởng đập nát, dĩ nhiên, một chưởng này chỉ mang thuần linh lực, không có chút pháp lực nào cả.

Thuỷ lao bị đập nát, số nước tạo thành liền bắn ra tung toé, Trúc Nguyên Bút không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Khương Hy mà lén lút hoạ phù.

Ngũ Hành tương sinh, Thuỷ sinh Mộc.

Số nước bị bắn ra đó được phù văn mới gia trì liền sáng lên mà hoá thành từng sợi dây leo uyển chuyển quấn chặt lấy tay chân Tuyết tướng.

Kế tiếp, Khương Hy liền rút một tấm phù lục ra mà ném về phía trước, linh thức khẽ động lên.

“Hãn Hải Hoả Phù”.

Một biển lửa liền bùng phát lên mà quét về hướng Tuyết tướng, Khương Hy khéo léo điều chỉnh biển lửa này bao bọc lấy toàn thân Tuyết tướng. Trong chốc lát, một khối cầu lửa liền được tạo ra.

Tuyết tướng lâm vào ‘tuyệt cảnh’, thần sắc của hắn tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ có chút mà thôi, ngần này chưa khiến hắn lo lắng được.

Linh lực của hắn liền nhanh chóng bùng phát ra bên ngoài, một thân khí tức Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều liền triệt để buông ra.

Linh lực của Tuyết tướng cực kỳ lớn, hơn nữa còn mang theo một độ tinh thuần đến cực điểm. Biển lửa của Khương Hy liền bị cường độ linh lực đó dập tắt.

Tựa như một con muỗi bị người dùng tay đập chết vậy.

Cực kỳ hung bạo cùng trực tiếp.

Tốc độ của Tuyết tướng một lần nữa lại bạo tăng, hắn liền nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng Khương Hy mà xuất ra một cước.

Khương Hy không thể sử dụng ve sầu thoát xác như trước được nữa nên liền vung ngược chân ra sau, trực tiếp sử dụng Thiên Nguyệt Thoái Phá ngăn trở một cước đó lại.

Bất quá không luận đẳng cấp chiến kỹ thì tiểu thành cùng viễn mãn cách nhau quá xa.

Một chiêu Khuyết Nguyệt đánh ra liền không khác gì đổ muối ra biển cả.

Oanh!

Thân hình hắn liền bị đánh bay xuống phía dưới, Khương Hy nhanh chóng xuất ra một chiêu Hãn Hải Điệp Gia đánh về phía mặt sàn, mượn lực phản chấn này mà giản thiểu va đập toàn thân thể.

Tuyết tướng một lần nữa lại biến chiêu, một chân của hắn liền quét qua, một đạo đường cong lam quang liền xuất hiện mà quét về phía trước.

Khương liền khép hai ngón tay lại tạo thành song chỉ. Một chỉ bắn ra liền kéo theo quang mang đỏ hồng đối ứng với một chiêu này.

Rầm!

Va chạm bùng nổ, cương phong lại hiện, nhiệt khí cùng hàn khí giao thoa lẫn nhau mà tạo thành một đoàn khói trắng bao phủ hết dãy hành lang này.

Linh thức của Khương Hy liền toả ra xung quanh, hai tay cầm Hắc Trúc Bút cùng Trúc Nguyên Bút liền nhanh chóng hoạ hai đạo phù khác nhau.

Tuyết tướng có linh nhãn nên có thể nhìn thấy được Khương Hy đang làm gì, hắn liền quyết định đứng yên xem thử.

Dù sao hắn cũng đang ở chiếu trên, tự nhiên cần phải nhường một chút thì trận đấu mới diễn ra công bằng được.

Không qua một hơi thở, hai đạo phù văn kinh hồn đã được tạo ra, khí tức của nó mạnh mẽ đến không tưởng, không khí xung quanh rung động đến liên hồi

Đến Tuyết tướng ở xa cũng cảm thấy... có chút hơi hối hận rồi.

Tốt nhất không nên để Phù sư ở một mình a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio