Huyền Lục

chương 315: mèo sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đổi xưng hô ở đây đương nhiên không phải là cái tên gọi ‘tiểu Hy’ kia, Khương Hy đã nói Tuyết Lam muốn cái gì hắn đều cho rồi nên sẽ không rút lời lại.

Bao nuôi một tu sĩ Hóa Nguyên cảnh cũng mệt lắm chứ đâu phải đùa.

Khương Hy bảo Tuyết Lam đổi xưng hô ở đây chính là ngôi xưng thứ nhất, Tuyết Lam từng là Tuyết tướng cho nên hắn quen xưng là bản tướng hơn.

Ban nãy xém chút nữa là hắn đã tự xưng ‘bản tướng’ ngay trước mặt Mị Cơ rồi, mặc dù Mị Cơ có lẽ sẽ không để ý lắm nhưng về sau thể nào cũng sẽ hoài nghi.

Nữ nhân này một ngày còn chưa thành người của Khương Hy thì không khiến người hết lo được đâu.

Tuyết Lam truyền âm đáp:

“Được rồi, ta sẽ sửa”.

Khương Hy nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Mị Cơ mà nói:

“Mị Cơ, ngươi đem bố cục của toàn bộ Tinh Hư Thành này cáo tri một chút”.

Mị Cơ còn có chút suy nghĩ với tên gọi ‘tiểu Hy’ kia của Khương Hy, thoạt nghe qua thì có chút đáng yêu bất quá ghép cái tên này vào người đã từng lăn giường với nàng tận hai tháng thì bỏ qua đi.

Trong mắt nàng, Khương Hy quả thực là một cao thủ phong trung thuật, đến nàng cũng thật sự ăn khó tiêu thật. Trước đây đã khó, bây giờ nàng có cảm giác nếu lăn giường thêm một lần nữa, nàng đảm bảo không chống nổi.

Bất quá Khương Hy đã vào chuyện nghiêm túc rồi thì nàng cũng phải dẹp hết hiềm nghi trước đó mà nói chuyện nghiêm túc thôi.

..

Tinh Hư Thành to lớn hơn Nguyệt Hải Thành cùng Tinh Sơn Thành nhiều lần nên cách cục thế lực ở đây cũng phức tạp không kém.

Phủ Thành chủ thì không nói, thành chủ là lão tổ Nguyên Anh cảnh, bên dưới có hai cao thủ Kim Đan cảnh phụ giúp việc quản lý thành. Ngoài ra còn có thêm một vị tướng quân bậc Hóa Nguyên cảnh đến quản lý quân đội nữa.

Tại Đại Tinh Hoàng Triều, đại tướng quân là Nguyên Anh cảnh mà tướng quân là Hóa Nguyên cảnh. Mỗi tòa thành lớn tựa như Tinh Hư Thành như thế này đương nhiên sẽ có một tướng quân đến tọa trấn cùng, phòng trừ có ngoại địch xâm lấn.

Dưới Phủ Thành chủ chính là Lục đại thế gia, mỗi thế gia được một tu sĩ Kim Đan cảnh tọa trấn. Quan hệ giữa Phủ Thành chủ cùng thế gia cũng không phải là đối lập nhau như tại Tinh Sơn Thành.

Tại Tinh Hư Thành, thế gia thần phục Phủ Thành chủ, Tinh Hư Thành chủ không chỉ đơn thuần là tu sĩ Nguyên Anh cảnh mà còn là đại quan có bậc quan cao nhất ngoài Chánh Nhất Phẩm ra.

Một cách dễ hiểu hơn thì Thành chủ của Tinh Hư Thành có bậc quan thuộc Tòng Nhất Phẩm, quan vị cao ngang ngửa Thái Phó của Thái Tử đương triều.

(Ghi chú: Chánh Nhất Phẩm bao gồm Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo hay còn gọi là Tam Công, tính cả võ tướng thì có thêm Thái Úy. Dưới Tam Công một chút là Thừa Tướng đương triều.

Còn Tòng Nhất Phẩm thì thấp hơn Chánh Nhất Phẩm, cũng bao gồm Tam Công nhưng là Tam Công cho Thái Tử. Về sau Thái Tử thuận lợi lên ngôi thì Tam Công của Tòng Nhất Phẩm này sẽ thành Chánh Nhất Phẩm. Dưới Tam Công cho Thái Tử một chút Khu Mật Sứ).

Các đại thế gia này có cho thêm trăm ngàn cái mạng cũng không dám bất kính với Tinh Hư Thành chủ, đương nhiên sẽ lựa chọn thần phục rồi.

Ngoài ra thì tại Tinh Hư Thành còn có các chi thế lực của các Đại tông môn xen vào. Đơn cử như đạo quán của Cửu Tiêu Tông, thiền am của Huyền Thủy Am, thánh đường của Thần Điện và phân viện của Thư Viện.

Những người đứng đầu các chi thế lực này đều sở hữu tu vi Kim Đan cảnh cả. Không tính cường giả ngoài ghé ngang thì toàn bộ Tinh Hư Thành này sở hữu một đại năng Nguyên Anh cảnh, một tu sĩ Hóa Nguyên cảnh cùng mười hai tu sĩ Kim Đan cảnh.

Trong đó có bốn tu sĩ còn trực thuộc bốn trong số Thập Đại Chính Phái nên đội hình này có thể nói là cực kỳ bức nhân.

Ngoại địch muốn tiến đánh Tinh Hư Thành thì phải nhìn lấy mặt mũi của không ít thế lực đâu.

Về phần phân viện của Thư Viện tại sao lại có ở Bắc Nguyên thì rất đơn giản, bọn họ đây là đang truyền tín ngưỡng.

Đạo quán truyền Đạo Môn, thiền am truyền Phật Môn, thánh đường truyền tín ngưỡng quang minh, phân viện tự nhiên sẽ truyền Nho Môn rồi.

Tam Đại Hoàng Triều cùng Thập Đại Chính Phái có dây dưa rất sâu nên, lợi ích phụ thuộc vào nhau rất nhiều nên chuyện xuất hiện các chi thế lực ở đây cũng là chuyện bình thường.

Dưới các thế lực có Kim Đan cảnh tọa trấn thì sẽ đến lượt các thế lực của Ngưng Dịch cảnh cùng Trúc Cơ cảnh nhưng nàng cũng không đề cập đến làm gì, dù sao Khương Hy cũng sẽ không đi quan tâm đến mấy thế lực này.

Giữa các chi thế lực thì ít có hiềm khích nhưng tranh đấu thì vẫn có, dù sao cũng là tín ngưỡng chi chiến nhưng vì có tông môn treo ở trên đầu nên cũng sẽ không đi quá giới hạn.

Còn giữa các thế gia thì cực kỳ loạn, theo lời Mị Cơ, Lục đại thế gia cơ hồ đều thông hôn với nhau, hơn nữa loại thông hôn này cũng rất loạn.

Đơn cử như một nhà thôi thì kiểu gì cũng sẽ thông hôn với cả năm nhà còn lại, thậm chí còn thông hôn luôn cả Phủ thành chủ nên một khi mâu thuẫn xảy ra, nội bộ từng nhà đều loạn cào cào hết cả lên.

Ban đầu khi Mị Cơ đến đây tự nhiên rất được các đại thế gia này lân la đến chào mời làm khách khanh trưởng lão nhưng sau khi thấy quan hệ đại loạn như thế này thì nàng tránh các đại thế gia này còn hơn cả tránh tà.

...

Nghe qua cách cục của Tinh Hư Thành một lượt, Khương Hy liền hiểu, loại cách cục này so với bốn trăm năm trước cũng không kém.

Bất quá Khương Hy biết Tinh Hư Thành sẽ không đơn giản chỉ có ngần này cường giả như lời của Mị Cơ.

Bởi nơi này vẫn còn phân đà của Dạ Ma cùng phân các của Quan Nhân Các, chỉ là hai nơi này bị ẩn đi rất sâu mà thôi.

Khương Hy đang làm người của Dạ Ma nên hắn biết tại các đại thành như thế này, Đà chủ tuyệt đối là Ngọc Diện trưởng lão tức lão tổ Nguyên Anh cảnh, Quan Nhân Các hẳn sẽ không kém hơn là bao.

Số lượng tu sĩ Kim Đan cảnh trên thực tế có khi còn nhiều hơn hai mươi cũng nên, con số mười hai kia Khương Hy còn lâu mới tin tưởng được.

Khương Hy suy tính một hồi rồi nói:

“Dạo gần đây trong thành có xảy ra chuyện gì không?”.

Mị Cơ lắc đầu đáp:

“Gần đây thì không, sau sự kiện đấu giá lần trước thiếp thân nói thì tính đến hiện nay tình thế của Tinh Hư Thành vẫn trong trạng thái bình yên”.

Khương Hy nhẹ gật đầu, tình huống như thế này lại càng tốt, hắn cùng Tuyết Lam sẽ không bị cuốn vào mấy rắc rối không đáng có.

Hắn hỏi tiếp:

“Trong thành có tên thiếu gia nào chuyên trêu hoa nguyệt ghẹo không? Kiểu như bại hoại cùng hống hách chẳng hạn”.

Nghe vậy, Mị Cơ liền nhìn Khương Hy một chút.

Trước mặt nhân gia có một tên đây!

Sau đó nèng khẽ đưa mắt suy tư một hồi, tiếng lòng cố gắng ém đến tận nơi sâu nhất, nàng sợ Tuyết Lam nhìn ra được gì không khéo lại vỗ cho nàng một phát cũng nên.

Chỉ cần dựa vào một tiếng ‘tiểu Hy’ kia của Tuyết Lam thôi là nàng đã hiểu quan hệ giữa hai huynh đệ này tốt đến mức nào rồi, nàng còn quý cái mạng của mình lắm nên trước mắt cũng không muốn khiến Tuyết Lam phật lòng đâu.

Không bao lâu sau, nàng đáp:

“Dạng người như công tử mô tả thì nhiều lắm, hầu như thế gia nào cũng sẽ có. Công tử quan tâm đến chuyện này làm gì?”.

Khương Hy mỉm cười không đáp, hắn chỉ mở miệng cảm ơn nàng rồi cùng Tuyết Lam ly khai khỏi tửu lâu, trước khi đi, hắn còn tiện đường ném cho nàng một bình Thương Thai Đan.

Mị Cơ sau khi xem xong liền chấn kinh nhìn về phía hắn, thần sắc cuồng hỉ cùng cung kính hơn đôi chút. Kế tiếp, nàng liền đi chung quanh mà tiếp tục thu thập tình báo.

...

Về phần tại sao phải hỏi về mấy tên thiếu gia bại hoại thì đây cũng là một phần kinh nghiệm xương máu của Khương Hy.

Theo kinh nghiệm lịch luyện đời trước của hắn thì tốt nhất là không nên dây vào mấy tên thiếu gia bại hoại này, cái đám này thực lực thì không có mà mồm miệng thì lại to.

Khương Hy không sợ bọn hắn nhưng cũng không muốn có liên quan, bởi trước mắt, hắn không muốn để lộ Tuyết Lam ra bên ngoài.

Tuyết Lam nhập thành về cơ bản chính là nhập chui, những tu sĩ cao giai nhập thành như Mị Cơ thì ngoại trừ xuất thông hành lệnh ra thì còn phải đi thông báo với Phủ Thành chủ một tiếng.

Không thông báo cũng không sao nhưng nếu đột nhiên bị Thành chủ phát hiện sẽ quy kết vào tội có mưu đồ bất chính, toàn thân trên dưới sẽ bị niêm phong tu vi rồi ném vào đại lao chờ xét xử.

Lão tổ Nguyên Anh cảnh đã mở miệng quy kết tội thì Tuyết Lam có ba đầu sáu tay chạy thoát cũng không thoát khỏi tội danh.

Người ngay thẳng thì không có gì phải giấu, cố gắng bỏ chạy tức đang ngầm thừa nhận có âm mưu.

Hai người Khương Hy cùng Tuyết Lam đương nhiên không có âm mưu gì, bọn hắn chỉ là muốn an ổn chờ đợi cái thời kỳ loạn lạc hậu Bắc Nguyên Vạn Dặm trôi qua mà thôi.

...

Rời khỏi tửu lâu, Khương Hy cùng Tuyết Lam liền tiến đến một tòa Bảo Lâu để mua pháp khí phi hành, tại Huyền Đô thì ưa chuộng nhất vẫn là phi kiếm nên ngoài phi kiếm ra cũng chẳng còn thứ gì khác.

Phi kiếm cũng có rất nhiều loại, giá cả chênh lệch không ít, rẻ cũng vài ngàn linh thạch mà đắt cũng lên đến mấy vạn.

Khương Hy có Nhân Gian Hành Tẩu rồi nên hắn cũng không nhất thiết cần phi kiếm làm gì, Tuyết Lam mặc dù có tốc độ nhanh nhưng đó là thân pháp phục vụ cho chiến đấu chứ không phải di chuyển.

Cho nên Tuyết Lam tuyển chọn phi kiếm rất kỹ lưỡng, sau cùng hắn liền chọn một cây phi kiếm có chút mảnh, toàn thân kiếm đủ dài, bản vừa không rộng, giá cả cũng tương đối ổn, hai vạn linh thạch.

Sau đó, bọn hắn liền mua một chút y phục để mặc rồi ly khai tìm đến một cái động phủ để thuê. Thời gian cho cái nhiệm vụ tập thể kia của Khương Hy còn tận hai năm nên trước mắt hắn sẽ tạm lưu lại Tinh Hư Thành để tu luyện.

Giá thuê đương nhiên cũng không rẻ, thuê một năm thôi cũng tiêu tốn đi năm vạn linh thạch rồi. Nếu không phải hắn kiếm được thêm linh thạch từ Băng Thần Cung thì có khi hắn cũng không thể nào chịu đổi được loại hao phí này mất.

Động phủ của Khương Hy thuê lần này khác với lần trước, Tinh Hư Thành đại tài khí thô hơn nên đẳng cấp động phủ cũng cao dọa người, nếu không hắn cũng đã chẳng tiêu tốn đến năm vạn linh thạch rồi.

Đầu tiên, động phủ này có một tòa Tụ Linh Trận được dựng lên từ trung phẩm linh thạch nên mật độ thiên địa linh khí sẽ cực kỳ cao.

Thứ hai, động phủ này có bốn gian, một gian dùng để tu luyện, một gian dùng để luyện đan luyện khí, một gian dùng để tu luyện chiến kỹ, còn một gian dùng để... tắm rửa.

Kỳ thực, cái gian dùng để tắm rửa này cũng không có tên, Khương Hy gọi thế để cho dễ nhận biết mà thôi, mà đằng nào hắn chả dùng cái gian đó làm phòng tắm.

Một gian đó là nguyên nhân khiến cho cái động phủ này có giá năm vạn bởi ở trong có linh tuyền chảy qua.

Linh tuyền nói thẳng ra chính là thiên địa thai nghén linh khí thành nước, nguồn gốc của linh tuyền này bắt đầu từ Phủ Thành chủ rồi đổ dần dần về một vài động phủ ngang cấp với động phủ của Khương Hy.

Tại mỗi gian này sẽ được rẽ đường tạo thành một cái hồ nhỏ để linh tuyền chảy vào, nói theo ngôn ngữ của Khương Hy, đây chính là bồn tắm.

Tuyết Lam đã sớm biết loại sở thích này của Khương Hy rồi nên cũng chẳng cảm thấy có gì lạ cả, chỉ là nếu bên cho thuê biết Khương Hy dùng số linh tuyền đó chỉ để tắm thì sắc mặt của đám người đó sẽ như thế nào nhỉ?

“Hẳn sẽ rất buồn cười lắm đây”, Tuyết Lam nghĩ.

Nhìn qua động phủ được một lượt, Khương Hy liền rất hài lòng, kế tiếp hắn liền hướng Tuyết Lam nói:

“Tuyết Lam, để ta giới thiệu với ngươi một chút”.

Hắn đưa tay ra vỗ nhẹ vào Túi Linh Thú ở bên hông, một luồng sáng liền bay ra mà hóa thành tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng nhảy lên trên tay Khương Hy rồi cọ cọ cái đầu vào ngực hắn mà kêu mấy tiếng meo meo.

Khương Hy cười cười nói ra:

“Đây là tiểu Hoàng, linh thú của ta nuôi. Tiểu Hoàng, đây là Tuyết Lam, về sau cũng là chủ của ngươi”.

Tuyết Lam có chút hiếu kỳ mà nhìn tiểu Hoàng. Thông qua ký ức của Khương Hy, Tuyết Lam đã sớm biết đến sự tồn tại của tiểu Hoàng. Hắn lại càng biết con mèo này cực kỳ khó ở, trừ bỏ Khương Hy ra thì nó chẳng chịu cho người nào khác ôm bao giờ.

Tiểu Hoàng nghe Khương Hy giới thiệu xong liền giương hai con mắt to tròn kia mà nhìn về phía Tuyết Lam, sau đó lại ngơ ngác nhìn về phía Khương Hy, biểu thị không hiểu.

Khương Hy cười cười bế nó lên ngang mặt mà nói:

“Hắn từ nay về sau cũng là chủ của ngươi, nhớ nghe lời đấy”.

Kế tiếp, hắn liền đưa tiểu Hoàng cho Tuyết Lam bế một chút, về sau đều là người một nhà, vuốt mèo thể nào cũng không thiếu được đâu.

Tuyết Lam mỉm cười tiếp nhận, hắn cũng muốn xem thử con mèo này có khó ở như trong ký ức hay không.

Tiểu Hoàng tựa hồ không thích lắm, nửa thân dưới cứ rục rịch qua lại không yên, Tuyết Lam bế nó lên ngang mặt mà nhìn một chút, đôi mắt hoàng kim kia liền nhìn thẳng vào trong con ngươi của tiểu Hoàng.

Nhìn được một hồi, Tuyết Lam liền bế nó lên trước ngực mà vuốt vuốt một chút, hắn cười cười nói ra:

“Cảm giác rất tốt, chả trách ngươi thường vuốt nó đến vậy”.

Khương Hy cũng cảm thấy ngạc nhiên là tiểu Hoàng đột nhiên lại ngoan đến thế, hắn liền có chút hứng thú mà nhìn tiểu Hoàng một chút.

Ngay lập tức, sắc mặt của hắn liền tối sầm lại.

Tiểu Hoàng nằm yên ở trong tay Tuyết Lam, toàn thân vô lực lỏng lẽo mặc do hắn bồng bế, đôi tai nhỏ cụp xuống, cái đầu nhỏ cũng có chút hơi co rút lại ra sau, ánh mắt mở to đầy long lanh nhìn về phía Khương Hy như muốn nói một điều.

Mèo sợ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio