Tuyết Lam ở lại Phủ Thành chủ cũng được hai ngày, trong hai ngày này, hắn cùng Mặc Hiên cũng hay trò chuyện với nhau không ít, tiện thể Mặc Hiên cũng chỉ điểm cho Tuyết Lam tu hành không ít.
Tuyết Lam cũng đã có tâm đắc tu luyện Hóa Nguyên cảnh từ Khương Hy rồi bất quá tâm đắc tu luyện của Mặc Hiên lại khiến hắn để ý không thôi.
Nguyệt Hải Thành bây giờ cũng được xem là đại thành nhưng tòa thành này không có thống lĩnh quân đội, bởi thống lĩnh quân đội cũng chính là Mặc Hiên luôn rồi.
Địa vị của Mặc Hiên bây giờ tại Đại Nguyệt là quan lại thuộc Tòng Nhất Phẩm, hơn nữa lại thuộc về mạch quan võ nên lão chính thức chỉ huy quân đội cũng là chuyện bình thường.
Tuyết Lam cùng Mặc Hiên bỏ qua sự khác biệt chủng tộc cùng thể chế vương quyền thì cơ hồ chính là cùng một loại người cho nên thể ngộ cùng tâm đắc tu luyện của Mặc Hiên lại khiến Tuyết Lam kiến giải rõ ràng hơn con đường tu hành của mình.
Cũng trong thời gian này, Tuyết Lam cũng làm quen được hết toàn bộ các vị lão tổ Kim Đan cảnh của Nguyệt Hải Thành.
Nguyệt Hải Thành ngày nay đã không như ngày trước nữa, lão tổ Kim Đan cảnh đã có đến tận bảy người.
Trong đó có ba vị lão tổ nguyên bản của Tứ đại thế gia, Mặc Hưu, Thẩm Lăng Chính cùng hai vị cự đầu từ chi thế lực.
Từ sau khi Mặc Hiên đột phá Nguyên Anh cảnh thì Huyền Lâm Tự cùng Hạo Nhiên Thư Viện đã phái cường giả Kim Đan cảnh đến đây lập thiền tự cùng phân viện để truyền tín ngưỡng.
Mặc khác, Thẩm gia cũng đã xuất hiện một tu sĩ Kim Đan cảnh thứ hai là Thẩm Lăng Chính, cùng với Thẩm Hạo Hóa Nguyên cảnh nữa thì Thẩm gia giờ đây đã là đệ nhất thế gia tại Nguyệt Hải Thành rồi.
Chưa kể còn có Hiên Minh ở Thư Viện với thân phận là lục tiên sinh nữa thì viện trưởng tại Nguyệt Hải Thành cũng thường xuyên lui tới Thẩm gia để đàm đạo.
Cho nên thế của Thẩm gia đã cao thì nay lại càng cao hơn, đến Phủ Thành chủ cũng phải nhún nhường Thẩm gia ba thành.
Bất quá không biết vì lý do gì mà Thẩm gia lại không đi xâm lấn các thế lực khác, vẫn chỉ như cũ quản lý trong khu vực của mình.
Nhưng không quản vì lý do gì, ba thế gia còn lại thấy vậy liền thở phào một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng không thôi. Mọi chuyện như cũ là tốt nhất.
Tuyết Lam nhận biết được những người này chính là nhờ vào yến tiệc mà Mặc Hiên tổ chức trong đêm đó, đồng thời lão cũng tự tay phát thư mời cho mấy vị Kim Đan cảnh kia.
Tuyết Lam cũng muốn nhìn bộ dáng của Thẩm Hạo lão thất phu trong miệng Khương Hy như thế nào, bất quá Thẩm Hạo đã tuyên bố bế tử quan nên sẽ không xuất hiện ở đây, thay vào đó là Thẩm Lăng Chính đại diện đến.
Mặc Hiên đương nhiên cũng không tuyên cáo thân phận của Tuyết Lam ra bên ngoài, chỉ có ở trước mặt người khác gọi là Khương hiền chất mà thôi.
Nhưng không biết có phải là vô tình hay cố ý nhưng ba chữ ‘Khương hiền chất’ này liền khiến cho Thẩm Lăng Chính để ý.
Theo như lão nhớ thì ‘thằng ranh’ trong miệng phụ thân hình như cũng họ Khương, chỉ là lão cũng không liên hệ nhiều đến thế, cứ xem như trùng hợp là được.
Bất quá, vào hai ngày sau cái đêm yến tiệc đó, Tuyết Lam giáng lâm đến Thẩm gia.
Một ngày này, toàn bộ khuôn viên của Thẩm gia đột nhiên có tuyết rơi, nhiệt độ xung quanh liên tục giảm không ngớt, Thẩm Lăng Chính vội vàng ngự khí lên trời cao nhìn Tuyết Lam mà nói:
“Khương... tiền bối, không biết... tiền bối đến Thẩm gia là có chuyện gì?”.
Nội tâm của lão khẩn trương không kém nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, bởi ngay sau khi Tuyết Lam đến đây, viện trưởng của phân viện cũng đã ngự khí đến đây rồi.
Tuyết Lam nhìn qua viện trưởng một chút rồi nhàn nhạt nói:
“Viện trưởng đến chơi sao?”.
Viện trưởng là một lão nhân tương đối lớn tuổi, lưng đã có chút hơi còng lại đứng không thẳng, trên tay cầm theo một cây quải trượng chống ở trên phi kiếm cho vững người.
Lão nhìn Tuyết Lam cười đáp lại:
“Khương đạo hữu, đạo hữu đến Thẩm gia có phải mang theo uy thế hơi nhiều rồi không?”.
Viện trưởng là Kim Đan cảnh nhưng lại là đỉnh phong cảnh của Kim Đan, hơn nữa có Thư Viện chống lưng nên lão hoàn toàn có thể xưng hô một tiếng đạo hữu với Tuyết Lam được.
Tuyết Lam mỉm cười nhìn lão nói ra:
“Viện trưởng nghĩ nhiều, ta chỉ thông báo một chút mà thôi”.
Vừa dứt lời, một trận tuyết rơi liền biến đi mất dạng, lực khống chế nhanh gọn đến tài tình, sau đó, hắn liền ngự khí đáp thẳng xuống đại sảnh của Thẩm gia.
Viện trưởng cùng Thẩm Lăng Chính quay qua nhìn nhau một hồi rồi cũng ngự khí xuống bên dưới. Thẩm gia cùng Tuyết Lam không quen biết nhau, cơ hồ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Tuyết Lam đột nhiên ngự giá đến đây tự nhiên có vấn đề không ít.
Thẩm Lăng Chính xuống nơi liền nhanh chóng truyền âm cho Thẩm Triết mau mau đi thông tri cho Thẩm Hạo chuẩn bị tinh thần.
Mặc Hiên thành chủ đã gọi Tuyết Lam là hiền chất rồi tức đã biết chuyến viếng thăm không báo trước này của hắn, cho nên hiện tại ở Nguyệt Hải Thành này cũng chỉ có mỗi Thẩm Hạo mới có thể đối đầu được với hắn thôi.
Viện trưởng đến đây chủ yếu là trợ uy, đồng thời cũng tranh thủ kéo dài thời gian cho Thẩm Hạo xuất quan phòng trừ việc Tuyết Lam đến đây gây sự.
Tuyết Lam tiến vào trong đại sảnh của Thẩm Hạo rồi từ tốn ngồi xuống ghế dành cho khách rồi hướng Thẩm Lăng Chính nói ra:
“Ta đến đây để gặp Thẩm Hạo giải quyết chút nhân quả, các ngươi mau mau đi gọi lão ra đây”.
Giải quyết nhân quả không phải là chuyện nhỏ, đối với tu sĩ, đây chính là đại sự, Tuyết Lam đã dùng đến bốn chữ này thì cũng đại biểu cho việc Thẩm Hạo không ra thì hắn sẽ không đi.
Đến viện trưởng cũng cảm thấy chuyện này không ổn cho lắm, nhân quả là chuyện song phương, lão cũng không nguyện ý dính vào cái nhân quả kia nhưng vì thân phận của lục tiên sinh, lão cũng không thể tùy tiện rời đi được.
Thẩm Lăng Chính là người bất ngờ nhất ở đây, lão sao không rõ mấy vấn đề nhân quả của phụ thân, từ bao giờ phụ thân hắn lại có nhân quả với một nhân vật như thế này rồi.
Thẩm Lăng Chính trầm mặc một hồi rồi cẩn thận ôm quyền nói ra:
“Khương tiền bối, không biết tiền bối biết đến phụ thân từ bao giờ?”.
Tuyết Lam nhàn nhạt đáp:
“Ta chưa từng gặp Thẩm Hạo”.
Nghe vậy, viện trưởng liền cau mày lại, chưa gặp mà đã phát sinh nhân quả, tình huống này không phải là không có. Bất quá có một vài trường hợp không được tốt đẹp cho lắm mà thôi.
Đơn cử như... trả thù cho một bên thứ ba chẳng hạn.
Suy nghĩ này cũng đồng dạng xuất hiện ở trong đầu Thẩm Lăng Chính, cho nên lão liền lo lắng không thôi, kết hợp thêm với phong mang lạnh lẽo kia nữa thì xác suất trả thù cũng hề thấp chút nào.
Lão liền có chút xoắn quýt không thôi, không hiểu sao đột nhiên kẻ thù lại xuất hiện rồi. Lão nhanh chóng suy nghĩ rồi đáp lại:
“Không biết, vãn bối có thể biết gia phụ cùng tiền bối đã phát sinh qua chuyện gì được không?”.
Tuyết Lam nhìn qua Thẩm Lăng Chính một hồi, một cỗ hàn khí liền tỏa ra từ người hắn, không gian trong đại sảnh ngay lập tức liền xuất hiện lên một tầng băng trắng lạnh lẽo.
Giọng của hắn mang theo hơi trắng liền vang lên:
“Lão thất phu cậy già lên mặt đánh đệ đệ nhà ta thì thử hỏi ta có nên giáng lâm đến đây đánh lão lại một trận không?”.
Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lẽo, cái lạnh này đã vượt xa hàn khí thông thường quá nhiều rồi, đến viện trưởng là Kim Đan cảnh đỉnh phong cũng phải cảm thấy khó hít thở không thôi.
Trong đầu liền khẩn trương thành một đoàn.
Cường nhân, chắc chắn là một cường nhân!
Thẩm Lăng Chính cũng bị cái lạnh này dọa sợ, trên người hắn đã dần dần xuất hiện một tầng băng mỏng, toàn thân liền run rẩy vì lạnh không thôi.
Giữa lúc này, một tiếng kiếm minh bất ngờ kêu lên, một luồng kiếm quang bất ngờ quét qua, không gian băng giá này ngay lập tức liền bị chém tan.
Thân ảnh của Thẩm Hạo liền xuất hiện ở ngay ngoài sân, khí tức phát ra cực kỳ thâm trầm, không giận mà uy, xung quanh lượn lờ không biết bao nhiêu là kiếm khí.
Trên đầu còn xuất hiện hư ảnh của ba đóa liên hoa nhưng nếu nhìn kỹ thì mỗi đóa liên hoa này đều được do hư ảnh kiếm khí tụ họp lại mà tạo thành.
Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Thẩm Hạo vừa đến liền mở ra trạng thái mạnh nhất của Liên Hoa Kim Kiếm ra, thanh âm của lão trầm ổn vang lên:
“Đạo hữu, có khúc mắc gì thì có thể tìm đến lão phu, hà tất phải ra tay với hậu bối?”.
Nghe vậy, khóe miệng Tuyết Lam liền khẽ cong lên, hắn đứng dậy khỏi ghế, uy thế của Hóa Nguyên cảnh liền thả ra mà đối kháng lên, hư ảnh lục giác tuyết hoa liền xuất hiện khắp nơi đối ứng với kiếm khí.
Hắn nhàn nhạt đáp:
“Bắt nạt Kim Đan cảnh đương nhiên không có tư vị gì nhưng lão thất phu ngươi lấy Hóa Nguyên cảnh còn dám ra tay với cả Luyện Khí cảnh thì tư vị hẳn là đặc sắc đi?”.
Lời này vừa ra, vô luận là viện trưởng, Thẩm Lăng Chính hay là Thẩm Triết trốn ở xa xa thì cũng nhịn không được mà nhìn về phía Thẩm Hạo một chút.
Bỏ qua tận hai đại cảnh để bắt nạt tu sĩ Luyện Khí cảnh, mới nghe thôi đã thấy xấu hổ rồi. Mà xấu hổ nhất đương nhiên là Thẩm Lăng Chính.
Trong đầu hắn đã chửi loạn lên một tràng rồi.
Con bà nó lão gia tử này từ khi nào lại đi bắt chẹt hậu bối Luyện Khí cảnh rồi?
Thẩm Hạo nghe vậy liền đen mặt, lão nóng tính quát lại:
“Nói bậy, lão phu từ lâu đã không ra Nguyệt Hải Thành, làm sao lại đi bắt nạt hậu bối được, ngươi đừng ngậm máu phun người”.
Viện trưởng nghe xong cũng cảm thấy có lý, Tuyết Lam là người ngoài thành, ngày hắn đến uy thế cũng không nhỏ nên ai cũng biết được.
Thẩm Hạo lập Thẩm gia cũng tiếp cận hai trăm năm, lão không ra khỏi Nguyệt Hải Thành thì làm sao lại dùng cảnh giới Hóa Nguyên cảnh đi bắt nạt Luyện Khí cảnh được.
Tuyết Lam đã sớm dự kiến Thẩm Hạo sẽ nói ra như vậy, dù sao sự kiện năm đó cũng không tính là quá lớn, lão làm sao liên hệ đến đó mà nhớ ra được.
Khóe miệng Tuyết Lam liền có chút vểnh lên, hắn lập tức nói ra thời điểm cùng địa điểm của đêm hôm đó ra cho lão nghe.
Viện trưởng mới đến nên sẽ không biết đến đoạn thời gian đó, còn Thẩm Lăng Chính khi đó lại đang bế quan, đương nhiên cũng không tường. Nhưng sau khi lão xuất quan thì đã nghe nói lại rồi.
Con ngươi lão liền có chút co rụt lại, biểu cảm này tự nhiên không qua mắt được viện trưởng. Thế là viện trưởng liền biết chuyện này là thật.
Sắc mặt lão liền... có chút hơi khó coi.
Nho Môn coi trọng tôn ti trật tự, nếu bảo thế lực nào tuân thủ chuyện cường giả không ra tay với hậu bối nhất thì câu trả lời chính là Thư Viện. Bởi quy định này chính là Thư Viện đặt ra từ hàng vạn năm trước.
Thẩm Hạo có là lão tổ của lục tiên sinh Hiên Minh đi chăng nữa thì loại hành động này tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Nhưng vì mặt mũi của lục tiên sinh cũng như của Phu Tử, lão sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài. Bất quá lão cũng không lựa chọn ở lại đây nữa.
Lão nhanh chóng ôm quyền hướng Thẩm Hạo nói ra:
“Thẩm đạo hữu, nếu đây đã là chuyện cá nhân thì lão phu không thể giúp được gì, đạo hữu tự giải quyết lấy vậy”.
Vừa dứt lời, thân ảnh của lão liền hóa thành lưu quang mà bay trở về phân viện.
Thẩm Hạo cũng không ngăn viện trưởng rời đi, bởi vì lão đã bị những lời kia của Tuyết Lam đóng đinh tại chỗ rồi. Năm đó lão đã nghĩ là sẽ chọc ra đại họa nhưng không nghĩ đến cái đại họa này lại thật sự giáng lâm.
Lão âm trầm lại nói ra:
“Ngươi cùng tên tiểu tử đó có quan hệ gì?”.
Tuyết Lam nhìn qua Thẩm Lăng Chính rồi quay lại hướng Thẩm Hạo nhàn nhạt đáp:
“Hắn chưa nói với ngươi ta họ Khương sao?”.
“Không lẽ...”, Thẩm Hạo đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Tuyết Lam gật nhẹ đầu tiếp lời:
“Không sai, tiểu Hy là đệ đệ ta, hôm nay ta đến đây đương nhiên là để trả lại những gì ngày hôm ấy hắn phải chịu đựng”.
Nghe vậy, khóe miệng của Thẩm Hạo liền giật giật không thôi. Thân phận của Khương Hy lão đương nhiên biết, là trẻ mồ côi nhưng đồng thời cũng là đệ tử chân truyền Cửu Tiêu Tông.
Bất quá lại không nghĩ đến thân phận gia tộc của hắn lại cao đến vậy.
Ca ca là Hóa Nguyên cảnh thì phụ mẫu rốt cuộc có phải là Nguyên Anh hay không?
Thẩm Hạo đột nhiên cảm thấy tình huống có chút ăn không tiêu.
Lần này đúng là chọc ra đại họa thật rồi.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác sao nha!
Tác cảm ơn!