Khoảng thời gian sát thủ Kim Diện liên lạc với Hoàng Ngưu trưởng lão tương đối lâu, nội việc trình bày lại khoảng thời gian Khương Hy theo dõi Quỳ Liên thôi cũng ngốn hết một canh giờ rồi chứ đừng nói là lúc đấu chiến với nhau.
Tính tổng lại thì cũng tốn gần ba tiếng đồng hồ mới có thể cáo tri lại hết sự việc và cũng trong thời gian này, thương tích của Khương Hy đã ổn định trở lại.
Thực tế hắn chỉ cần một canh giờ là đủ, dù sao linh thức của hắn chưa bị hao kiệt nên độ khống chế sinh mệnh lực của hắn vẫn còn rất tốt, chữa thương nhanh cũng là chuyện bình thường.
Kế tiếp Khương Hy dùng ba mươi phút để gọi sát thủ Kim Diện, xem thử đối phương có đang nhìn chằm chằm vào hắn không, kết quả gọi đến khản cả giọng cũng chẳng thấy ai xuất hiện.
Thế là hắn quyết định rời đi, đương nhiên hắn cũng sẽ không kết luận đối phương không theo dõi hắn bởi hắn không biết được người kia liệu có đủ kiên nhẫn để ẩn nấp không ra không.
Cho nên trước mắt hắn quyết định đi một bước rồi nhìn một bước vậy.
Trận chiến vừa rồi với Quỳ Liên xác thực rất hung hiểm nhưng cũng không phải không đem lại chút lợi ích nào.
Quỳ Liên rất mạnh, đấu pháp của nàng phi thường linh hoạt cùng đa dạng, Khương Hy cũng học được không ít. Bây giờ hắn chỉ cần dành thời gian tiêu hóa một chút là được.
Trận vừa rồi đối với hắn cùng Quỳ Liên đều rất đặc biệt.
Bản thân hắn chưa dùng hết toàn lực của bản thân nhưng chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, hắn không dùng lấy một chút hoa chiêu nào cho nên toàn bộ bản sự không dốc ra hết được, cảm giác vừa thừa thải lại vừa thiếu thốn.
Thiên Nguyệt Thoái Phá có sức công phá rất cao, trải qua cải tiến thì sức công phá này lại càng thêm nội liễm, Quỳ Liên trúng trực tiếp một chiêu Khuyết Nguyệt liền không thể đứng thẳng người được.
Chỉ là Khương Hy ẩn tàng môn chiến kỹ này đến cùng nên không thể thẳng tay đánh nàng được. Nàng nhận định hắn rất đúng, ra tay thi thoảng vẫn còn do dự.
Nếu đứng trên lập trường đời trước tức là đệ tử chính phái, Khương Hy chắc chắn sẽ thẳng tay với Quỳ Liên nhưng đời này hắn có lập trường khác, mỗi hành động đều phải cân nhắc thật kỹ rồi mới làm.
Hoặc đơn giản, hắn không muốn nặng tay.
Về phần Quỳ Liên, đây có lẽ là lần đầu nàng dốc hết sức để đánh với một tu sĩ khác ở Bắc Nguyên, đảm bảo nàng sẽ lĩnh hội được không ít đâu.
Theo tình báo của Dạ Ma thì Cực Tây cùng ba địa vực còn lại có cách đấu pháp rất khác nhau, nhìn vào Quỳ Liên là biết, chiêu nào chiêu nấy đều ghê rợn kinh người.
Không moi tim, bứt đầu thì cũng moi dạ dày ra ăn.
Khương Hy từng nhìn Tuyết Lam ăn tim uống máu của một nữ tử Băng Tinh Tộc rồi nên vốn nghĩ bản thân đã miễn nhiễm nhưng không, Quỳ Liên cho hắn một cái kinh hãi khó thể nào quên được.
Cảm giác nhìn người khác ăn thịt bản thân mình rất có tư vị, một tư vị khó nói nên lời.
Mặt khác, trong quá trình rời đi tìm chỗ để dừng chân thì Khương Hy cũng liên lạc với Tuyết Lam để báo bình an.
Kết quả Tuyết Lam giáo huấn hắn đến tận một canh giờ liền.
Hắn cùng Tuyết Lam có huyết khế nên chỉ cần hắn cảm giác được tử vong thì Tuyết Lam cũng sẽ cảm ứng được. Tuyết Lam đã nhắc nhở từ trước, hắn cũng có nghe theo, chỉ là hắn đánh giá sai Quỳ Liên nên mới chịu thiệt như thế.
Đương nhiên Tuyết Lam sẽ không nhìn ở điểm đó, mắng vẫn cứ mắng thôi, dù sao Khương Hy làm việc vẫn chưa đủ cẩn thận nên đành phải quỳ gối nghe mắng vậy.
Tuyết Lam xuất thân là võ tướng nhưng không ngờ công phu võ mồm cũng đáng sợ kinh dị. Khương Hy bị mắng một canh giờ liền nhưng không có câu nào bị trùng với nhau cả.
Và cũng từ đó, Khương Hy thật không dám hành động khinh suất nữa, nghe Tuyết Lam mắng đúng thật là ác mộng.
...
Quay lại thực tế, sau khi đi một vài vòng để xác nhận vị trí của mình thì Khương Hy mới biết được bản thân hắn đang ở đâu.
Nơi đây là khu vực tây nam của Bắc Nguyên, vừa vặn cũng là cảnh nội của Đại Tinh Hoàng Triều, bất quá nơi này có chút đặc biệt hơn hai chữ ‘cảnh nội’ kia.
Bởi luận về địa điểm, nơi này chính là địa giới trung ương của Đại Tinh Hoàng Triều, nói thẳng ra chính là địa bàn của Hoàng Thành Đại Tinh.
Khương Hy không nghĩ đến bản thân hắn tháo chạy thế nào mà lại đâm đầu đến Hoàng Thành Đại Tinh rồi.
Nhưng chạy đến nơi này cũng không phải nguy hiểm, hiện tại Khương Hy mang thương thế ở trong người nên hắn cần một nơi có đại lượng thiên địa linh khí, Hoàng Thành xác thực là nơi phù hợp nhất hiện nay.
Khương Hy không thể đến cấm địa của các đại tông môn được bởi hắn là ngoại nhân nhưng Hoàng Thành thì lại được.
Hoàng Thành không bài xích tán tu, chỉ cần đạt đủ yêu cầu tối thiểu là có thể nhập thành được rồi.
Điều kiện để vào Hoàng Thành cũng cao không kém, đầu tiên là phải có thông hành lệnh, không có thông hành lệnh thì coi như đưa ngàn vạn linh thạch cũng không thể nhập thành.
Hoàng Thành là nơi sâm nghiêm, đương nhiên cảnh giới phải nghiêm ngặt, không thể để người nào muốn nhập thành là nhập được.
Thứ hai, tu vi của tu sĩ bắt buộc phải là Trúc Cơ cảnh, Luyện Khí cảnh không có quyền được hưởng đại lượng thiên địa linh khí của linh mạch Đại Tinh.
Nghe qua sẽ khiến nhiều người nghĩ Hoàng Thành không có phàm nhân cùng tu sĩ Luyện Khí cảnh nhưng thực tế thì vẫn có, bất quá đó là dân bản địa, ngay từ đầu đã sinh ra và lớn lên ở Hoàng Thành rồi.
Hai điều kiện kia chỉ áp dụng cho tu sĩ ngoại thành mà thôi, vừa vặn, Khương Hy đáp ứng được hai điều kiện này.
Tính toán một hồi, Khương Hy liền chuyển hướng di chuyển về phía Hoàng Thành Đại Tinh, hắn dự kiến sẽ tiềm tu tại nơi đó một đoạn thời gian.
...
...
Hoàng Thành Đại Tinh là một trong bốn tòa thành lớn nhất toàn Đại Lục, tổng diện tích của nó không lớn như Thư Viện nhưng cũng đạt được bảy phần diện tích của nơi đó.
Dân số của Hoàng Thành cực kỳ nhiều, hai mươi hai triệu dân, trong đó có bảy triệu dân là phàm nhân, còn mười lăm triệu người còn lại là tu sĩ.
Chỉ nhìn vào mỗi dân số thôi thì Hoàng Thành phải gấp bốn lần các tòa đại thành Nguyên Anh cảnh khác.
Đương nhiên, thế lực ở nơi đây cũng đáng sợ không kém.
Đứng đầu Hoàng Thành là hoàng cung, đứng đầu hoàng cung dĩ nhiên là Tinh Hoàng, bản thân bên trong hoàng cung còn cất giấu không ít cao thủ, thậm chí phân nửa cao thủ của Đại Tinh Hoàng Triều đều được giấu ở trong đại nội này.
Tu vi của Tinh Hoàng cực kỳ cao thâm, nhiều năm trước khi Khương Hy còn là Phù Linh đã không nhìn ra được tu vi của vị này rồi thì bây giờ lại càng không thể nhìn ra.
Trừ bỏ hoàng cung quyền thế thì Hoàng Thành còn có không ít thế gia đại tộc Nguyên Anh cảnh, tất cả đều là thế lực của quan lại Tam công, Cửu khanh.
Khương Hy không biết quá rõ về thế lực Kim Đan cảnh tại Hoàng Thành bởi số lượng quá nhiều, ít nhất cũng phải mấy chục nhà.
Các đại thành khác về cơ bản không thể nào so nổi với Hoàng Thành, nước của Hoàng Thành cực kỳ sâu, thế lực ở nơi đây cũng cực kỳ phức tạp không gì sánh nổi.
Nhưng trong số các đại tộc Nguyên Anh cảnh ở Hoàng Thành thì phải nhắc đến Thẩm gia, đây chính là đệ nhất đại tộc dưới hoàng tộc.
Gia chủ là Thái Sư đương triều Thẩm Thanh Phong, tu vi cao dọa người, lấy thực lực của vị này, chỉ cần đánh một chưởng thôi là Phù Linh hồi phi yên diệt ngay tại chỗ.
Và đây cũng là đại tộc sở hữu nhiều Nguyên Anh cảnh nhất ở Hoàng Thành trừ hoàng tộc.
Khương Hy đến Hoàng Thành để trị thương, đồng thời hắn cũng sẽ không quên nhìn chằm chằm vào đại tộc này một chút.
Hắn không có nhân quả hay bất cứ ân oán nào với Thẩm gia nhưng Thẩm Thanh Phong không phải người hiền lành gì, nếu lão biết Hiên Minh thuộc huyết mạch của Thẩm gia thì không biết lão sẽ làm ra hành động điên khùng nào đâu.
Thư Viện coi như là đại thế lực cổ xưa thì cũng khó xử trong tình huống này.
Thẩm Thanh Phong chỉ cần lấy cớ là việc nhà thôi thì Thư Viện cũng không thể làm gì được, huyết mạch của Hiên Minh không thể đổi, hắn có đổi họ thì huyết mạch của Thẩm gia vẫn chảy trong người hắn.
Đương nhiên, chuyện này sẽ được giải quyết nếu Đại Địa chân nhân ra mặt nhưng đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ nhảy sang một khía cạnh hoàn toàn khác.
Thẩm gia có xác suất cao sẽ bị Đại Địa chân nhân diệt từ trên xuống dưới thật.
Vị kia làm việc bá đạo không phải ngày một ngày hai, toàn Đại Lục thật không ai dám gây sự với vị đó cả.
...
Khương Hy tốn tiếp một canh giờ để đến Hoàng Thành rồi phải dành tiếp ba mươi phút để xếp hàng.
Người đến Hoàng Thành nhiều vô kể, hàng dài phải kéo đến hàng dặm, thời gian làm thủ tục cũng lâu không kém nhưng không ai dám than vãn một lời nào cả.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Cơ hội tiến vào cực phẩm linh mạch để tu hành đâu phải dễ có, làm loạn thể nào cũng sẽ bị quân đội trấn áp rồi cấm cửa một đời mất.
Khương Hy chờ đợi đã quen nên ba mươi phút với hắn cũng không phải vấn đề lớn, sau khi hắn xuất thông hành lệnh cùng tu vi ra thì thủ tục nhập thành cũng không tốn bao nhiêu cả, khoảng tầm mười phút là xong.
Khương Hy nhận được một tấm mộc bài, trên tấm mộc bài này được ếm một loại phù văn báo hiệu thời gian rời thành.
Trừ bỏ dân bản địa, tu sĩ ngoại lai không thể nán lại Hoàng Thành quá lâu, ngắn nhất là trong một tháng phải rời đi, nhiều nhất thì có thể nán lại được năm năm.
Hoàng Thành cố tình làm như vậy là để cho tất cả mọi người có cơ hội được nhập thành để tu luyện, đồng thời thông qua đó Hoàng Triều cũng có thể nắm bắt được số lượng cao thủ trong cảnh nội.
Cao thủ của Hoàng Triều đã rất nhiều nhưng nhiều thôi thì không đủ, phải nhiều một cách dọa người mới được.
Rất nhiều tu sĩ vì công danh lợi lộc nên mới đến Hoàng Thành, mong chờ được hoàng cung chiêu mộ về dưới trướng, loại chiêu mộ này còn được biết đến với hai chữ ‘cung phụng’.
Toàn bộ tu sĩ Kim Đan cảnh ở trong cảnh nội chính là cung phụng của Hoàng Triều, một khi Hoàng Triều vận quốc lực thì số lượng cung phụng này sẽ hành động ngay.
Đương nhiên dưới Kim Đan cảnh cũng có thể được chiêu mộ, tiền đề là phải đủ tiềm lực để Hoàng Triều đầu tư.
Khương Hy không muốn được chiêu mộ, dù sao Hoàng Triều cực kỳ ‘bẩn’, hoàng cung lại là nơi thâm căn cố đế của ‘bẩn’ nữa nên hắn không muốn dính dáng một chút nào.
Bất quá trước mắt hắn sẽ ở lại Hoàng Thành năm năm để tu luyện. Quỳ Liên quá mạnh nên trước mắt hắn phải đề thăng bản thân mình, cái trò dùng người khác để mài nàng bây giờ vô dụng rồi.
Sau trận chiến đó nàng chắc chắn sẽ phòng bị rất kỹ càng.
Còn về việc nàng có nán lại Bắc Nguyên trong năm năm không thì Khương Hy không biết được, dù sao hiện tại chuyện thương thế của hắn có lẽ đã truyền đến tai Dạ Ma.
Trong mấy năm có lẽ hắn sẽ không thể ra tay lại được nên hắn có quyền ‘khất’ cái nhiệm vụ ám sát này.
Dạ Ma là nơi máu lạnh, đương nhiên sẽ không vì hắn bị thương mà nương tay không phạt nhưng hắn vẫn muốn thử một chút.
Xem thử thế lực này xem trọng hắn được bao nhiêu, có thể mắt nhắm mắt mở cho hắn những hành động nào.
Hành động này của Khương Hy có chút hơi điên rồ nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, lấy tình trạng bây giờ muốn dọa sợ Quỳ Liên thì còn lâu mới được.
Không cẩn thận không khéo lần kế tiếp không chỉ dạ dạy đâu mà đến tim, gan của hắn cũng bị nàng lôi ra nhấm nháp cũng nên.
Lại nói về quyền hạn ở lại Hoàng Thành, tu sĩ có quyền quyết định được mình ở lại bao lâu, tùy thuộc vào số lượng linh thạch quyết định.
Mười vạn linh thạch ứng với một tháng, một trăm vạn linh thạch ứng với một năm và năm trăm vạn linh thạch ứng với năm năm.
Tài phú của Khương Hy nhiều vô kể, tổng linh thạch của hắn vượt qua hai ngàn vạn linh thạch, một lần xuất ra năm trăm vạn vẫn còn dư chán.
Mặt khác, năm trăm vạn này ngoại trừ mua được thời gian nán lại thành thì nó cũng đại diện cho quyền hạn cũng như chỗ ở của Khương Hy trong năm năm tới.
Đầu tiên, quyền hạn của hắn sẽ không dưới Tòng Lục Phẩm tức Tri phủ, đương nhiên ý nghĩa của chữ ‘quyền hạn’ này chính là đảm bảo hắn không bị những quan lại dưới Tòng Lục Phẩm gây khó dễ.
Đồng thời loại quyền hạn này cũng giúp hắn không bị mấy tên công tử, tiểu thư thế gia đến làm phiền, trên đời này không phải ai cũng như Trầm Luân biết quay đầu là bờ đâu cho nên năm trăm vạn này sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề phiền nhiễu đó.
Thứ hai, nơi ở của hắn sẽ được đặt trong khu vực có linh mạch tương đối nồng đậm, phẩm chất không kém thế gia Kim Đan cảnh.
Đồng thời bên người cũng được cấp thêm một xe ngựa đi đường, mười gia nhân Luyện Khí cảnh cùng hai gia nhân Trúc Cơ cảnh
Loại đãi ngộ này xác thực rất ổn, Khương Hy đương nhiên không có vấn đề gì hết, tùy tiện xuất linh thạch ra là được.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác sao nha!
Tác cảm ơn!