Kế Trường Minh cùng Khương Hy tiến đến lôi đài tự nhiên dẫn đến không ít sự chú ý, dù sao Kế Trương Minh khá kiêu ngạo, người có tư cách lên được lôi đài với hắn tự nhiên không thể nào yếu được.
Cho nên Khương Hy cũng ‘tiện đường’ được người khác quan sát một phen, chỉ có điều không nhìn thì thôi, một khi nhìn thấy hắn thì người nào người nấy đều nghệt mặt ra nhìn thẳng vào mặt hắn.
Tuy nói rằng thực lực cùng dung mạo không quan hệ nhưng nhìn thấy dung mạo đẹp thì người người cũng không nhịn được nhìn một chút.
Nhất là nữ nhân, dung mạo của Khương Hy đích xác là sát thương chí mạng đối với con tim ‘thiếu nữ’ của các nàng.
Về phần nam nhân thì ghen ghét không thôi, địch ý như có như không liền xuất hiện không ngừng, bọn hắn còn thầm mong Kế Trường Minh nên đánh thật nặng tay vào, hủy dung được hắn luôn thì càng tốt.
Không đến mười phút sau, số lượng người kéo đến quan chiến mỗi lúc một nhiều, trừ bỏ tu sĩ trong Hoành Thành cùng Thái Huỳnh gia ra thì đệ tử của bốn đại tông môn cũng đã tập hợp ở đây đầy đủ rồi.
Đột nhiên, Khương Hy khẽ di chuyển mắt sang nhìn về một nữ nhân ở một phương xa. Nữ nhân này nhắm mắt từ đầu đến đuôi, trên thân mang một bộ trường bào màu hồng phấn có điểm họa tiết cánh sen rất tinh tế.
Đồng dạng với Kế Trường Minh, Dục Hỏa trong thể nội của nàng cũng cực kỳ ít ỏi và tu vi cũng là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều, bất quá lại là đỉnh phong cảnh, chỉ cách một bước nữa là vào Hợp Cửu Kiều rồi.
Khương Hy liền âm thầm gật đầu, thiên kiêu đời này của Huyền Thủy Am cũng không tồi, tu vi còn cao hơn Kế Trường Minh một đoạn.
Dường như nàng cũng cảm nhận được hắn đang quan sát nên cũng nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.
Khương Hy cũng không thất lễ, hắn liền mỉm cười gật nhẹ đầu đối với nàng.
Hành động của hắn rất dễ thấy, nên rất nhanh dẫn đến sự chú ý của người khác. Từng tiếng xì xào một lần nữa lại nổi lên.
Thông qua đó, Khương Hy mới biết được, nữ nhân đó là Quan Mộng Hân, thiên kiêu đời này của Huyền Thủy Am.
Theo trí nhớ của hắn thì tại Dạ Ma, cái đầu của nàng có giá hai trăm vạn linh thạch, giá cả không hề nhỏ một chút nào.
Kế Trường Minh cũng có tên ở trong nhưng có lẽ vì hắn ít khi xuất sơn nên lượng tiền thưởng cũng có chút thấp, khoảng độ một trăm vạn linh thạch là cùng.
Lần đó vì tầm mắt của Khương Hy có chút cao nên hắn chỉ thấy mỗi ba người Quỳ Liên, La Huyền Tử cùng Hiên Minh, những người còn lại hắn cũng chỉ xem qua một chút thôi, cũng không nhìn nhiều.
Kế Trường Minh đi phía trước nghe thấy tiếng xì xào ở xung quanh liền quay lại nhìn Khương Hy nói ra:
“Quan Mộng Hân là đệ tử quan môn của Huyền Thủy Am chủ, địa vị của nàng rất cao, thực lực cũng rất mạnh, Vân Tuyên Tiết cũng không phải đối thủ của nàng”.
“Vân Tuyên Tiết?”, Khương Hy không biết cái tên này.
Kế Trường Minh cười cười đáp lại:
“Là người tu luyện cực âm theo lời của ngươi”.
Nghe vậy, Khương Hy khẽ gật đầu, nghe qua cái tên thì hắn không quá nắm rõ đây là tên nam nhân hay tên nữ nhân như nghe từ ‘cực âm’ là hắn hiểu rồi.
Vân Tuyên Tiết là nữ nhân, là người tu luyện Thiên m Ngọc Công ở đời này của Cửu Tiêu Tông, tu vi cùng thực lực không kém Kế Trường Minh nhưng lại thua Quan Mộng Hân.
Đối chiếu qua thôi cũng biết kết quả của Kế Trường Minh khi đấu với Quan Mông Hân rồi, bất quá hắn không chịu nhận thua mà thôi.
...
Không bao lâu sau, cả hai người bọn hắn đều thượng đài, lôi đài nơi đây dù được làm thô sơ nhưng độ rộng cũng lớn không ngờ, bán kính có khi cũng lên đến một trăm mét.
Kế Trường Minh nhìn xuống bên dưới một hồi rồi có chút áy náy nói ra:
“Khương đạo hữu, thật có lỗi, ta kéo đến không ít người rồi”.
Khương Hy cười cười đáp lại:
“Không sao, ta cũng đã mường tượng đến cảnh này từ trước”.
Giữa lúc này, Quan Mộng Hân đột nhiên phi thân xuống giữa lôi đài, vừa vặn ngăn cách bọn hắn ra hai bên, hai mắt của nàng vẫn nhắm như cũ, nàng nhẹ giọng nói ra:
“Ta sẽ làm trọng tài cho trận này”.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, tựa như lông hồng vậy, nghe rất êm tai, hơn nữa cũng dễ tạo hảo cảm với người khác.
Kế Trường Minh gật đầu đáp lại:
“Đa tạ Quan đạo hữu”.
Quan Mộng Hân gật đầu, ngụ ý là không có gì, sau đó nàng hướng Khương Hy mỉm cười, đồng thời cũng hỏi tên họ một chút để thông báo trận chiến.
Đây cũng chỉ là thủ tục bình thường thôi nên Khương Hy cũng không cần che giấu mấy làm gì. Đồng dạng như Kế Trường Minh, nàng cũng không biết Thiên Nguyệt Tông là tông môn nào nhưng cũng không để ý mấy.
Người được Kế Trường Minh để ý tuyệt nhiên không chỉ đơn giản dựa vào mỗi tên tông môn mà còn nhìn vào thực lực nữa.
Cáo tri xong xuôi, Quan Mộng Hân liền lui về sau mở miệng nói ra:
“Luận bàn chiến, Kế Trường Minh của Cửu Tiêu Tông đấu với Khương Vô Nhai của Thiên Nguyệt Tông. Trận đấu kết thúc khi một trong hai chịu thua hoặc không còn khả năng tái chiến”.
Giọng của nàng vẫn nhẹ như cũ nhưng nhờ có linh lực gia trì nên vang rất rõ ràng, những đệ tử khác nghe đến tên của Khương Hy thì một mặt mờ mịt không thôi, bọn hắn chưa nghe qua tên này bao giờ chứ đừng nói là Thiên Nguyệt Tông.
“Khương Vô Nhai? Đã ai nghe qua chưa?”.
“Chưa nghe, không biết”.
“Thiên Nguyệt Tông là tông môn nào?”.
“Chắc đến từ Đại Nguyệt Hoàng Triều”.
“...”
Tiếng nghị luận vang lên khắp nơi nhưng không được bao lâu thì lại im lặng lại bởi Quan Mộng Hân đã tuyên bố bắt đầu luận bàn rồi.
Lời của nàng vừa dứt, Kế Trường Minh lập tức động thủ, bội kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm minh vang vọng đầy trời, kiếm khí sắc lẻm xuất hiện khắp nơi oanh sát về phía Khương Hy.
Tốc độ mỗi đợt kiếm khí đều rất nhanh hơn nữa quỹ tích di chuyển lại rất quen thuộc.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, nguyên lai là Hạo Dương Kiếm Quyết.
Sau đó, một chân của hắn bước ra, Đạp Vân Bộ được thi triển, thân hình hắn liền phiêu miễu như mây, ẩn ẩn hiện hiện không cố định một chút nào.
Hắn khéo léo tránh né từng đợt kiếm khí một mà không tốn lấy một sức nào. Kế Trường Minh cũng không ngạc nhiên, tay cầm bội kiếm của hắn biến chiêu.
Số lượng kiếm khí kia lập tức hợp lại thành từng đạo kiếm quang nhỏ lao về phía hắn, tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn.
Nhưng đó không phải tất cả, Khương Hy hiểu Hạo Dương Kiếm Quyết, môn chiến kỹ này một khi đi đôi với Thái Dương Thiên Công thì uy lực của nó còn mang theo một cỗ nhiệt lực rất khủng khiếp.
Thiên địa linh khí xung quanh sẽ bị cỗ nhiệt lực này làm xáo trộn không ít đâu.
Hắn nhanh chóng dùng Hắc Trúc Bút họa một đạo Thủy Cầu Phù, kế tiếp liền khéo léo dùng linh thức điều khiển khối thủy cầu đó bao bọc bản thân lại.
Từng đạo kiếm quang kinh người kia lập tức đánh vào thủy cầu nhiệt lực cao gặp nước liền sinh ra vân vụ không ngừng, che hết tầm mắt của mọi người.
Để tránh bị nhận dạng, Khương Hy quyết định không dùng Nhân Phù mà chỉ dùng Hắc Trúc Bút họa phù bình thường thôi, hôm nay hắn sẽ chiến đấu như một Phù sư bình thường.
Giữa đám vân vụ này, một đạo Băng Hóa Phù ngay lập tức sáng lên, nhiệt độ xung quanh liên tục giảm mạnh, toàn thân Kế Trường Minh được bao phủ không ít tầng băng mỏng.
Thấy vậy, pháp lực của Thái Dương Thiên Công liền bùng nổ ra nhưng trước đó, Khương Hy đã nhanh chóng họa xong Băng Bạo Phù.
Nhiệt lực của Kế Trường Minh vừa ra, Băng Bạo Phù cũng kích phát.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên, băng vụ văng ra xung quanh tạo thành một cơn gió mạnh thổi ra bên ngoài.
Ở giữa đám vân vụ đó, một cột hỏa kinh bất ngờ tản ra phóng thẳng lên trên trời, thân hình của Kế Trường Minh lộ ra bên ngoài, lông tóc không tổn hại một chút nào cả, một tay của hắn tiếp tục huy kiếm, kiếm khí xung quanh bùng nổ như triều lũ quét về phía Khương Hy.
Gọi là triều lũ như trong mắt Khương Hy, một chiêu này không khác gì dùng dung nham đánh thẳng về phía hắn.
Pháp lực của Thái Dương Thiên Công mang theo một cỗ hỏa kình cực kỳ kinh khủng, sức nóng không khác gì mặt trời cả, mặt sàn lôi đài trong chốc lát bị cỗ hỏa kình này làm tan chảy không ít.
Thần sắc của Khương Hy vẫn bình chân như vại, một chân bước ra, thân hình hắn lập tức tiêu biến tại chỗ rồi hiện ra ở trên không trung, nhờ vào Đạp Vân Bộ, trong chốc lát, thân hình hắn liền lơ lửng giữa trời cao.
Một đạo phù khổng lồ bất ngờ sáng lên giữa trời.
“Hóa Vũ Phù”.
Theo đó, mây đen kết lại, sấm chớp giật đánh, hạt mưa liền rơi xuống không ngừng. Băng Hóa Phù lại tiếp tục sáng lên, từng giọt mưa lập tức hóa thành từng đoàn băng châm rơi xuống không ngừng.
Đáy mắt Kế Trường Minh nổi lên chiến ý cực thịnh, kiếm chiêu lại đổi, vốn dĩ kiếm khí đang kết lại thành triều lũ thì bây giờ đột ngột chuyển hướng phóng thẳng lên trời như dung nham tuôn trào.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["fadabbbedcefadecf","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Rầm!
Từng đợt băng châm va chạm với kiếm khí liên hồi, kiếm khí của Hạo Dương Kiếm Quyết rất mạnh nhưng mỗi một cây băng châm đều được hòa trộn nhân tức ở trong nên độ cứng cáp cùng uy lực không kém kiếm khí một chút nào.
Một lần nữa khói trắng mù mịt bay ra khắp nơi, Khương Hy nhanh chóng mượn thủy chi ý cảnh ngưng kết khói trắng trở về thể lỏng là nước, đồng thời Hắc Trúc Bút cũng nhanh chóng họa ra Thủy Long Phù.
Ngao!
Long ngâm đột nhiên vang vọng lên, một con thủy long khổng lồ ngay lập tức xuất hiện ở trên bầu trời, Khương Hy đạp nhẹ lên đầu nó rồi nhìn thẳng xuống phía dưới, khóe miệng khẽ cong lên.
Đồng dạng, Kế Trường Minh cũng cười lên một tiếng lớn, khí tức trên người liền bùng nổ ra không ngừng, tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều bùng nổ ra như phong bạo, uy thế còn cao hơn không ít tu sĩ Ngưng Dịch cảnh.
Một cột kiếm khí khổng lồ lấy hắn làm trung tâm liền bắn thẳng lên trời, Hỏa linh khí xung quanh dao động không ngừng.
Khương Hy có chút híp mắt lại quan sát Kế Trường Minh.
Hạo Dương Kiếm Thế cùng hỏa chi ý cảnh.
Hắn là thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, ngộ ra hai thứ này ở Trúc Cơ cảnh cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Hư ảnh mặt trời khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở sau lưng, so với Vệ Khắc Nguyên ngày đó tại Bạch Dương sơn mạch thì kém đi rất nhiều nhưng nhiệt lực tỏa ra từ đó cũng đủ khiến các đệ tử ở xung quanh phải run sợ rồi
Kế Trường Minh quát lên một tiếng đầy uy mãnh rồi chém ra một kiếm chiêu.
Kiếm minh vang vọng khắp bầu trời, một đạo kiếm quang khổng lồ bất ngờ ‘rơi’ từ trên trời xuống, nhiệt lực tỏa ra mạnh không ngờ.
“Thần Thông - Nhật Quang Lạc Kiếm”.
Uy thế khủng khiếp của Nhật Quang Lạc Kiếm ép xuống khiến những đệ tử khác thở không nổi, thần sắc của bọn hắn hoảng sợ không ngừng.
Mặc dù đã từng chứng kiến rồi nhưng vẫn rung động như cũ, thần thông Nhật Quang Lạc Kiếm xác thực đủ mức chấn nhiếp rất nhiều người ở nơi đây.
Quan Mông Hân tránh ở xa xa ‘thấy’ Kế Trường Minh xuất ra thần thông liền có chút cau mày, chưa gì đã xuất sử thần thông, tên này bị điên rồi sao? Không sợ giết chết đối thủ của mình?
Nàng nhanh chóng nhìn về phía Khương Hy, đồng thời cũng âm thầm chuẩn bị xuất thủ nếu hắn chịu không nổi.
Nhưng đáng tiếc, sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng phấp phới giữa trời cao, từng đạo khói trắng bốc lên từ con thủy long nhưng dưới pháp lực hùng hồn của hắn trấn tràng thì con thủy long này mới không chịu ảnh hưởng của nhiệt lực nữa.
Giữa lúc này, hư ảnh một cơn sóng biển khổng lồ bất ngờ xuất hiện, thủy chi ý cảnh hiện ra, Thủy linh khí ở xung quanh nhanh chóng tụ tập về lại đầu ngón tay của Khương Hy, nhân tức theo đó cũng luồn lách vào bên trong.
Hai mắt của hắn nhanh chóng chuyển thành một màu tím sáng ngời.
“Thần thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.
Một chỉ bắn ra nhắm thẳng về phía Nhật Quang Lạc Kiếm, so về kích thước thì một chỉ này quá kém xa, nếu không nhìn kỹ có khi còn không phát hiện ra được nữa kia.
Bất quá...
Oanh!
Va chạm xảy ra, thanh âm bùng nổ như sóng gầm núi lỡ, Nhật Quang Lạc Kiếm bất ngờ rung lên không ngừng rồi vỡ nát ra thành từng đạo quang vụ trôi đi mất.
Thần sắc Kế Trường Minh liền chấn kinh đến cực độ.
Nhật Quang Lạc Kiếm bị phá?
Hắn thật không tin nổi vào mắt mình nữa, thần thông đã xuất ra rồi nhưng vẫn cứ bị phá như thường.
Kế Trường Minh còn chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng long ngâm lại vang lên, đối mặt với hắn là một cái miệng lớn khổng lồ, bên trong chứa đựng một vùng nước xoáy chảy siết không ngừng nghỉ.
Thủy Long Phù xuất kích.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác sao nha!
Tác cảm ơn!