Huyền Lục

chương 407: chậm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kế Trường Minh có thể phát hiện ra được cách không họa phù cùng thân phận Phù đạo tông sư của Khương Hy thì Liễu sư thái sao lại không phát hiện ra được.

Thậm chí nàng còn rung động hơn không biết bao nhiêu lần.

Liễu sư thái không thích Phù đạo nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng đánh giá thiên phú Phù đạo của người khác.

Đạt được cấp bậc Phù đạo đại sư tại Trúc Cơ cảnh trong mắt nàng không phải chuyện lớn lao, chỉ có đỉnh phong đại sư thì mới được tính là thiên kiêu. Đương nhiên chuyện này không phải chỉ có mỗi nàng công nhận mà còn những đồng đạo khác nữa.

Bất quá Phù đạo tông sư lại càng là một khái niệm hoàn toàn khác.

Đại sư cùng tông sư của Phù đạo chỉ cách nhau bởi một chữ là ‘cách’ cùng ‘hư’ nhưng đây là hai phương trời hoàn toàn khác biệt nhau.

Lấy kinh nghiệm cùng lịch duyệt của Liễu sư thái, để có thể cách không họa phù thì Phù sư bắt buộc phải có được độ khống chế thiên địa linh khí cực kỳ tỉ mỉ, hơn nữa phải là dạng quen tay chứ không phải mới bắt đầu bước vào tập tành.

Đây là vấn đề liên quan đến tích súc qua từng năm tháng một cùng luyện tập không ngừng nghỉ chứ không phải chỉ dựa vào mỗi thiên phú là bước vào được tông sư.

Luận về địa vị, Phù đạo tông sư hoàn toàn ngang ngửa với cường giả ngộ ra được Giới. Chẳng hạn như hiện tại Khương Hy chỉ mới Trúc Cơ cảnh nhưng hắn là Phù đạo tông sư, địa vị tại tu chân giới tuyệt không thua Thẩm Hạo cùng Tuyết Lam một chút nào cả.

Liễu sư thái không thích Phù đạo, cũng không thích Thư Viện nhưng nàng tin nếu có yêu nghiệt như thế này xuất hiện thì xuất thân phải đến từ Thư Viện mới đúng chứ không phải một tông môn không danh tiếng như Thiên Nguyệt Tông được.

Nàng thật sự không hiểu nổi.

Đồng dạng như nàng, một tu sĩ Kim Đan cảnh khác cũng không hiểu nổi. Người này quan chiến từ xa, trên thân mang một bộ đạo bào màu trắng, tuổi tác cũng đã thuộc hàng lão nhân, dáng vẻ đạo mạo bất phàm.

Đây là một vị trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, lão là người áp trận lần này cho đám đệ tử trong tông đi Hoàng Thành kiến thức một chút thực lực của đồng đạo trong tu chân giới.

Lão cũng suy nghĩ những chuyện Liễu sư thái nghi vấn bất quá lão lại càng để ý đến Kế Trường Minh hơn.

Bởi bây giờ hắn đã bị đánh rơi xuống một hố sâu tận mười mét rồi, nhìn vào tràng cảnh kia của hắn, lão liền thở dài lắc đầu rồi từ tốn tiến về lôi đài.

...

Lôi đài.

Khương Hy cảm thấy có chút đau đầu, một tay hắn đưa lên lay lay thái dương một chút, hắn đánh giá thấp độ cứng đầu của Kế Trường Minh, cái thằng này đúng thật là muốn chịu chết.

Bị hơn mười Trọng Tự Phù điệp gia đè lên mà vẫn nhất quyết không chịu nhận thua.

Hắn nói:

“Nhận thua đối với ngươi khó đến thế sao?”.

Kế Trường Minh khó khăn ngẩng đầu lên nhưng trọng lực đè lên người hắn xác thực rất khủng khiếp nên đầu vừa ngẩng không được một giây thì bị ép xuống đất rồi.

Hắn cắn răng nói ra từng chữ một:

“Ta không thua”.

Khương Hy lắc đầu, linh thức của hắn khẽ động, phù văn trong hư không dần dần hiện hữu ra bên ngoài, từng tiếng ầm ầm vang lên rung động hết cả một vùng không gian xung quanh.

Thiên địa linh khí cùng thiên địa đại thế rất nhanh liền hiện hữu tại khuôn viên lôi đài, trận án phù văn của phù trận xuất hiện ra mỗi lúc một nhiều, đám đệ tử xung quanh thấy vậy liền vội vàng tháo chạy ra phương xa.

Phù sư xuất thủ phù trận ra tự nhiên sẽ đánh thẳng tay, đến lúc đó những người không phận sự xuất hiện trong phạm vi của phù trận lập tức sẽ ăn ‘đạn lạc’ ngay.

Kế Trường Minh không thấy được tòa phù trận này vì hắn bị đánh sâu xuống dưới đất tận mười mét nhưng hắn thấy được một chữ ‘trọng’ cực kỳ lớn ở ngay trên bầu trời.

Chữ này phải lớn gấp mười, gấp trăm lần mười chữ đang đè lên người hắn, thế là hắn liền nhịn không được nuốt xuống dưới một ngụm.

Khương Hy từ tốn đưa tay tên tựa như chuẩn bị xuất thủ thì một bàn tay già nua ở đâu đột nhiên xuất hiện tóm lấy cổ tay hắn.

Khí lực bình thường nhưng Khương Hy không cách nào có thể động đậy cánh tay kia được, hắn ngưng trọng lại nhìn lão nhân kia một chút.

Lão nhân này cao thực sự, tầm mắt của lão hoàn toàn ngang ngửa với Khương Hy, nếu để lão quay lại thời trẻ có khi lão sẽ không thua Tuyết Lam đâu.

Lão mỉm cười cười hiền hòa nói:

“Tiểu hữu, bần đạo thay mặt sư đệ xin nhận thua”.

Tự xưng ‘bần đạo’, tự nhiên là một đạo sĩ đã xuất gia của Cửu Tiêu Tông.

Khương Hy cũng không muốn dây dưa thêm, dù sao mục đích của hắn vẫn là đánh ngất Kế Trường Minh nhưng kết quả thế này cũng không tệ.

Linh thức của hắn khẽ động, phù trận đang hiện hữu giữa chừng thì lập tức phai nhạt dần rồi thu về cái trận bàn ở trên tay.

Khương Hy thu trận bàn của mình về giới chỉ rồi cẩn thận động đậy cổ tay một chút. Lão nhân cũng không nắm lâu, lão từ tốn thả tay hắn ra rồi cầm phất trần phất về phía trước.

Kế Trường Minh ngay lập tức bị lôi lên khỏi hố sâu, y phục trên người rách nát đi không ít chỗ, đặc biệt là sau lưng hắn đã bị đánh cho không còn một mảnh vải.

Bụi đất dính lên trên cũng không ít nên bộ dáng của hắn bây giờ thành thật mà nói thì có đôi chút giống ăn mày.

Khí tức trên người hắn đầy uể oải, ánh mắt ai oán nhìn về phía lão nhân nói ra:

“Sư huynh, ta còn đánh được”.

Lão nhân lắc đầu nghiêm giọng đáp lại:

“Sư đệ, nếu ngươi nghĩ đến việc sử dụng một chiêu kia thì ta là người đầu tiên không đồng ý. Không đến thời khắc sinh tử, ngươi không được phép dùng”.

“Nhưng mà...”, Kế Trường MInh xoắn quýt nói.

“Không nhưng nhị gì hết, thua là thua”, lão đáp.

Sau đó, lão quay người về nhìn Quan Mộng Hân rồi mỉm cười nói:

“Quan sư muội, làm phiền ngươi một chút”.

Quan Mộng Hân mỉm cười thi lễ rồi hướng xuống lôi đài nói ra:

“Trận chiến kết thúc, Khương Vô Nhai của Thiên Nguyệt Tông thắng”.

Nghe vậy, toàn trường bên dưới liền sôi trào không ngừng, đám đệ tử Cửu Tiêu Tông bàng hoàng không thể nào tin được.

Kế Trường Minh thua?

Chuyện đùa gì thế?

Người kia rốt cuộc là quái vật nơi nào?

Người kia ăn gian sao?

Vô số câu hỏi xuất hiện ở trong đầu bọn hắn nhưng đáng tiếc không có ai hồi đáp lại câu trả lời cả.

Chuyện này quá khó tin, Kế Trường Minh rất mạnh, trong số hàng ngũ đệ tử chính phái trẻ tuổi của Bắc Nguyên tuyệt nhiên sở hữu thực lực đứng trước mười nhưng kể cả thế thì vẫn bị Khương Hy nhẹ nhõm đánh bại.

Kế Trường Minh tàn tạ bao nhiêu thì Khương Hy nhàn nhã bấy nhiêu, bộ bạch y trên người vẫn không nhiễm một chút bụi trần nào, bộ dáng của hắn cũng thong dong không ngờ.

Bây giờ đám đệ tử này mới hiểu, hắn mạnh đến mức nào, Kế Trường Minh... vẫn chưa đủ tư cách chạm vào vạt áo của hắn.

Đám đệ tử của ba nhà còn lại liền thừa dịp cháy nhà hôi của, từng lời xì xào về Kế Trường Minh ngay lập tức vang lên khắp nơi.

Nội dung đại khái là ngờ vực thực lực của Kế Trường Minh, cho rằng hắn quá kiêu ngạo nên mới ăn phải quả đắng, mà rộng hơn nữa là nghi ngờ thực lực thế hệ trẻ của Cửu Tiêu Tông.

Đám đệ tử này cũng chẳng phải mấy lão quái vật già đời nên những lời này vừa ra, thần sắc của bọn hắn cũng tức giận cực kỳ, thậm chí còn chuẩn bị mở miệng mắng lại.

Bất quá lão nhân kia đã thả uy áp của mình ra trấn áp toàn trường lại rồi.

Khương Hy ở gần lão nhất nên cũng chịu loại uy áp này nhiều nhất nhưng thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh như thường.

Hắn chỉ sợ Nguyên Anh Uy thôi, còn các loại uy áp khác dưới Nguyên Anh cảnh thì hắn vẫn có thể dựa lưng vào nhân tức để chống đỡ được.

Uy áp của lão vừa ra, tu vi cũng trực tiếp bại lộ.

Kim Đan cảnh đỉnh phong.

Khí tức cũng mạnh hơn hẳn so với Kim Đan cảnh đỉnh phong bình thường. Theo suy nghĩ của Khương Hy, Lục Thần Du cùng Thuần Thú Môn chủ năm đó cũng không phải đối thủ của lão nhân này.

Đây chính là nội tình của đại tông môn, đồng cấp đều là cường nhân.

...

Lão nhân là đạo sĩ xuất gia, uy thế trên người lão không có năng lực trấn sát người khác nhưng cũng đủ khiến cho đám đệ tử này câm lặng lại, trên người như thể bị một quả núi lớn đè lên.

Thanh âm của lão nhàn nhạt vang lên:

“Nếu đã không còn chuyện gì thì trở về hết đi”.

Nghe vậy, đám đệ tử này còn hơi đâu ở đây cãi nhau, đều vội vội vàng vàng ôm quyền thối lui, tốc độ còn nhanh hơn thái giám lui ra khỏi ngự phòng của đế vương.

Nhìn đám đệ tử này, lão nhân liền lắc đầu thở dài, tựa hồ có một chút thất vọng.

Khương Hy hiểu được hành động của lão, nội tâm cũng cảm khái không thôi.

Người trẻ tuổi chung quy lại vẫn là người trẻ tuổi, trong người lúc nào cũng là một cỗ nhiệt huyết đầy mình, đồng thời tính ganh đua tranh đấu cũng rất lớn.

Muốn để bọn hắn hiểu biết được thế giới rộng lớn, bản thân cần phải ăn quả đắng nhiều lần thì tâm tính mới chuyển biến thành trầm ổn được.

Hắn mỉm cười truyền âm cho lão:

“Tiền bối, vạn sự cần thời gian, mọi chuyện nên diễn ra tự nhiên”.

Lão nhân nghe vậy liền có chút ngạc nhiên nhìn về phía hắn. Lão không nghĩ hắn lại đọc được suy nghĩ của mình nhưng hắn xác thực đọc được đúng ý nghĩ của lão.

Suy nghĩ một chút, lão nói ra:

“Tiểu hữu không cảm thấy chậm?”.

Khương Hy lắc đầu cười đáp:

“Chậm rãi mới chắc chắn, dục tốc bất đạt”.

Lão nhân lập tức cười vang vài tiếng nói ra:

“Bần đạo là Vũ Nhạc, không biết tiểu hữu là...?”.

Khương Hy ôm quyền đáp lại:

“Vãn bối là Khương Vô Nhai, sư thừa Thiên Nguyệt Tông”.

“Thiên Nguyệt Tông... Đại Nguyệt Hoàng Triều?”, Vũ Nhạc hỏi.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Vãn bối đúng là người từ Đại Nguyệt”.

Vũ Nhạc gật nhẹ đầu, sau đó quay sang nhìn Kế Trường Minh nói ra:

“Sư đệ, ngươi còn tính mất mặt đến bao giờ?”.

Kế Trường Minh nằm sấp trên mặt đất, dáng vẻ mệt mỏi không muốn ngồi dậy, hắn nói ra, giọng điệu có chút không cam lòng.

“Khương đạo hữu với ta là bằng hữu, không tính mất mặt”.

“Ngươi quên ta rồi?”, Quan Mộng Hân đột nhiên lên tiếng.

Kế Trường Minh có chút giật mình quay sang nhìn nàng, hắn xác thực quên nàng đi mất nhưng cũng không dám nói ra bên ngoài, lấy tình trạng hiện tại của hắn mà còn đi chọc giận nàng thì hậu quả hắn gánh không nổi.

Cho nên hắn liền chật vật đứng dậy nhưng bộ dáng vẫn tương đối lười biếng hơi dựa dựa vào người lão nhân.

Lão nhân nhẹ nhàng đẩy vai một chút, thân hình hắn lập tức ngã ra hướng còn lại.

Khương Hy nhanh chóng cách không họa một đạo Định Thân Phù cố định bản thân của hắn lại không cho ngã xuống mặt đất.

Bất quá bây giờ dáng vẻ của hắn cũng không được đẹp mắt lắm. Thân hình nằm nghiêng tạo với mặt đất đúng một góc bốn mươi lăm độ, người nào nhìn vào cũng chỉ có thể dùng một chữ ‘cợt nhả’ để miêu tả.

Chuyện của Kế Trường Minh đã xong, vì vậy Vũ Nhạc mới có cơ hội nhìn kỹ một chút thủ pháp cách không họa phù của Khương Hy.

Phù đạo phát triển mạnh mẽ nhất tại Nho Môn nhưng xuất thân của nó lại từ Đạo Môn, lý niệm cách không họa phù cũng là từ Đạo Môn mà ra.

Cho nên Vũ Nhạc có đủ ánh mắt để đánh giá thủ pháp cách không họa phù của Khương Hy.

Vì hiểu, ánh mắt lão lại càng rung động hơn.

Hắn sử dụng quá mượt mà, thiên địa linh khí cũng được thôi động đến một mức lô hỏa thuần thanh, dáng vẻ không giống với một người ba mươi bốn tuổi một chút nào.

Lão nhịn không được hướng Khương Hy nói ra:

“Bần đạo có thể biết tiểu hữu tu hành Phù đạo như thế nào chứ?”.

Hỏi cách tu hành của người khác là cấm kỵ bởi nó liên quan đến nội tình của từng cá nhân một, bất quá lão nhân lại không để ý mấy.

Phù đạo cần thiên phú cùng sự kiên trì miệt mài không ngừng nghĩ.

Coi như những người khác biết được cách tu hành Phù đạo thì cũng chưa chắc đã có thể dùng được, về cơ bản thì chính là gân gà.

Quan Mộng Hân cùng Liễu sư thái ở gần đó cũng chú tâm lại chờ đợi câu trả lời, các nàng cũng thắc mắc như Vũ Nhạc nhưng các nàng lại mất đi tiên cơ để hỏi.

Vũ Nhạc đã lên tiếng thì các nàng tự nhiên đỡ được một chút chuyện.

Ba cặp mặt lập tức nhìn chằm chằm về phía Khương Hy, bộ dáng cực kỳ chờ mong.

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio