Huyền Lục

chương 411: đại bại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Oanh!

Va chạm bất ngờ diễn ra, Kế Trường Minh lập tức văng sang một phía xuyên qua thành tường rồi lăn dài trên đất.

Mỗi cú va đập của hắn nhìn như không gì nhưng mỗi lần va chạm lại gây ra sức công phá cực kỳ kinh khủng. Hắn văng đến đâu, gạch đá đều vụn vỡ hết thảy.

Trong một khoảnh khắc, trạch viện bị phá thành một bãi hoang tàn, một đường văng của Kế Trường Minh xác thực tạo nên sức phá hủy kinh người.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình chật vật đứng dậy, chiến ý nổi lên ngùn ngụt, khóe miệng khẽ cong lên đầy vui vẻ.

Tiếng động phát ra cực kỳ lớn, các đệ tử chính phái rất nhanh liền tụ tập đến đây nhưng Vũ Nhạc đã sớm xuất thủ, lão cầm phất trần quơ lên trên trời, một lớp bình chướng vô hình lập tức xuất hiện bao phủ lấy toàn bộ trạch viện này.

Bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong nhưng tiền đề là mắt phải đủ tốt.

Lớp bình chướng này của lão hoàn toàn dư sức ngăn chặn sự dò xét linh thức của tu sĩ dưới tu vi lão.

Đám đệ tử không thấy được chuyện gì bên trong ngoài một đống đổ nát cùng thân hình chật vật của Kế Trường Minh.

Trong đầu bọn hắn liền nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt khó coi không thôi. Hai tay bọn hắn không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại, nội tâm không cam lòng.

Những đệ tử môn phái khác muốn mở miệng châm chọc vài câu nhưng nhìn thấy bộ dạng như sắp bùng nổ này của đệ tử Cửu Tiêu Tông thì lập tức im miệng lại.

Nói thêm một câu, đại họa tất diễn ra.

...

Kế Trường Minh phi thân trở về lại trước gian phòng của Khương Hy, pháp lực trong thể nội được vận lên để chữa trị thương thế, đồng thời cũng để nâng đỡ thân hình hắn đứng thẳng.

Linh thức của hắn vốn đã bị hao hụt trong không gian của Thủy Đàm Ảo Cảnh, bây giờ chỉ cần đánh thêm năm đến mười phút nữa thôi là hắn nằm xuống đất ngay.

Hắn nhìn Khương Hy nói ra:

“Ngươi đánh lén”.

Khương Hy lắc đầu đáp lại:

“Là ngươi không đề phòng, trước đó ta đã nói rồi, nếu ngươi ra ngoài được, ta sẽ đánh với ngươi một trận”.

Kế Trường Minh im lặng, đầu khẽ gật nhẹ biểu thị cho việc đồng ý với ý đó. Khương Hy thấy thế liền mỉm cười nói tiếp:

“Kế đạo hữu, ngươi còn non lắm”.

Vừa dứt lời, thân hình hắn đột ngột xuất hiện sau lưng Kế Trường Minh, một chiêu Thiên Nguyệt Thoái Phá nữa lại xuất ra, tốc độ nhanh cực kỳ.

Kế Trường Minh không kịp phản ứng nên lại tiếp tục lãnh trọn một chiêu này rồi văng lên trên trời.

Một tiếng răng rắc kêu lên, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi rồi nhanh chóng tế ra phi kiếm để cố định mình trên không.

Hành động của hắn rất nhanh bất quá tốc độ vẫn chậm hơn so với bình thường. Một luồng sáng bất ngờ xuất hiện ở sau lưng.

Kế Trường Minh chấn kinh, hắn vội vàng quay lại, đối mặt với hắn là một vầng trăng khuyết sáng ngời ngợi.

Ánh trăng sáng tỏ phản chiếu vào sâu trong con ngươi, hắn thẩn thờ đối mặt với bóng người ẩn sau ánh trăng ấy.

Một cước của Khương Hy nhanh chóng hạ xuống, hư ảnh ánh trăng khuyết to dần ra rồi đập thẳng vào người Kế Trường Minh.

Một cước này mang theo uy thế của nhân tức đánh thẳng vào lồng ngực hắn, tiếng xương gãy vang lên càng nhiều, một ngụm máu từ trong họng liền phun ra.

Kế Trường Minh rơi khỏi phi kiếm đập thẳng xuống mặt đất bên dưới, xung lực toả ra xung quanh, tưbgf tiếng chấn động kịch liệt vang lên liên hồi, từng tiếng nứt vỡ của mặt đất len lỏi trong không khí, thân hình của hắn rơi vào tận trong một cái hố cực kỳ sâu.

Trạch viện xung quanh chịu xung chấn mạnh mẽ từ một chiêu này ngay lập tức sụp đổ đến tan hoang.

Khương Hy từ tốn tiếp xuống mặt đất, đôi mắt to hắc bạch phân minh kia của hắn từ tốn quan sát xuống dưới đáy cái hố kia.

Không bao lâu sau, hắn lắc đầu nói ra:

“Hi vọng lần này hắn sẽ học được chút gì đi”.

Vũ Nhạc thấy vậy liền phóng linh thức ra kiểm tra tình huống của Kế Trường Minh, phát hiện thương thế trên người có chút nặng nhưng cũng không ảnh hưởng đến căn cơ, về phần tình huống hiện tại thì hắn ngất rồi.

Ánh mắt của Vũ Nhạc cao hơn hẳn Kế Trường Minh, lão biết ba chiêu vừa rồi Khương Hy xuất thủ là chiến kỹ cấp bậc Kim Đan cảnh, sức công phá của nó đủ để đánh chết Kế Trường Minh.

Bất quá Khương Hy đã lưu lực lại nên vừa vặn xuất đủ ba chiêu để đánh, nếu không chỉ cần một chiêu toàn vẹn thôi là đủ đánh Kế Trường Minh đến phế rồi.

Lão cũng nhận ra Khương Hy không có sát khí nên mới để yên cho hắn đánh Kế Trường Minh. Bí cảnh kia sắp mở, Kế Trường Minh còn không chịu tỉnh ngộ ra thì lão đành phải bẩm báo đại trưởng lão không cho hắn đi bí cảnh kia thôi.

Lão cũng hi vọng sau lần chiến đấu, à không, lần ăn đòn này thì Kế Trường Minh cũng nên tỉnh ngộ một chút.

Lão nâng phất trần lên phẩy một cái nhẹ, thân hình tới tả của Kế Trường Minh liền rời khỏi hố sâu, lão nhìn qua một lượt rồi lắc đầu.

Kế tiếp, linh lực của lão bùng phát ra mênh mông như biển bạc, cây phất trần một lần nữa lại phẩy lên hư không, từng đống gạch vụn đổ nát từ trận chiến ngay lập tức kết lại với nhau trở lại hình dáng ban đầu.

Đạo pháp - Khứ Nguyên Quy Hồi.

Khương Hy thở nhẹ ra một hơi quan sát loại đạo pháp cấp cao này của Đạo Môn, Khứ Nguyên Quy Hồi là một loại pháp thuật đạo gia chuyên dùng để khôi phục lại vạn vật, đương nhiên là trừ những thể sống ra.

Giả dụ như con người bị thương hay cái cây bị cháy rụi thì đó là những tổn thương trên vật thể sống, Khứ Nguyên Quy Hồi không thể chữa trị được tình huống đó.

Ngược lại, trạch viện bị phá thành một bãi tan hoang này thì lại đang dần dần được khôi phục lại như cũ.

Không đến năm phút sau, trạch viện được toàn vẹn khôi phục, Vũ Nhạc liền giải trừ lớp bình chướng trước đó rồi quay sang mỉm cười nói:

“Khương tiểu hữu, bần đạo sẽ giải quyết chuyện của đệ tử bản tông, tiểu hữu có thể thoải mái nghỉ ngơi. Chuyện lần này bần đạo xin đa tạ tiểu hữu đã giúp đỡ”.

Khương Hy ôm quyền mỉm cười đáp lại:

“Tiền bối quá lời, chuyện tiếp theo đành phiền tiền bối vậy”.

Vũ Nhạc gật đầu, sau đó mang Kế Trường Minh trở lại phòng mình. Đồng thời cũng không quên truyền âm giải thích cho đám đệ tử ở ngoài kia.

Khương Hy đã hết chuyện của mình rồi tự nhiên trở về phòng đả tọa một chút. Nơi đây không phải nơi của hắn nên không thể nào chân chính thoải mái ngủ một giấc được.

Trận vừa rồi nhìn qua thì bình thường nhưng thực tế lại tiêu hao rất nhiều. Thiên Nguyệt Thoái Phá cực kỳ mạnh, sức công phá của nó không phải chê vào đâu trừ việc nó tiêu tốn pháp lực quá nhiều.

Dù gì Thiên Nguyệt Thoái Phá cũng là chiến kỹ Kim Đan cảnh, lấy lượng pháp lực hiện tại của hắn thì chưa đủ để có thể tiêu hao thoải mái được.

Đây cũng là lý do tại sao lần trước đánh với Quỳ Liên hắn không xuất thủ chiêu này ra mà phải giấu đến tận cuối cùng.

Đánh với nàng không cẩn thận một giây thôi là chết chắc rồi chứ đừng nói là tự tiêu hao mình, gặp phải thời điểm không tốt có khi còn tự hại bản thân cũng nên.

Thở nhẹ ra một hơi, Khương Hy liền nhắm mắt lại rồi tiến vào trạng thái tu luyện của bản thân, không gian xung quanh im ắng lại đến không ngờ.

...

...

Tại một nơi khác trong trạch viện, Vũ Nhạc từ tốn đặt Kế Trường Minh nằm xuống giường rồi nhanh chóng sử dụng đan dược cùng phù lục để trị thương cho hắn.

Giữ lúc này, ngực áo của lão đột nhiên sáng lên, một tấm ngọc bài lập tức rời áo lão rồi lơ lửng giữa không trung.

“Vũ Nhạc, Trường Minh thế nào rồi?”.

Thanh âm uy nghiêm của nam nhân vang ra từ bên trong tấm ngọc bài.

Vũ Nhạc nghe thấy vậy liền vội vàng khom người nói ra:

“Thỉnh an đại trưởng lão”.

Nguyên lai là Vệ Khắc Nguyên, hắn đáp:

“Không cần đa lễ, ngươi nói Trường Minh đi tìm tiểu tử Thiên Nguyệt Tông khiêu chiến lại, kết quả thế nào?”.

Vũ Nhạc suy nghĩ một chút rồi thở dài nói ra:

“Bẩm trưởng lão, Trường Minh đại bại”.

Vệ Khắc Nguyên im lặng một hồi rất lâu, một lúc sau hắn mới đáp lại:

“Cáo tri lại rõ ràng mọi việc cho ta”.

“Vâng, thưa đại trưởng lão”.

Sau đó, Vũ Nhạc cẩn thận đem rõ ngọn ngành mọi chuyện từ lúc Khương Hy cùng Kế Trường Minh lên lôi đài cho đến trận đánh tan hoang tòa trạch viện này.

Đương nhiên, thân phận Thiên Nguyệt Tông cùng Thủy Đàm Ảo Cảnh của Khương Hy cũng không thể nào tránh được, thậm chí Vũ Nhạc còn nói rất rõ hiềm nghi của bản thân.

Vệ Khắc Nguyên sau khi nghe xong liền trầm mặc khá lâu rồi mới nói ra:

“Được rồi, ta đã rõ, trước mắt đừng làm gì hết, ta sẽ đem chuyện này cáo tri lại cho tông chủ”.

“Đại trưởng lão cũng không biết Thiên Nguyệt Tông?”, Vũ Nhạc ngạc nhiên nói.

Vệ Khắc Nguyên đáp:

“Ta chưa từng nghe qua nhưng nếu ngươi đã hiềm nghi nhiều đến vậy thì phải nhờ đến tri thức của tông chủ để kiểm chứng rồi”.

Vũ Nhạc gật đầu, biểu thị đồng ý quan điểm này bởi lão biết Thương Nguyên chân nhân sở hữu tri thức nhiều ra sao, nhiều bí văn trên Đại Lục này cũng chỉ có mỗi cấp bậc tông chủ như chân nhân mới có thể hiểu được tường tận.

Dĩ nhiên, số lượng tông môn ẩn thế cũng không nằm ngoài hiểu biết của chân nhân.

Một tia tinh quang bất ngờ lướt qua mắt, Vũ Nhạc vội vàng nói tiếp:

“Đại trưởng lão, vậy chúng ta có cần tìm Dạ Ma không?”.

Vệ Khắc Nguyên nhàn nhạt đáp:

“Trước mắt ngươi quan sát hắn thật kỹ lưỡng, xem thử Thiên Nguyệt Tông có ý xuất thế không. Nếu đã không xuất thế thì chúng ta không cần quản”.

“Vâng, thưa trưởng lão”, Vũ Nhạc khom người cung kính nói.

Lão vừa dứt lời, ánh sáng bao bọc lấy tấm ngọc bài kia cũng ảm đạm đi không ít lần rồi bay ngược trở về lại ngực áo của lão.

Lão lắc đầu thở dài ra một hơi rồi tiếp tục trị liệu cho Kế Trường Minh, mặt khác, lão cũng không quên phóng linh thức ra âm thầm giám thị Khương Hy.

...

...

Bạch Dương sơn mạch, Cửu Tiêu Tông.

Vệ Khắc Nguyên thu tấm ngọc bài của mình lại rồi quay sang nói:

“Bây giờ ngươi đem mọi chuyện nói cho ta được rồi chứ?”.

Ở bên đó từ lâu là thân ảnh của Thương Nguyên chân nhân, hai người bọn hắn bây giờ không ở nơi đâu xa lạ ngoài Cửu Tiêu Cung.

Tại toàn bộ Cửu Tiêu Tông này thì cũng chỉ có nơi đây mới là nơi bọn hắn công khai gặp mặt để bàn chuyện được.

Cửu Tiêu Tông có ‘chuột’, đây là chuyện cả hai người đều biết rõ, chỉ là bấy lâu nay vẫn không thể triệt tiêu được hết thôi.

Quan hệ giữ hai người bọn hắn ngoài sáng phải khiến cho những người khác thấy được bọn hắn bằng mặt không bằng lòng, bên ngoài cười nói nhưng bên trong lại âm thầm tính toán.

Bọn hắn diễn vở kịch này tính ra cũng tương đối lâu rồi, thành thử có chút chán nhưng một ngày chưa moi ra hết ‘lũ chuột’ đang ẩn giấu thì bọn hắn không thể nào chân chính thoải mái được.

Bất quá đó không phải chính sự hiện giờ.

Thương Nguyên nhìn Vệ Khắc Nguyên đầy ý vị rồi nói ra:

“Theo lời của Vũ Nhạc, tiểu tử Khương Vô Nhai kia là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, tuổi tác không kém Trường Minh, lấy tu vi này tính ra không hề thua kém mấy lão già thế hệ chúng ta”.

Vệ Khắc Nguyên gật đầu nói:

“Xác thực vậy, tu vi không chỉ cao, thực lực cũng cực kỳ đặc dị, đến Thủy Đàm Ảo Cảnh cũng có thể tu luyện lên đại thành. Nhưng vấn đề là chuyện của Thủy Đàm chân nhân là thật sao?”.

Thương Nguyên không đáp, thần sắc cũng không thay đổi, tựa như lão đang đợi cái gì đó, Vệ Khắc Nguyên cũng hiểu lão đang đợi nên hắn cũng đang đợi.

Một lát sau, một bên tai của lão khẽ động đậy, hai mắt lão sáng lên một chút tinh quang rồi nói ra:

“Đúng vậy, Thủy Đàm chân nhân ngày trước thích vân du tứ hải, Thủy Đàm Ảo Cảnh được đưa đi đổi rất nhiều chiến kỹ Kim Đan cảnh trở về cho tông môn”.

“Như vậy không phải phạm vào nguyên tắc của tông môn rồi sao?”.

Thương Nguyên lắc đầu nói tiếp:

“Thủy Đàm Ảo Cảnh do Thủy Đàm chân nhân tạo ra, người muốn làm gì với môn Ảo Thuật đó thì ai lại dám can ngăn cơ chứ?”.

Suy nghĩ một chút, Vệ Khắc Nguyên gật đầu nói:

“Như vậy Thiên Nguyệt Tông thật sự tồn tại?”.

Thương Nguyên nhìn hắn một hồi rồi mỉm cười, cây phất trần trên tay lão khẽ phất lên trên không trung, một lớp bình chướng cách âm vô hình lập tức xuất hiện bao bọc bọn hắn lại.

Vệ Khắc Nguyên có chút nhíu mày lại, làm đại trưởng lão sao lão lại không nhìn ra được chuyện này hệ trọng đến mức nào được. Nếu không Thương Nguyên đã không phản ứng đến thế này.

Thiên Nguyệt Tông xem chừng không đơn giản như mọi người nghĩ.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác sao nha!

Tác cảm ơn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio