Huyền Lục

chương 416: trà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi dạo được một hồi tự nhiên cũng sẽ chán nên bọn hắn lựa chọn vào Vạn Xuân Lâu để ngắm cảnh luận đạo.

Trừ bỏ ‘tửu’ cùng ‘sắc’ đầy trứ danh ra thì Vạn Xuân Lâu vẫn còn một loại mặt hàng khác thế nhân ít biết đến, đó chính là trà.

Tọa lạc tại tầng lầu thứ mười của Vạn Xuân Lâu, trà viện là một nơi cực kỳ thanh nhàn cùng yên tĩnh, xung quanh được bố trí trận pháp cách âm với xung quanh, cho nên một khi vào trong thì những tiếng ồn của các tầng dưới sẽ không cách nào vang lên được.

Kế Trường Minh cùng Mộc Hoa Cương muốn uống rượu bất quá Quan Mộng Hân lại không, Vu Chúc Lan lại thích thưởng trà, còn Khương Hy thì loại nào cũng được, hắn không quan trọng vấn đề này lắm.

Cứ nghĩ là một cuộc tranh cãi sẽ diễn ra nhưng không, hai đại nam nhân kia rốt cuộc vẫn nhường nữ nhân một bước, lựa chọn uống trà.

Phối trí của tầng lầu thứ mười hay trà viện rất đặc biệt, sàn nhà được phủ toàn bộ bằng chiếu cói được làm từ rơm ép chặt, độ dày khoảng độ trên năm phân một chút, mỗi bước chân chạm lên đều tương đối êm.

Xung quanh còn có từng khóm trúc được cắt tỉa cực kỳ đẹp mắt, nhìn qua rất có nghệ thuật, phục vụ tại nơi đây hầu hết đều là nữ tử và đương nhiên, không bán sắc.

Những người này ăn mặc rất kín đáo, phục trang cùng đầu tóc rất chỉnh chu, nhìn vào đều thấy đoan trang, thùy mị khắp người.

Mặt khác, trà viện không có bàn, cũng không có ghế, chỉ có mấy cái bồ đoàn để ngồi cùng ấm trà được nấu trên bếp lửa.

Người bình thường có lẽ sẽ khó ngồi thưởng trà với ‘kiểu cách’ như thế này nhưng đám người Khương Hy là người tu hành, mỗi ngày bọn hắn đều quen thuộc đả tọa trên bồ đoàn nên chẳng có gì khó khăn cả.

Khương Hy nhanh chóng lấy một cái bồ đoàn ra ngồi xuống bên cạnh ban công rồi nhìn ra bên ngoài, tiện đường vận dụng Cách Không Khiển Vật tự mình rót một chén trà rồi uống.

Trà hắn lựa chọn tương đối quen thuộc, là trà Minh Hà.

Ngày trước khi theo dõi Lý Viễn Trình tại Nguyệt Hải Thành, hắn đã từng gọi một bình trà Minh Hà tại trà quán đối diện Thông Trấn Bảo Lâu để uống.

Không phải hắn muốn ôn lại kỷ niệm hay gì mà hắn ưa thích vị lành lạnh của loại trà này, trà này dù có đun hàng trăm năm đi nữa thì nước trà vẫn cứ lạnh như cũ, mảy may không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ một chút nào.

Đun trà trên bếp lửa chung quy lại cũng chỉ là một loại thủ tục quen mắt thôi.

Vu Chúc Lan từ tốn nâng chén trà của mình lên uống một ngụm, một cỗ lành lạnh thanh thần khí sảng đột nhiên bốc lên từ trong người, nàng quay sang nhìn Khương Hy rồi mỉm cười nói:

“Khương đạo hữu thích trà phổ thông như vậy sao?”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Tùy tâm tình thôi”.

Trà Minh Hà là linh trà nhưng trong hàng ngũ các loại linh trà trứ danh thì nó đích xác thuộc hàng phổ thông, nếu nói chính xác hơn thì đây là loại trà tu sĩ Trúc Cơ cảnh phổ thông uống nếu có một chút tiền.

Nghe ra thì cũng không đến mức gọi là phổ thông bất quá nghĩ lại những người ở đây đều xuất thân từ đại tông môn, trà khá giả ở nơi khác lại thành trà phổ thông ở nơi này.

Mặt khác, uống trà còn phải nhìn vào tâm tình, người đang hớn hở vui tươi không thể nào uống loại trà đắng ngắt, người đang buồn sầu não cũng không thể uống trà ngọt, mặc dù tác dụng sẽ tốt nhưng không hợp.

Vu Chúc Lan là người chuyên thưởng trà, vì vậy nàng có chút hứng thú với một câu này của Khương Hy, nàng mỉm cười nói:

“Vậy tâm tình của Khương đạo hữu bây giờ như thế nào?”.

Khương Hy làm một hớp trà, cảm nhận cỗ thanh mát toát ra từ tận sâu cổ họng, hắn mỉm cười đáp lại:

“Như cũ, đạm bạc”.

Vu Chúc Lan nhướng mày, nàng có chút không hiểu hắn đang nói cái gì, thậm chí cũng không hiểu được.

Đạm bạc là loại tâm tình gì?

Đây không phải đang nói về tính cách sao?

Kế Trường Minh uống hai, ba chén trà rồi hướng nàng nói ra:

“Đừng để ý, cũng đừng suy nghĩ nhiều, ngươi không hiểu nổi ý hắn đâu”.

“Ngươi hiểu?”, Vu Chúc Lan lườm hắn nói.

Kế Trường Minh làm như không thấy, hắn nhún vai đáp lại:

“Không hiểu nên mới khuyên ngươi”.

Vu Chúc Lan liền hừ một tiếng rồi quay sang nói chuyện phiếm với Quan Mộng Hân, về phần Hoa Mộc Cương, một đường đi này hắn nhìn Khương Hy hơi bị lâu.

Nói khó nghe hơn là nhìn chằm chằm không hề dứt, hành động vụng trộm trước đó của hắn đã bị phát hiện rồi thì bây giờ công khai cũng chẳng sao, ý đồ đều đã lộ thì hành động kiểu gì chẳng như nhau.

Khương Hy dựa người vào thành gỗ, một tay chống nghiêng đầu, một tay nâng chén trà lên uống, ánh mắt hắn nhìn sang Mộc Hoa Cương đầy ý vị rồi nói:

“Mộc đạo hữu còn gì cần ta giải đáp sao?”.

Mộc Hoa Cương suy nghĩ một chút rồi đáp lại:

“Khương đạo hữu thứ lỗi, ta chỉ muốn biết khoảng cách giữa hai chúng ta là như thế nào”.

Khương Hy gật đầu rồi mỉm cười nói ra:

“Đấu một chút tự nhiên sẽ biết”.

Nghe vậy, Kế Trường Minh xém chút phun nước trà từ trong miệng ra, hai mắt hắn chuyển sang nhìn Khương Hy đầy cổ quái.

Hôm nay mặt trời mọc phía tây sao?

Vì đã hứa hẹn đến Thượng Dao Thiên Trì rồi nên đoạn thời gian qua hắn mới không đi khiêu chiến với Khương Hy nhưng chí ít hắn biết Khương Hy là loại lười chiến, không thể nào lại chủ động đi khiêu chiến người khác.

Bất quá vừa rồi hắn nghe không sai, có Vu Chúc Lan cùng Quan Mộng Hân ở đây, thần sắc của cả hai cũng có chút hứng thú nữa nên hắn không nghe lầm được.

Mộc Hoa Cương cũng có chút ngoài ý muốn, hắn nói ra:

“Đánh ở đây?”.

Khương Hy gật đầu, Mộc Hoa Cương nói tiếp:

“Không gian không phải nhỏ quá sao?”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Mộc đạo hữu hiểu lầm, ý của ta là đấu pháp lực”.

Bốn người còn lại liền à lên một tiếng đã hiểu, nguyên lai là đấu pháp lực.

Đấu pháp lực cùng đấu pháp chung quy lại chỉ chênh một chữ nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Đấu pháp là đấu chính diện, dùng hết toàn bộ mọi thủ đoạn cùng chiến kỹ của bản thân ra để đánh, còn đấu pháp lực thì chỉ đơn thuần so pháp lực thôi.

Song phương đồng thời xuất ra một lượng pháp lực nhất định rồi đấu với nhau, ai phá hủy được hết pháp lực của đối phương trước là thắng.

So với cái trước, cái sau lại thường dành cho cao thủ. Tu vi càng cao, chiêu thức lại càng tinh giản lại, mọi thứ đều dần dần có nét gọi là quy chân, phân cao thấp lúc đó không nhờ vào chiêu số nữa mà là chân lực.

Giữa hai cái thì Khương Hy thích cái sau hơn, đỡ phải dùng nhiều lực, hơn nữa tùy tiện đưa một ngón tay ra là được rồi.

Mộc Hoa Cương không vội nhận lời khiêu chiến, dù sao đấu pháp lực đối với hắn tương đối lạ lẫm nhưng cũng không phải chưa từng nghe, chỉ là chưa từng đấu thôi.

Hắn nói ra:

“Ta chưa từng đấu pháp lực bao giờ”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Mộc đạo hữu có thể dùng toàn bộ pháp lực của mình, ta chỉ dùng một phần thôi”.

Mộc Hoa Cương gõ cây quạt giấy trong tay mình vào lòng bàn tay còn lại một hồi rồi nói:

“Đạo hữu đang coi thường ta sao?”.

Khương Hy lắc đầu từ tốn nói ra:

“Đây là vấn đề chênh lệch kinh nghiệm, xem như đạo hữu không yếu thì tại phương diện này không thể ngang hàng đấu với ta được”.

Một câu này khá có ý vị, vừa giải quyết nghi vấn của Mộc Hoa Cương, vừa giữ mặt mũi cho nhau, đồng thời cũng giúp hắn che đi sự thật hắn là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều.

Tình huống hôm nay giữa bốn đại tông môn tuy rằng có chút hòa hợp nhưng cũng không tránh được sự thật bọn hắn là đối thủ của nhau.

Càng ẩn giấu được nội tình của bản thân bao lâu thì thời điểm Thượng Dao Thiên Trì mở ra sẽ có lợi bấy nhiêu.

Khương Hy không nói ra cũng đồng nghĩa với việc đã giúp Mộc Hoa Cương che đậy nội tình rồi, hắn cũng không thể nào oán trách Khương Hy được câu nào.

Suy nghĩ một chút, Mộc Hoa Cương nói ra:

“Mong đạo hữu chỉ giáo”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, ba người còn lại thấy vậy liền khẽ cười rồi lui ra phía sau chừa lại khoảng không gian hai mét trước mặt hai người.

Khoảng không gian này chính là chiến trường, cả ba người Kế Trường Minh đồng thời làm trọng tài, phân xử đương nhiên có tính công bằng đủ cao.

Một nữ tử của Vạn Xuân Lâu thấy vậy liền vội vàng chạy đến khom người nói:

“Các vị khách quan, Vạn Xuân Lâu ngăn cấm đấu pháp, mong các vị hiểu cho”.

Nữ tử này không yếu, là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ Hợp Tam Kiều, so với các thị nữ phục vụ ở những tầng dưới thì nàng mạnh hơn rất nhiều bất quá so với đám người Khương Hy thì quá yếu.

Dẫu vậy, nữ tử vẫn không có chút e ngại nào khi nói ra một câu đó.

Vạn Xuân Lâu là một tòa kỹ viện, đằng sau nó đương nhiên có người, hơn nữa là người Khương Hy vẫn luôn luôn cố gắng giám thị nhiều năm này.

Chủ nhân của Vạn Xuân Lâu là Thẩm gia, coi như Thập Đại Chính Phái đến đây gây sự thì cũng phải chừa lại ba phần mặt mũi cho đại tộc này.

Thẩm gia trước đây có lẽ chưa đủ sức để Thập Đại Chính Phái coi trọng nhưng đương đại gia chủ hiện thời là Thái Sư Thẩm Thanh Phong, đồng thời cũng là cường giả từ thế hệ hoàng kim.

Thập Đại Chính Phái nhất định sẽ cho mặt mũi.

Đương nhiên, đám người Kế Trường Minh biết rõ chuyện này, các đại tông môn không thể nào quên báo cho bọn hắn được.

Khương Hy hướng nữ tử kia mỉm cười nói:

“Yên tâm, chỉ là đấu pháp lực thôi, hậu quả chỉ như một cơn gió thoáng qua”.

Lời của hắn rất nhẹ, bất quá lại như ma âm truyền thẳng vào tai nàng, hai chân nàng liền xiêu vẹo ngã ra đất, sắc mặt ửng đỏ lên không thôi.

Nhưng nàng vẫn kiên trì nói:

“Chuyện này tiểu nữ không làm chủ được, mong chư vị khách quan đợi một lát”.

Vừa dứt lời, nàng liền nhanh chóng quay người rời khỏi phòng. Khương Hy thấy thế thì nội tâm khen ngợi nàng không ít.

Định lực của nàng rất cao, không hổ danh là người tu luyện trà đạo. Trà đạo không hẳn được tính là một con đường tu hành nhưng trà đạo mạnh nhất lại ở tu tâm dưỡng tính.

Tâm tình luôn luôn đạt được trạng thái thanh tĩnh không bị nhiễm ngoại vật, so với xuất gia tu hành thì không khác bao nhiêu.

Nếu nữ tử kia sở hữu tu vi ngang ngửa Khương Hy thì có thể miễn cưỡng chống đỡ lại ma âm nhưng đáng tiếc, nàng thua tận hai tiểu cảnh, tạo nghệ trà đạo cũng chưa thể rèn dũa sâu hơn được.

Nữ tử rời đi, Mộc Hoa Cương cũng không vội, dù sao mặt mũi của Vạn Xuân Lâu cùng Thẩm gia không thể nói qua loa là xong được. Mặt khác, hắn cũng nhân cơ hội này điều chỉnh bản thân một chút.

Quan Mộng Hân quan sát hướng nữ tử kia rời đi rồi híp mắt lạ đầy ý vị, nàng quay sang nhìn Khương Hy rồi nhẹ giọng nói ra:

“Không nghĩ đến Khương đạo hữu cũng có thể sử dụng âm công, chỉ là hơi khiếm nhã một chút”.

Huyền Thủy Am thuộc nhất mạch của Phật Môn, Phật Môn am hiểu công kích âm công cho nên Quan Mộng Hân nhận ra cũng không phải chuyện gì lạ.

Nàng nói ‘khiếm nhã’ cũng là vì nàng nhận ra cỗ khí tức dụ hoặc từ trong đó. Dưới góc nhìn của nàng, Khương Hy phải nói là có chút... hơi phong lưu.

Trong ấn tượng của nàng, hắn không phải người như vậy, cho nên quang cảnh này làm hình tượng lãnh đạm kia của hắn trong mắt nàng có chút đổ vỡ.

Khương Hy nhìn qua Quan Mộng Hân một chút rồi mỉm cười đáp lại:

“Đạo khác biệt mà thôi, hi vọng Quan cô nương không phiền”.

Quan Mộng Hân mỉm cười nói ra:

“Không phiền, chỉ cần không ảnh hưởng đến ta là được”.

Vu Chúc Lan có chút khó hiểu, nàng không nhận ra âm công nhưng nàng sở hữu linh thức mạnh, vì vậy nàng cảm ứng được một loại khí tức rất đặc dị toát ra từ người Khương Hy.

Nàng không gọi tên được nó nhưng nó lại khiến nàng tò mò không ngừng.

Về phần hai đại nam nhân kia thì khỏi phải nói, Khương Hy vận Sắc Dục Thể của mình cũng không phải nhắm vào hai người kia, bọn hắn không nhận ra được cũng là chuyện thường.

Hoặc có thể nói, bọn hắn không đủ tinh ý.

Không bao lâu sau, nữ tử kia quay lại, theo sau nàng là một trung niên nhân khoảng độ bốn mươi, dung mạo bình thường nhưng khí tức rất mạnh.

Khương Hy đã cảm ứng được người này từ sớm, bởi Dục Hỏa của người này cao cực kỳ, coi như hắn mù cũng phát hiện ra được.

Người này đi xuống từ tầng cao nhất của Vạn Xuân Lâu, cũng đồng nghĩa, hắn là Lâu chủ.

Và đồng thời là một cường giả Kim Đan cảnh của Thẩm gia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio