Băng Tuyết Thành là một thành trấn nhỏ tràn ngập hơi thở lịch sử đầy trang trọng, phòng ốc cổ điển chắc chắn, đường lớn trải bằng Ngọc Thạch, tường thành nguy nga, cây tùng kiêu ngạo đứng thẳng, thành trấn nằm bên cạnh Băng Chi Sâm Lâm (rừng băng) và Băng Chi Khê(suối băng) chậm rãi chảy xuôi cùng xoay quanh Băng Tuyết Thành là một nơi đất đai lạnh lẽo, khắc nghiệt. Hết thảy đều bị trời đông giá rét lại trang nghiêm phủ thêm một tầng tuyết trắng thật dày, ánh mặt trời xuyên thấu qua những chiếc lá cây lơ là chiếu rọi ở trên mặt tuyết thánh khiết, trong ánh trăng mờ ảo mang theo sự thần thánh cùng uy nghiêm không thể vấy bẩn.
Đi ra khỏi Băng Tuyết Thành, xuyên qua khu rừng rậm rạp, vượt qua dòng suối nhỏ lạnh giá đến thấu xương, có thể nhìn đến một cái thủy tinh rèn đúc vách núi đen(cứu với có ai hiểu được từ này không a~~). Nơi đó gió lạnh gào thét, tuyết trắng mênh mông. Cuồng Phong giống như dao găm lạnh giá quất ở trên mặt đến đau rát. Đa số những thiếu niên cường tráng có bản lĩnh sống ở chỗ này nửa ngày là có thể bị đông lạnh thành một cái tượng băng, ngày thường căn bản không có người dám tới gần, cũng làm cho nơi mờ mịt huyền ảo này có một chút bình yên, tĩnh mịch.
Trong không khí không có độ ấm, ở trong nơi gió lạnh tuyết lớn này lại có một thiếu niên tựa như ngọc lẳng lặng ngồi ở trên đỉnh vách núi đen, tư thế của hắn thực tùy ý, lại toát ra khí chất lạnh nhạt mà người khác không thể học theo, ánh mắt xinh đẹp nhìn về một mảng trời xanh ở phương xa,tầm mắt trực tiếp xuyên qua bông tuyết, chăm chú nhìn về phía mặt trời không có bất kỳ một tia ấm áp nào, thần thái của hắn có chút ngưng trệ, cho dù là bị Phi Tuyết (tuyết đang bay) bao vây thành một quả cầu tuyết đều không có phản ứng, nếu như bị người đi ngang qua nhìn thấy nhất định sẽ chấn động, tưởng là có người bị đông chết ở nơi này.
Một góc quả cầu có chút lõm xuống, lộ ra một mảnh bóng dáng quần áo màu xanh.
Mặt thiếu niên hướng về phía chân trời núi cao nối liền không ngớt, mặt hướng về những đám mây lơ lửng trên bầu trời, mặt hướng về nơi đóng băng vạn dặm, mặt hướng về chú chim tước không sợ Cuồng Phong ( đoạn này ta không hiểu lắm). Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng xuất hiện một đường cong tuyệt mỹ, giống như gợn nước tràn ra ở trên khuôn mặt bình tĩnh, trong đó có chút chua sót cùng bất đắc dĩ không hợp với lứa tuổi.
Tươi cười dần dần thu lại, thiếu niên tựa hồ cảm giác được cái gì liền ngồi xuống cũng không để ý đến hoàn cảnh, liền run lên đầu nhỏ bị đại tuyết bao trùm lấy, tứ chi cứng ngắc chờ cho tiết trời ấm lại một chút, liền cử động thân thể đứng lên.
Hắn không cao lắm, dáng người cũng rất thon dài, ở trong tuyết lớn phụ trợ lại có vẻ kiên cường mạnh mẽ, giống như một gốc cây ép mãi không ngã, như trúc xanh thẳng tắp đứng ở trên đỉnh vách núi đen, bỏ qua phần băng dư thừa trên mặt, hé ra gương mặt tuấn tú động lòng người ở trong thiên nhiên rộng lớn phơi bày không chút nghi ngờ, có lẽ là quá lạnh rồi, khuôn mặt đông lạnh cũng có chút đỏ lên, hắn cũng không có khí thế anh dũng lỗ mãng của nam tử, những đại hán cũng khó có thể đạt được khí tức kiên cường ẩn nhẫn, lạnh lùng nghiêm nghị đến từ khuôn mặt này, bởi vì bây giờ đôi mắt của hắn đã hoàn toàn bao trùm lên một tầng hàn băng lạnh lẽo.
Thiếu niên mặc thanh y đó tên là Vô Song, nàng họ gì đã không còn quan trọng, mấu chốt ở đây là tâm tình của nàng xác thực không phải rất tốt, đây là thật.
Từng bước một đi ở trên mặt tuyết, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Bộ mặt thanh tú của thiếu niên đã muốn không nhớ rõ mình làm sao để đến nơi đây, cũng không nhớ rõ mình là chết như thế nào đi, không biết linh hồn của mình như thế nào lại bị thổi đến khuếch đại thời không hồng câu, như thế nào lại bị đạp đến một mảnh đất nước xa lạ, hết thảy hết thảy đều bất khả tư nghị (khó mà tin nổi), nhưng là thật sự nàng làm được, hiện tại liền chân thật đứng ở chỗ này, nhìn lên Băng Tuyết Thành đầy gò đất băng, nơi đó có một khỏa Băng Tinh Thạch chói mắt, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống lóe lên không ngừng, giống như một ngọn đèn sáng chỉ đường cho những người qua đường, dẫn đường cho người đi lạc tìm về phương hướng.
Nhưng là ngọn đèn chỉ đường của nàng, lại đang ở nơi nào đây?
Vô Song vỗ vỗ đầu, không nghĩ ra, cũng không nguyện suy nghĩ.
Băng Tuyết Nhai (vách núi) cùng Băng Tuyết Thành khoảng cách đi đường cũng phải hơn nửa ngày, chờ Vô Song khi về đến nhà, đã muộn rồi.
Lần đầu tiên tỉnh lại là ở trong này, gian phòng nhỏ này thực vắng vẻ, chỉ có một cái tủ quần áo cũ kỹ, một cái bàn có diện tích không lớn, một cái ghế tre kết đầy mạng nhện, còn có một cái giường sưởi nhỏ hẹp ở góc phòng. Bất luận cái gì cũng biểu hiện ra tình huống của chủ nhân khi còn sống, cực kỳ giản dị.
Vô Song lắc đầu thở dài, nằm lăn lông lốc ở trên cái giường sưởi không rộng rãi lắm anhưng cũng rất sạch sẽ, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa như vì tương lai của chính mình muốn làm cái gì mà phát sầu. Thời gian không đợi ai, tại nơi cường giả là vua, người thua làm giặc lại càng phải như vậy, trong cái thế giới tràn ngập cạnh tranh này cũng không cho phép nàng bởi vì một chút viêc nhỏ này mà buông tha cho sự theo đuổi của mình, ba ngày trôi qua, cũng nên tỉnh lại đi.
Chuyện tình rơi xuống trên đầu mình mà không gánh vác, thì không ai giúp được ngươi, chỉ có bước đi bước đầu tiên, như vậy quảng đường còn lại sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Yếu tố bên ngoài mặc dù không thể bức bách thiếu niên đi vào khuôn khổ, nhưng là nàng cũng không muốn cả đời bị chôn vùi tại một cái nhà bằng đất này mà chậm rãi chết đi, cuộc sống có rất nhiều nhấp nhô, nhưng là trời cao lại cho thiếu niên một cái chuyện cười to lớn, nhưng chuyện cười này lại có trình độ không thể tưởng tượng được, cũng đủ có thể làm cho người ta vứt bỏ cái ý niệm muốn sống, nhưng mà nàng không có, nàng lựa chọn quang minh chính đại sống sót.
Ba ngày, đủ để thay đổi vận mệnh của một con người.
Vô Song mở choàng mắt, một tia ánh sáng tinh tế từ giữa chảy ra, trong nháy mắt nàng tựa hồ nghĩ thông suốt rất nhiều thứ.
Ba ngày hai đêm thời gian, đủ để cho một người thần trí hỗn loạn nghĩ thông rất nhiều chuyện, sa ngã như thế không có tác dụng, hăng hái mới là đường ra duy nhất. Vô Song híp mắt lại, trí nhớ quen thuộc trước kia đều hiện lên trong đầu, chủ nhân của thân thể này khi còn sống cũng không phải người tốt như vậy.
Chủ nhân thân thể tiền nhiệm họ Huyễn, tựa hồ là tên giống nhau, mới thúc đẩy Vô Song sau khi chết tìm được một bộ thân thể phế vật giống nhau. Yếu đuối vô năng, nhát gan sợ phiền phức chính là bản tính của thân thể này lúc sinh tiền (còn sống), nguyên bản đây nhất định là chuyện mà không ai có thể thay đổi được cái gì, nhưng mà một nữ tử hoàn toàn tương phản lại đến,thì tất cả đều có khả năng chuyển biến tốt.
Băng Tuyết Thành này là thành trấn nổi tiếng, trên bản đồ của Huyễn Linh Đại Lục còn chưa bằng kích thước của một con kiến, mà Huyễn Linh Đại Lục thuộc địa phương tên là Huyễn Linh Giới, toàn thể nằm ở phía Bắc Á Tư Thẻ đế quốc, ở trong bốn khu vực đại lục có vị trí thấp nhất, diện tích dân cư cực kỳ lớn, tài liệu vật phẩm thu thập cũng thập phần phong phú, có thể nói là một khối phong thuỷ bảo địa, nhưng ở bốn đại lục thì chỉ là một phần nhỏ bé.
Vô Song cũng từng tò mò qua, Huyễn thị gia tộc này ở trên đại lục có thể hô phong hoán vũ, con cháu cũng chắc chắn sẽ không suy tàn đến thế, bộ dạng này ghi rõ Huyễn thị Huyễn Vô Song lại lưu lạc đến nghèo túng như vậy, khi nàng trùng sinh cũng kế thừa hết thảy ký ức của nguyên chủ, biết được cũng không có xuất hiện nơi bị người hãm hại, chỉ có một khả năng duy nhất, chỉ có thời điểm được sinh ra thì bị gia tộc vứt bỏ, tùy ý nàng tự sinh tự diệt.
Nghĩ đến chỗ này,nhiệt độ trong ánh mắt mê người của Vô Song chợt biến mất, thân thể này thật ra chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, một con người có bao nhiêu máu lạnh mới có thể đem cốt nhục của chính mình vứt bỏ ở bên trong Băng Thiên Tuyết Địa, Huyễn Vô Song ban đầu là một ngốc tử không chỉ số thông minh, nếu không phải bị người ta xúm lại đánh chết có lẽ cả đời này đều điên điên khùng khùng mà sống tiếp, vĩnh viễn tự mình trông coi bí mật này, sinh hoạt trong không gian chính mình ảo tưởng ra.
Nữ phẫn nam trang có lẽ là bất đắc dĩ đi, một người thỉnh thoảng liền lọt vào tầm ngắm công kích hãm hại, cho dù là người ngu ngốc cũng sẽ theo bản năng nghĩ đến bảo vệ chính mình, nhưng vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Huyễn Vô Song chân chính, bốn ngày trước trong một lần bị đồng bọn hãm hại, đã chết ở trong Băng Chi Khê.
Hiện tại sau khi Vô Song đi tới cái thế giới giả tưởng này, cơ hồ là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trước kia một cuộc sống giàu có cũng đã không tồn tại, nay nàng, chẳng qua là một cái thiếu niên yếu đuối ngay cả cơm mới miễn cưỡng có thể ăn được mà thôi, người không có đồng nào, lại không có thế lực, như thế nào có thể không bị người khác bắt nạt? Thiếu niên từ giường sưởi ngồi dậy, giẫm chân nhảy đến mặt đất được gạch trải thành, sau khi hoạt động gân cốt một chút, mở cửa phòng hít thở sâu một hơi, đi ra ngoài.
Đi ở trên đường cái do Ngọc Thạch trải thành, Vô Song chỉ cảm thấy ánh mặt trời bỗng nhiên trở nên xinh đẹp, tựa hồ mâu thuẫn chặn ở trái tim chốc lát liền thoát ra hết, chuyện gì cũng đều trở nên tốt đẹp, trên đường người qua đường bước đi vô cùng quy củ, đang nhìn một thiếu niên giẫm chận tại chỗ bước đi ở trên đường cái, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền chấn động, cằm quả thực đều phải rớt xuống đất.
Tuấn lãng thiếu niên khoác áo bào màu xanh, lông mày cong cong, mặt không chút thay đổi, trên mặt được khảm hai tròng mắt giống như hai viên đá quý màu đen óng ánh, thần thái sáng láng. Hắn hướng về ánh mặt trời mà đứng, chỉ thấy nhất cử nhất động phảng phất hết thảy đều phong khinh vân đạm như vậy, gió nhẹ thổi bay sợi dây lụa trên tóc hắn, xen lẫn với những bông hoa tuyết bay phất phới, có vài cái rơi trên mái tóc dài đến eo của hắn, thêm một phần hơi thở trang nghiêm. Cả người tỏa mát ra nhiệt cùng lãnh, cá tính cùng sức sống (khúc này ta không biết phải dịch sao mới đúng a), chính là cái thiếu niên chỉ biết cười ngây ngô ngày xưa bọn họ nhìn thấy đúng là khác biệt một trời một vực.
Vô Song sải bước ở trên đường lớn trải Ngọc Thạch, không có gì có thể ngăn cản cước bộ cứng cỏi của hắn, mỗi lần bước đi bốn phía liền phát ra một trận sợ hãi than. Lông mày thiếu niên nhàn nhạt nhíu lại, tựa hồ có chút không quá cao hứng, ánh mắt hướng bốn phía quét một vòng, thấy thế đám người đều mở to hai mắt chạy đi, bóng dáng màu xanh dừng lại một chút, thiếu niên lúc này mới hơi thả lỏng lông mày, tiếp tục đi về trước.
Trên đường trừ bỏ người, cũng không có thiếu Pháp sư tùy thân mang theo ma thú tùy tùng, người người diễu võ dương oai bước đi, nghĩ rằng đi theo chủ nhân của mình là một chuyện cỡ nào quang vinh, sau khi nhìn thấy pháp sư cầm một cây ma trượng ở chỗ quẹo, liền ngay cả liếc nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Lục cấp Sơ giai ma thú Sâm Sâm Tuyết Lang, Tam cấp Sơ giai ma thú Huyền Vũ Tước, Nhất cấp Trung giai ma thú Cuông Thiết Bỉ Mông, cấp bậc càng cao thần thái liền càng sắc bén, cũng càng kiêu ngạo, dọc theo đường đi Vô Song xem hoa cả mắt.
Pháp sư hay là Triệu Hoán sư cùng Ma Pháp Sư đều cùng một loại, đồng thời có thể sử dụng kỹ năng ma pháp cùng lực lượng của khế ước ma thú, tổng thể mà nói pháp sư có khế ước ma thú so với kiếm sĩ thì lực công kích mạnh hơn rất nhiều, đây cũng là điểm trọng yếu mà đại bộ phận mọi người lựa chọn chức nghiệp pháp sư.
Hai loại chức nghiệp tiến giai đều giống nhau, tổng cộng là thập tam giai, mỗi một giai màu sắc đại biểu cũng không giống nhau, nhất giai cửu cấp ( mỗi giai có chín cấp bậc), cho dù chênh lệch một cấp cũng tạo ra sự khác biệt rất lớn, kiếm sĩ muốn đánh bại nhiều người mãnh mẽ hơn chính mình chính là chuyện đùa, đối lập với Pháp sư chỉ có thể thông qua ma thú khế ước cũng dùng đẳng cấp sức mãnh mà nhất quyết thắng bại.
Không cùng một loại, nhưng ma thú cũng phân chia cấp bậc, cụ thể bao gồm Sơ giai, Trung giai, Cao giai, Linh giai, Huyễn giai, Thiên giai, Thánh giai, Thần giai, Đế cấp, Siêu Cấp ma thú, mỗi tầng phân cửu cấp, ma thú có huyết thống cao quý có khả năng vừa ra đời chính là Cao giai ma thú, chủng tộc ma thú có bộ dạng con người chỉ số thông minh lại càng cao, cũng càng khó đối phó, so sánh như vậy, giá của ma thú bắt được khi bán đấu giá có thể nước lên thì thuyền lên.
Vô Song đi đến một chỗ trước cửa học viện, nhìn lên nóc nhà có bốn chữ mạ vàng thật to “ Pháp Sư học viện”, vừa định đi vào cửa, một trận kình phong liền truyền đến, bên cạnh sư tử bằng đá đột nhiên hiện ra cái bóng dáng màu xám, thần thái Vô Song rùng mình một cái (mình không hiểu a ), theo bản năng lui về phía sau vài bước, ở trong phạm vi duy trì an toàn, mới ngừng lại.
Thân phận đặc công khi còn sống vào lúc này phát huy tác dụng mấu chốt, bất quá bóng dáng mặc quần áo màu xám kia tựa hồ cũng không còn cái gì ác ý, chỉ là thời điểm khi nhìn thấy thiếu niên đột nhiên lui về phía sau không thể tránh khỏi ngẩn một chút,sau khi nhìn thấy Vô Song muốn vào đại môn của học viện, mạnh mẽ nhào đến, kêu lên: “Vô Song, đừng đi vào! Đám người Lý Liên kia đều đang ở bên trong, lập tức sẽ đi ra! Ngươi lúc này đi vào, không phải là muốn ăn đòn sao?”
Bóng dáng màu xám dừng lại, hé ra khuôn mặt anh tuấn không thể nói rõ, nhưng lại tràn ngập chính khí xuất hiện ở trước mặt Vô Song, nàng liếc mắt đánh giá người tới một cái, rất nhanh từ trong trí nhớ tìm được tin tức của người này.
Thiếu niên áo xám này tên là Liên Thành, là một trong những bằng hữu không nhiều lắm của Vô Song. Làm người chính trực, Huyễn Vô Song trước khi chết rất nhiều lần lọt vào ám hại đều là hắn chủ động tới hỗ trợ, có rất nhiều chuyện phiền phức ngay cả Vô Song cũng không giải quyết được, là một đồng bọn tốt, chỉ là tính cách có chút ngại ngùng, nhưng cũng đứng trước mặt nàng khắp nơi đều bao che khuyết điểm, biểu hiện vô cùng dũng cảm.
Đối với người bảo vệ mình ở thời khắc nguy nan, Vô Song từ trước đến nay đều dùng mỉm cười mà đáp lại, lúc này trong lòng bỗng dâng lên một cỗ lo lắng, vỗ vỗ bả vai Liên Thành, nói: “Yên tâm đi, ta đi vào một lát liền đi ra, sẽ không bị bọn họ phát hiện.”
Đối với đồng bọn, Vô Song chưa bao giờ thể hiện ra một mặt lãnh mạc (lạnh lùng
- đạm mạc), tương đối mà nói, chỉ cần là người nhìn thấy thuận mắt, nàng cũng sẽ không có nhiều địch ý, mà bằng hữu thì càng không cần phải nói.
Liên Thành trong miệng Lý Liên thật sự không phải là hạng người tốt gì, thậm chí ở trong cơm của Huyễn Vô Song hạ độc chuyện tình đều đã làm vài lần, thiếu niên gương mặt lạnh lùng trong mắt dần dần lộ ra một tia hung quang, phàm là thương tổn qua người của nàng, nhất định muốn trả giá đại giới không chỉ gấp mười lần!