Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

chương 5: sơ nhập tu tiên phái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đàm Phi tỉnh dậy từ rất sớm, bầu trời vẫn một mảng tối đen, tiếng Phi Chu xé gió 'U U' nghe khá nặng nề, thân thuyền được bao bọc bởi một tầng bạch quang mỏng manh ẩn hiện. Nó tự hiểu tầng bạch quang thần kỳ này là để bảo vệ khoang thuyền không bị gió thổi hoặc những tác động từ bên ngoài. Cạnh nó, Hoài Ngọc và Khánh Tiên vẫn ôm nhau thở đều, Điền Khởi Nguyên đã đổi chỗ với Phương Anh, lão ngồi tĩnh tọa nơi đuôi thuyền. Phương Anh đứng ở mũi thuyền cùng Nhã Kỳ, hai người đang to nhỏ với nhau chuyện gì đó.

Xác định không thể ngủ thêm nữa, Đàm Phi nhổm dậy đi về phía mạn thuyền đứng ngắm cảnh.

Phi Chu lao đi vun vút, bỏ lại phía sau những cụm mây trắng và một vài đỉnh núi cao chọc trời. Đàm miên man rơi vào trầm tư, qua những thông tin cóp nhặt được từ Phạm Nhã Kỳ, nó mường tượng ra được thế giới vô cùng rộng lớn, lớn hơn những gì nó tưởng. Việt Quốc quê hương nó chỉ là một quốc gia nhỏ bé trong hàng trăm quốc gia lớn nhỏ khác trên Già Thiên Đại Lục.

Thế giới nó đang sống được gọi là Vân Lam Giới, Vân Lam Giới bảy phần là đại dương, ba phần còn lại là các Đại Lục gồm; Già Thiên Đại Lục, Du Thiên Đại Lục, Cô Thiên Đại Lục và Sâm Lâm Nguyên Thủy. Tu tiên giả nói chung chỉ là một bộ phận nhỏ của toàn bộ nhân tộc sống trên các Đại Lục, họ là những người có thiên phú, trên người mang linh căn từ khi sinh ra. Riêng Sâm Lâm Nguyên Thủy là vùng đất do Yêu Thú làm bá chủ, nhân loại không được phép bước vào.

Già Thiên Đại Lục có rất nhiều môn phái và gia tộc tu tiên, đáng nói nhất là bảy đại môn phái lớn bao gồm:

Thiên Kiếm Môn.

Hãm Không Đảo.

Hàn San Tự.

Tử Huyền Môn.

Ngọc Hư Cung.

Phàm Nhân Tông.

Thiên Vân Cốc.

Thất đại môn phái này có lịch sử truyền thừa cả vạn năm, xuyên suốt chiều dài lịch sử minh tranh ám đấu, lúc thăng lúc trầm cho đến nay tạo thành thế cân bằng vi diệu trên đại lục. Họ chi phối gần như toàn bộ nguồn tài nguyên cung cấp cho cả đại lục.

Muốn bước chân vào tu tiên giới, tu tiên giả trên người phải mang linh căn. Mà linh căn không phải ai cũng có, đây là sự ưu ái của tạo hóa từ khi họ mới sinh ra. Có linh căn thì cơ thể và tinh hồn mới cảm thụ, giao hòa được với thiên nhiên, từ đó tu tiên giả sẽ điều động được sức mạnh của thiên nhiên phục vụ cho bản thân mình.

Tu tiên Vân Lam qua quá trình tu luyện sẽ phân ra nhiều cảnh giới khác nhau, càng lên cao thọ nguyên càng dài, sức mạnh càng khủng khiếp không thể tưởng tượng.

Đại cảnh giới đầu tiên được tu tiên giả gọi là:

“Linh Sư”

Trong đó có ba tiểu cảnh giới.

Tiểu Linh Sư.

Thượng Linh Sư.

Và Đại Linh Sư.

Đại cảnh giới thứ hai là

“Thiên Sư”

Thiên Sư cũng có ba tiểu cảnh giới:

Tiểu Thiên Sư.

Thượng Thiên Sư.

Và Đại Thiên Sư.

Khi bước chân vào hàng ngũ Thiên Sư, tu tiên giả đã chân chính tiến nhập vào hàng ngũ đại nhân vật của tu tiên giới, có thể hô phong hoán vũ, khai tông lập phái.

Đạt cảnh giới Đại Thiên Sư, tu tiên giả có thể ngưng ra Pháp Thân khổng lồ, xé rách không gian đi đến giới diện khác có dạng sống cao cấp hơn. Tuy nhiên, theo lịch sử ghi chép lại thì tu tiên Vân Lam chưa ai đạt đến cảnh giới này và làm được điều này. Vậy nên truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết.

Tiếng bước chân phía sau cắt ngang mạch suy nghĩ của Đàm Phi. Lý Khánh Tiên đến cạnh nó, hai tay bám vào mạn thuyền ngó nghiêng. Trời đã tờ mờ sáng, đứng trên phi chu nhìn xuống dưới thấy cảnh làng mạc, ruộng đồng bao la dần dần trôi xa khiến hai tiểu tử cảm thán. Khánh Tiên bỗng hỏi bâng quơ:

- Thấy câu chuyện về tu tiên giới của Nhã Kỳ tiểu muội thế nào? Đáng tin không?

Đàm Phi trả lời mơ hồ:

- Đệ không biết, nhưng đệ tin…!

- Ta cũng tin! - Trần Hoài Ngọc bỗng từ đằng sau chen vào.

Ba gã tiểu tử sau khi vượt qua hoạn nạn dường như rất ăn ý hòa hợp, cả ba đứng sánh vai bên mạn thuyền đàm luận khá sôi nổi, câu chuyện chỉ xoay quanh vấn đề tu tiên giới.

Điền Khởi Nguyên đình chỉ tĩnh tọa, lão từ đuôi thuyền đi đến chỗ ba tên tiểu tử, móc trong chiếc túi vải bên hông ra ba viên dược hoàn cỡ ngón tay cái đưa cho lũ trẻ:

- Ba vị tiểu hữu chắc đã đói!? Phục dụng tạm chút Lương Khô này cầm cự đi!

Đàm Phi nhận viên Lương Khô ngắm nhía, viên cầu có màu trắng ngà, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng như mùi gạo nếp. Nó tỏ ra hoài nghi, viên 'Lương Khô' nhỏ này thì thấm vào đâu so với nhu cầu cấp bách từ cái dạ dày đang sôi réo ục ục của nó. Không hẹn mà cả ba đều nhìn đan dược trên tay rồi nhìn mặt Điền Khởi Nguyên dò xét. Họ Điền cười phá lên phất phất tay ta chiều đừng quan tâm.

Đàm Phi thoáng lưỡng lự, nó bỏ tọt viên lương khô vào miệng nhai nát rồi nuốt thẳng xuống cổ họng. Nó thấy bụng ấm dần lên, thân thể sảng khoái vô cùng, cảm giác đói bụng triệt để tiêu tan, đồ của tiên gia quả thật thần kỳ. Trần Hoài Ngọc và Lý Khánh Tiên sau khi phục dụng Lương Khô cũng nhìn nhau với ánh mắt hân hoan. Hoài Ngọc cung kính:

- Đa tạ tiền bối…!

- Đa tạ Điền tiền bối!

...

Điền Khởi Nguyên xua tay đi về phía đầu mũi thuyền nói vọng lại:

- Còn khoảng gần hai canh giờ nữa là đến Ma Thiên Lãnh, địa bàn của Tử Huyền Môn, chư vị nên chuẩn bị cho tốt.

Đàm Phi thấy tâm trạng nao nao, qua những gì được mục kích, nó khao khát được bước chân vào thế giới của những người tu tiên này. Một lần bị Mặt Ngựa bắt đi mà không có lực phản kháng, một lần xém chút bị hắn lấy mạng và một lần suýt táng thân dưới móng vuốt dã thú, nó thấy mình thật nhỏ bé hệt như con kiến hôi để kẻ mạnh chà đạp. Chỉ có mạnh mẽ lên mới có thể tự bảo vệ bản thân và những người nó thương yêu. Dẫu vậy, qua câu chuyện tranh luận giữa Điền Khởi Nguyên với vị Phương Anh cô cô kia, nó lờ mờ hình dung được là tư chất của mình rất kém, khả năng được bái nhập làm môn hạ Tử Huyền Môn là không cao.

Thoáng chút ảo não, nhưng một ý niệm kiên định lóe lên trong đầu nó; Đây là cơ hội duy nhất, thấp kém thì sao chứ? Phế vật thì sao chứ? Đạo là con đường sáng mở ra bình đẳng với tất cả mọi người. Bằng mọi giá ta phải nắm lấy cơ hội này. Nó nhắm mắt lấy lại sự cân bằng tâm lý sau một khắc xao động rồi quay ra ngắm phong cảnh, đàm luận cùng với hai tiểu tử đồng hành.

Đến khoảng cuối giờ Thìn, Phi Chu giảm tốc độ, bay xuyên qua một đám mây lớn. Điền Khởi Nguyên phất tay giải khai màn sáng cấm chế bảo vệ phi chu, không khí mát lạnh ẩm ướt lùa vào từng thớ thịt đám trẻ khiến chúng phấn khích hò reo. Phi Chu thoát ra khỏi đám mây hơi nước, bỗng cảnh vật hùng vĩ mở ra trước mắt bọn trẻ làm chúng không khỏi ngỡ ngàng. Phía trước là khoảng không bao la đồi núi trập trùng xen kẽ rừng già xanh thẳm, thấp thoáng những thửa ruộng bậc thang trên sườn núi vàng óng tựa như ngọn Kim Sơn vậy. Xa xa là một dãy núi uốn lượn dài vô tận với rất nhiều đỉnh núi cao chót vót, tựa như những thanh kiếm khổng lồ đâm thẳng vào trong mây.

Mộc Thuyền bay đến gần dãy núi khổng lồ thì bất chợt Phạm Nhã Kỳ từ mũi thuyền chạy lại nhập bọn, nàng tỏ vẻ phấn khích chỉ tay về phía dãy núi giới thiệu:

- Dãy núi này là Ma Thiên Lãnh, khi ở nhà ta nghe tổ mẫu kể rằng đây là xác một con Cự Long bị chết từ thời Hồng Hoang.

Ba tiểu tử trợn mắt chả biết Hồng Hoang là thời nào, chúng chỉ biết gật đầu lia lịa.

Bay thêm một đoạn nữa, bất chợt phía chân trời lóe lên bảy điểm sáng rất nhanh hướng nơi này bắn tới. Phi Chu vẫn thủy chung một mực lao về phía trước, nhưng vận tốc đã giảm đi ba phần. Khi đám trẻ nhìn rõ được các điểm sáng, chúng mới vỡ lẽ đấy là bảy thân ảnh đang ngự kiếm phi hành theo đội hình mũi tên rất có trật tự (>). Đám người ngự phi kiếm cũng giảm tốc vòng ra sau thuyền gỗ rồi đổi hướng bay song song áp sát mạn thuyền.

Gã môn nhân dẫn đầu đội hình trạc tuổi, có khuôn mặt tuấn lãng, gã ngự trên phi kiếm màu lục chắp tay thi lễ về phía khoang thuyền:

- Đệ tử Thành Tú bái kiến nhị vị sư bá, cung nghênh nhị vị phản hồi tông môn!

Sáu người phía Thành Tú cũng thành thành thục thục cung kính chào hỏi.

Trên Phi Chu Điền Khởi Nguyên phất tay :

- Không cần đa lễ, sư điệt phải chăng đang làm nhiệm vụ tuần tra?

- Vâng thưa Điền sư bá, người có phân phó gì cho chúng đệ tử!? - Thành Tú vội đáp.

Điền Khởi Nguyên lắc đầu:

- Không có, chư vị cứ làm tiếp nhiệm vụ đi!

Thành Tú ôm quyền:

- Vậy chúng đệ tử xin cáo biệt nhị vị sư bá!

Gã ngoắc tay ra hiệu cho đám đệ tử phía sau ly khai, trước khi rời đi còn nhìn qua nhóm tiểu tử trên khoang thuyền nháy mắt cười tủm tỉm. Bảy đệ tử tuần tra ngự kiếm bay về hướng khác cho đến khi mất hút phía chân trời Nguyệt Anh mới buông lời:

- Tiểu tử này tư chất tốt, ta nhớ mười năm trước trong ‘Thiên Tinh Đại Hội’ xém chút nữa đã trở thành đệ tử hạch tâm bản môn rồi… Ài…! Chỉ thiếu chút may mắn nữa thôi!

Điền Khởi Nguyên cười cười:

- Thiên Tinh Đại Hội năm tổ chức một lần, hắn còn trẻ, cơ hội còn rất nhiều!

Mộc Thuyền bay thêm một lúc nữa thì giảm tốc độ, khung cảnh nơi đây khác biệt hoàn toàn so với lúc trước, Xa xa là đình đài lầu các mang dáng dấp cổ xưa ẩn hiện trong mây lành. Núi non, cây cối nhìn cũng lạ lẫm huyền ảo, thấp thoáng đâu đó một vài môn nhân ngự không bay qua bay lại, thật đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.

Phi Chu dừng lại trên một quảng trường bằng phẳng lát đá trắng, trước Đại Môn rất lớn được dựng lên bởi hai cột đá trắng khổng lồ cỡ năm người ôm, cột đá được chạm khắc họa tiết Long Phượng vô cùng sinh động và có thần. Khi đoàn người đã ổn định dưới mặt đất, bất chợt có ba vị môn nhân trẻ tuổi bước ra khỏi đại môn nghênh đón, gã dẫn đầu bước lên cung kính:

- Đệ tử Vương Bính cung nghênh nhị vị sư bá hồi môn!

Nguyệt Anh gật đầu với ba gã gác cửa, nàng phất tay một cái, Phi Chu to lớn là thế bỗng thu nhỏ lại rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng, bị nàng cất vào trong tay áo. Điền Khởi Nguyên không nhiều lời phân phó:

- Ta và Phương Anh Trưởng Lão có chuyện gấp cần thương nghị với trưởng môn, Vương sư điệt sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bốn vị tiểu hữu này... nhớ là phải hết sức chu đáo.

- Thưa rõ!

Còn chưa đợi Vương Bính trả lời, Điền Khởi Nguyên và Phương anh đã hóa thành hai vệt kinh hồng bay thẳng về phía ngọn chủ sơn lấp ló xa xa ẩn trong mây trắng, bao vải màu vàng mang thi thể Mặt Ngựa và ả phụ nhân cũng cực tốc bám sát thân thể Điền Khởi Nguyên.

Vương Bính nhìn theo đến khi hai vị sư bá mất dạng, gã quay sang dặn dò hai người còn lại rồi tế ra một chiếc mai rùa màu hắc lục rộng cỡ hai thước vuông lăng không bay lên mai rùa, gã phất tay bốc cả đám lên mai rùa cùng gã. Khi đám trẻ đã đứng ổn định trên mai rùa, Vương Bính dậm nhẹ chân một cái, mai rùa từ từ bay về phía trong nội môn Tử Huyền Môn.

Vương Bính sắp xếp cho đám trẻ ở tạm trong khách quán, trước khi rời đi gã còn dặn dò đám trẻ đủ thứ nội quy dành cho khách nhân khi đến đây.

Khách Quán Tử Huyền Môn rất rộng, được xây dựng trên một khoảng đất trống dưới chân núi với lối kiến trúc tương tự kiến trúc cổ của Việt Quốc với bố cục hài hòa tỉ mỉ, bao gồm hơn chục dãy nhà ngang xen kẽ vườn cây và ao nhỏ có cả giả sơn, mỗi dãy nhà ngang lại chia ra làm nhiều sương phòng nhỏ. Điểm lạ là nơi đây có rất nhiều tiểu tử tầm tuổi Đàm Phi, nam nữ đủ cả. Qua thám thính của Tần Hoài Ngọc, đám trẻ mới biết được là Tử Huyền Môn mười năm một lần Khai Môn tuyển trạch tân đệ tử, trùng hợp lũ trẻ lại đến đây theo một cách kỳ dị nên mới thấy cảnh đông đúc như vậy.

- Hết Chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio