Huyền Tẫn Bất Tử Cốc

chương 55: thông thiên thuyết ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước mặt Đàm Phi là một vòm động cực lớn, gã đang đứng trên bậc thang đá thoai thoải liên thông xuống phía dưới. Hắc Động sau lưng đã tiêu thất, chỉ còn trơ lại mặt đá nhẵn bóng như gương. Hít một hơi lấy khí thế, gã kiên định bước theo từng bậc đá lạnh lẽo tiến về phía trước.

Hang động tự nhiên rất lớn, những khối thạch nhũ tích tụ trên trần động phải lớn tương đương thân thể một con trâu đực. Bất chợt, trong bóng tối khuất sau những cột đá nhá lên hai quang điểm xanh lét, uy áp từ phía đó tỏa ra khiến Đàm lạnh hết sống lưng, là Yêu Thú cấp ba, nó đang ẩn trong bóng tối đánh giá gã. Vòng tay Thông Thiên sau khi tích huyết nhận chủ đã cắn chặt vào bắp tay gã, như thể nó chỉ là một hình xăm trang trí mà thôi. Chiếc vòng nháy sáng hai lần, Yêu Thú trong bóng tối cảm ứng được thứ ánh sáng yếu ớt từ kẻ thâm nhập thì bỏ đi luôn, hoặc giả nó sử dụng thuật ẩn nặc tiếp tục cảnh giới.

Chính giữa mật động là một bình đài hình tròn, bề mặt lít nhít trận văn, không khó để nhận ra đây là một tòa Truyền Tống Trận. Gã bước vào giữa loay hoay tìm nơi khảm Tinh Thạch, Thông Thiên Quyển lại sáng lên lần nữa, trận pháp rung nhẹ rồi phát sáng rực rỡ, sau hai nhịp thở thì thân ảnh Đàm Phi tiêu thất trong đó.

Gã xuất hiện trong một gian đại sảnh rộng rãi, Nguyệt Quang Thạch khảm đầy sảnh khiến không gian ở đây sáng tỏ như ban ngày. Giữa sảnh bày ra chiếc bàn tròn lớn, đã có sáu người an vị; Hai người gã từng tiếp xúc là Uyên Linh và Mẫn Xuân Cường đều nhìn gã mỉm cười. Bốn người còn lại gồm một Tiểu Thiên Sư và ba Đại Linh Sư, họ đưa ánh mắt dò xét từ đầu đến chân khiến thân thể gã mềm nhũn, những người này đều có một điểm chung, đó là ánh mắt sắc lạnh, tu vi sâu không lường được. Trấn Thần Thuật được gã vận dụng triệt để, tằng hắng một tiếng lấy giọng, gã cất tiếng khản đặc:

- Huyền Tử ra mắt các vị tiền bối!

Vị Tiểu Thiên Sư ngồi cạnh Uyên Linh còn khá trẻ, lại có khuôn mặt mỹ nam điển hình, làn da trắng như trứng gà bóc, nhìn vào sẽ nghĩ y là con nhà quyền quý thế gia vọng tộc quanh năm sống trong nhung lụa. Người này mỉm cười hòa ái với Đàm, y mở lời:

- Tiểu huynh đệ khỏi cần câu nệ! Tiếp Dẫn Sứ không phân biệt tu vi tuổi tác, xưng hô với nhau ‘Giáo Huynh’, ‘Giáo Đệ’ là được rồi.

Mẫn Xuân Cường ngồi kế lên tiếng giới thiệu:

- Giáo huynh đây là Khổng Tú, phó tổng quản Cô Thiên, kiêm nhiệm Đại Tư Tế Nam Giao Tộc.

Tiếp đến, Mẫn Xuân Cường giới thiệu tên và chức vụ từng người trong ba vị Đại Linh Sư. Tất cả họ đều có chức vị Tư Tế, là nhân sự dưới quyền Khổng Tú trong tộc Nam Giao.

Uyên Linh vẫn điểm nụ cười như câu dẫn nam nhân từ khi Đàm xuất hiện, lúc này nàng mới lên tiếng:

- Cũng nên giới thiệu đôi chút cho tiểu tử ngươi hiểu rõ hoàn cảnh. Đây chính là Trung Ương Cục Cô Thiên, hoặc có thể gọi là Tổng Đàn Cô Thiên, lực lượng nòng cốt bao gồm Tiếp Dẫn Sứ, kể cả Huyền Tử ngươi. Hiện tại, ngoài bảy người chúng ta, số còn lại đều có nhiệm vụ riêng mà vắng mặt. Một số nữa đang chưởng quản các đơn vị bí mật nằm rải rác trên Cô Thiên Đại Lục, sau này ngươi sẽ biết. Kể từ bốn ngàn năm trở lại đây, nội bộ Thông Thiên giáo đã bị chia rẽ sâu sắc do thiếu đi người lãnh đạo, chính xác là Phó Giáo Chủ tiền nhiệm và đương nhiệm đã kết minh cùng Ngọc Hư Cung, bản thân Già Thiên Đàn trở thành một chi bí mật của Ngọc Hư Cung. Bản Tọa cũng vì điều này mà từ bỏ vị trí chấp chưởng Già Thiên Đàn trở về Cô Thiên. Đại Tổng Quản Loạn Hải Đàn còn bệ rạc hơn, hiện đã biến Loạn Hải Đàn thành phường thổ phỉ đốn mạt. Tiếp Dẫn Sứ vì vậy mà lưu lạc không có ngày đoàn tụ. Tình cảnh Thông Thiên Giáo giờ đã là ba thế lực riêng rẽ, nước sông không phạm nước giếng. Đây là nỗi hổ thẹn của những giáo đồ chân chính, những người luôn hướng về một Thông Thiên Giáo thống nhất và mạnh mẽ.

Dừng lời, dường như Uyên Linh để cho nhân sự đương trường suy ngẫm về quá khứ hào hùng và tương lai ảm đạm. Nàng tiếp tục:

- Chính vì thời cuộc thay đổi, tôn chỉ của Trung Ương Cục Cô Thiên cũng phải thay đổi cho phù hợp. Đừng mơ tưởng đến những thứ viển vông xa vời như thời toàn thịnh, hiện chúng ta chỉ cố gắng đảm bảo lực lượng nòng cốt, thực hiện những nhiệm vụ sinh lợi để tiếp tục phát triển. Hi vọng một ngày nào đó, Đại Nguyên Lão xuất hiện và hiệu lệnh đủ Tiếp Dẫn Sứ quy về một mối, chỉ khi đó tương lai của Thông Thiên Giáo mới có thể sáng sủa lên được.

Đàm Phi tiếp thu phần hùng biện của Uyên Linh mà trong lòng thầm kêu khổ. Sơ bộ tình hình Thông Thiên Giáo hiện tại không ngờ lại phức tạp đến vậy. Nếu Phó Giáo Chủ đương nhiệm đã ngả về Ngọc Hư Cung, lại không có đủ thẩm quyền để hiệu lệnh cho Tiếp Dẫn Sứ quy về một mối, hai Đại Tổng Quản tại Cô Thiên và Loạn Hải Vực không phục tùng. Vậy, Thông Thiên Lệnh mà gã đang nắm giữ chắc chắn đại diện cho vị trí Đại Nguyên Lão. Vật này mà xuất thế, hẳn sẽ mang lại một trường phong ba. Tốt nhất là đem cất thật kĩ, mạng nhỏ mới là quan trọng. Thông Thiên mạt vận thì sao chứ? Nó vẫn tồn tại suốt bao năm cơ mà.

Uyên Linh phất tay, một họa quyển xuất hiện lơ lửng trên không. Họa quyển miêu tả chân chung một nam nhân trạc tứ tuần vô cùng sống động, hệt như như người sống vậy. Nam nhân vận Bạch Bào, râu ba chòm, để tóc xõa ngang lưng, dưới chân đạp đồ hình Thái Cực, trên đầu treo Tứ Linh Diệt Tiên Trận với bốn món Linh Bảo là Đao, Thương, Kiếm, Kích vờn quanh, phải nói khí thế thập phần phiêu diêu thoát tục. Người đàn ông trong họa quyển đương nhiên là Đại Giáo Chủ sáng giáo, Thông Thiên Chân Nhân Đàm Đình Thông.

Tiếng ‘lách cách’ lại vang lên, không phải cơ quan hay cấm chế nào đó hoạt động, âm thanh phát ra từ cả sáu nhân sự có mặt trong phòng, họ đứng cả dậy, chuyển trạng thái thành Tiếp Dẫn Thiết Giáp, ai nấy đều tỏ thái độ kính cẩn trước Họa Quyển. Đàm Phi cũng biết thức thời, ý niệm khẽ động, Thông Thiên Quyển nơi cánh tay lạch cạch hóa thành chiến giáp ôm kính người gã.

Uyên Linh gật đầu tán thưởng, nàng dõng dạc:

- Huyền Tử! Kể từ ngày hôm nay, ngươi chính thức trở thành Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ, thay mặt Giáo Chủ sáng giáo, thực hiện con đường tiếp dẫn sinh linh đến với sự tự do, đến với hạnh phúc vô cực. Ngươi có nguyện ý?

Đàm nghe vậy trong lòng thầm cười lạnh, không ‘nguyện ý’ có mà được với bà ta, gã đặt tay phải lên ngực bày tỏ sự cung kính:

- Thuộc hạ nguyện ý!

Một cuốn sách lớn bằng gỗ tán phát kim quang được Uyên Linh điều động bay đến trước mặt gã, thoáng đọc được dòng chữ ‘Thông Thiên Thuyết Ước’, còn chưa biết phải làm gì thì giọng nói ma mị từ Uyên Linh truyền tới:

- Tích huyết vào quyển sách và đặt tay lên đó!

Đàm Phi răm rắp làm theo, không có chút thái độ bất kính nào. Cuốn sách sau khi hấp thu giọt tinh huyết của gã thì càng phát sáng rực rỡ, từng đoàn linh văn truyền qua lòng bàn tay rồi chạy về não bộ gã, truyền tải một khối lượng rất lớn thông tin vào tâm trí gã.

Sau gần một khắc, quá trình truyền dữ liệu mới đình chỉ. Uyên Linh thu lại Họa Quyển cùng Thông Thiên Thuyết Ước, tất cả nhân sự đều tán đi trạng thái Thiết Giáp trở về vị trí. Khổng Tú ra hiệu cho Đàm Phi cùng ngồi vào bàn tròn:

- Huyền Tử đệ! Thông tin từ Thuyết Ước rất lớn, nó bao hàm hệ tư tưởng vô cùng thâm sâu ảo diệu, chúng ta vẫn thường gọi đây là Thông Thiên Kinh hoặc Thiên Đạo Kinh, tùy đệ diễn xướng theo tư duy của đệ. Cái này cần có thời gian lĩnh ngộ dần dần, ngộ tính càng cao thì khả năng đắc đạo càng lớn. Có hai từ dành cho đệ, đó là ‘Duyên’ và ‘Ngộ’, đệ hãy nhớ lấy.

Đàm Phi vẫn còn đang trong quá trình sắp xếp chỉnh lý thông tin, phải nói là nguồn dữ liệu gã vừa tiếp nhận quá lớn, não bộ gần ngư phải hoạt động hết công suất. Gã vội ôm quyền cảm tạ sau khi nghe những lời chỉ giáo của Khổng Tú.

Thông Thiên Thuyết Ước được chia thành hai phần đại cương; Phần thứ nhất là học thuyết và tư tưởng của Đàm Đình Thông về một xã hội hoàn mỹ, phần này mang nặng tính chính trị và quản lý hệ thống chính trị. Phần thứ hai là những bài kinh với câu cú lộn xộn trúc trắc, mới đọc thì không thể hiểu nổi, hoặc giả với tu vi và nhận thức của gã chưa đạt tầm để hiểu. Điều này Khổng Tú đã chỉ ra cho gã, chỉ khi nào gặp Duyên mới có thể Ngộ.

Uyên Linh tiếp tục với những cử chỉ vuốt tóc, chỉnh sửa nếp nhăn trang phục trước ngực rất là phong tình câu dẫn, nhưng đáp lại chỉ là những ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Dường như những nhân vật ở đây đã quá quen với hình ảnh này, hoặc định lực của họ cao đến đáng sợ. Nàng bắt đầu bàn về chính sự:

- Như quý vị đã biết, Thập Cường Đại Hội tại Bắc Côn Lăng Châu hai năm nữa sẽ diễn ra, đây là cơ hội tốt để chúng ta ra tay giải cứu một số giáo đồ tinh anh bị Liên Minh Bộ Tộc giam hãm, kế hoạch của bản tọa là như thế này…

Thấm thoát nửa năm trôi qua, số Pháp Khí trong danh sách mà tên Đội Trưởng An Ninh đưa cho Đàm Phi đã hoàn thành. Nhưng gã không có ngu gì mà mang đi giao nộp, cứ để đó đến hết kỳ hạn cũng được.

Nhân cơ hội nhàn rỗi, gã lấy ra Liệt Không Đao ngắm nghía. Mặc dù trình độ chế luyện Pháp Khí hiện tại không phải tồi, cũng vài lần ôm tâm tư sửa chữa chuôi Tàn Đao theo gã suốt chặng đường đã qua, nhưng quả thật đến giờ gã không thể nhận biết được đao này thuộc cấp độ nào, nói trắng ra là gã không đủ trình độ để sửa chữa nó. Tốt nhất đừng có tác động cái gì vào, để đến khi trình độ cao hơn một bậc rồi hẵng tính. Thân đao đen nhánh vẫn gây cho thị giác một huyễn tượng khó lý giải, hẳn bên trong còn ẩn dấu huyền cơ chờ gã khám phá.

Cất chuôi Tàn Đao vào giới chỉ, gã tiếp tục lấy ra Viên Bát Huyền Hoàng và Tiểu Ngân Chung thu được từ tên Miệng Cá Trê, hai món Pháp Khí này mang ra chiến đấu khẳng định rất hữu ích, chỉ là thời gian vừa qua gã quá ỉ lại vào Pháp Trận cũng như Thuật Pháp công kích nên không dùng tới chúng.

Tiểu Ngân Chung công kích âm ba khá giống với Độc Huyền Cầm của gã chế luyện, nhưng nhỏ và cơ động hơn nhiều. Những kiến thức về chức nghiệp Đả Thiết và ngón nghề học lỏm được từ Nguyễn Lương được gã đem ra vận dụng, Tiểu Chung cần được tinh luyện nâng cấp thêm, việc này nằm trong khả năng của gã.

Viên Bát Huyền Hoàng có cơ chế hoạt động phức tạp, nó là Pháp Khí mang tính chất phụ trợ, khả năng quán thâu Pháp Khí của đối phương tuy không mạnh mẽ, nhưng để đề phòng ám tiễn thì rất hữu hiệu. Gã cần nghiên cứu triệt để công năng này nhằm áp dụng cho dự án đã hoạch định sẵn trong đầu. Nếu thành công, gã lại có thêm thủ đoạn khi ứng chiến địch nhân.

Tâm cảnh chưa sẵn sàng cho việc tu luyện, Đàm Phi chủ đích ra ngoài thăm thú Nam Giao Đảo một vòng. Rời khỏi động phủ, tản bộ được một đoạn ngắn thì gặp được Phùng Dũng, người này vẫn đang làm tốt nhiệm vụ cảnh giới gã.

Phùng Dũng thấy Đàm Phi đi đến vội tỏ thái độ rất khiêm cung, phải gọi là quá khách khí:

- Huyền Tử đại nhân! Thuộc hạ có thể giúp gì ngài?

Có lẽ đã nắm rõ bối phận trong giáo của Đàm nên Phùng Dũng mới làm ra thái độ như vậy. Đàm Phi thì không quen với loại sủng ái phù phiếm mà tổ chức dành cho mình, gã xua tay:

- Phùng huynh đừng quá khách sáo, từ giờ cứ gọi tại hạ bằng Huyền Tử lão đệ là được rồi.

Phùng Dũng gật đầu đáp ứng:

- Vậy cũng được, Huyền Tử lão đệ!

- Phùng huynh! Nam Giao Đảo có phường thị hoặc khu trao đổi linh tài không? - Đàm hỏi.

Phùng Dũng xác nhận:

- Phường thị có, để tại hạ dẫn đường.

Hai người ngự khí phi hành một đoạn thời gian, lướt qua vài chục đảo lớn đảo nhỏ, Phùng Dũng cũng giải thích sơ qua một số địa danh đáng lưu tâm. Thì ra Nam Giao Tộc được chia làm hai khu vực, Phàm Nhân sống ở một khu tách biệt phía Bắc với vỏn vẹn hai đảo lớn và vài đảo nhỏ, phần còn lại đều được coi là cấm địa và chỉ có tu sĩ mới được lai vãng. Đảo lớn trung tâm có tên là Đồn Vân, đây là thực chất là một ngọn núi lửa siêu lớn đã ngừng hoạt động, đỉnh núi quanh năm phủ trong mây trắng và băng tuyết, cũng là nơi thiết hạ Tế Đàn của bản tộc, chuyên thực hiện các nghi lễ tâm linh của Nam Giao Tộc.

- Hết Chương -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio