Kẻ lạ mặt mới xuất hiện khiến tu sĩ toàn trường giật thót. Hồng Dinh và Bùi Đình Kỷ đều thể hiện ánh mắt phức tạp, lúc mới gặp gã này có tu vi Tiểu Linh Sư Viên Mãn, sau vài ngày bỗng xuất hiện ở đây với tu vi thê thảm chỉ cao hơn phàm nhân đôi chút, vậy chỉ có thể có một khả năng…
Hứa Hoài Ân cũng thể hiện tâm trạng khá phức tạp, tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra lịch lãm:
- Hóa ra là Huyền Tử Lão đệ…
Đàm Phi không để Hoài Ân nói hết câu, gã lạnh nhạt cắt lời:
- Ta vừa nghe thấy ngươi nhắc đến ‘Tà Giáo’? Nói lại một lần nữa xem nào?
Một tên Bạch Bì Tộc gầm lên giận dữ:
- Thằng ranh con phách lối, Tam Đoạn Ngưng Khí rắm chó cũng dám chất vấn Hứa đại nhân a…? Mi đến đây để tìm chết?
Hứa Hoài Ân phá lên cười hắc hắc:
- Hai tên này là người của Tà Giáo Thông Thiên, bị cả Cô Thiên Đại Lục tru diệt… Vi huynh đây chỉ là khuyên nhủ họ đi theo con đường sáng mà thôi…
Giọng lưỡi Hoài Ân nửa khách khí, nửa đùa cợt, bản thân hắn cũng chưa thể đoán định tiểu tử mặt sẹo là nhân vật như thế nào. Cách xử lý tình huống như vậy quả thực là rất hợp lý. Nhưng hắn không thể biết được ngày hôm nay đã vô tình đụng đến sát tinh, nói hay cỡ nào thì cũng bị đánh chết đương trường.
Đàm Phi nhếch môi cười lạnh:
- Hắc… Con đường sáng? Vậy cho loại ‘phản đồ’ nhà ngươi thấy con đường sáng nha!
Tiếng ‘lách cách’ phát ra từ thân thể Đàm Phi, toàn thân gã bỗng mọc ra một bộ chiến giáp đen tuyền đẹp đến hoàn mỹ. Sức mạnh bạo phát nhanh chóng khiến mọi đương sự há hốc mồm.
‘Ầm… Soẹt…’
Hắc ảnh của Đàm hóa thành vệt sáng trắng xám vẽ vào hư không một đường hôi tuyến, mới đó mà đã đứng ngay cạnh Hứa Hoài Ân.
Nhân thủ đưa ánh mắt về nơi này, chỉ thấy trên tay Đàm Phi đang cầm một trái tim hồng hào đang nhảy loạn, thân thể Hoài Ân vẫn đứng nghiêm trang, mắt mở to bình thản, ngực trái thủng một lỗ lớn nhìn được cả cảnh vật phía sau. Cơ bản là bị miểu sát mà không có cơ hội phản kháng.
Chưa dừng lại ở đó, tay gã phất lên, ba khỏa Hỏa Lôi Đạn bắn về ba tên Bạch Bì Tộc còn chưa hết kinh hoàng. Tiếng lửa cháy cùng lôi điện nổ ầm vang cả một vùng chiến địa. Tên thứ tư mới tế ra Pháp Khi Phòng Ngự đã thấy năm quang điểm hình ngôi sao năm cánh ụp lên đầu, hắn đã bị hãm vào Li Địa Diệm Quang Trận.
Hai tên Bạch Bì bị Hỏa Lôi Châu nổ cho tan tác, trọng thương rất nặng. Đình Kỷ và Hồng Dinh nhanh trí cùng lao lên đánh giết. Tên thứ ba tu vi cao hơn, hắn chật vật thoát khỏi Hỏa Lôi Châu, không nói câu nào vội tế ra Pháp Khí ngự không bỏ chạy.
‘Oàng…’
Vệt sáng xám trắng một lần nữa được tái hiện, xa xa văng vẳng tiếng hét thảm thiết, sau hai hơi thở Đàm Phi đã quay trở lại chiến địa, trên tay gã tung tẩy một túi trữ vật căng phồng.
Bùi Đình Kỷ và Hồng Dinh mặc dù còn có thương thế trong người nhưng vẫn dễ dàng diệt sát hai tên Bạch Bì trọng thương. Hai người quay trở lại trước mặt Đàm Phi quỳ một gối, tay phải đặt lên ngực cung kính:
- Chúng tiểu nhân có mắt như mù… cung nghênh Tiếp Dẫn Đại Nhân giá lâm…!
Đàm Phi phẩy tay miễn lễ, gã đảo mắt như ra hiệu cho hai người thu lại toàn bộ chiến lợi phẩm của Hoài Ân và hai tên kia. Tiếp đến, gã vội đi đến Li Địa Kết Giới rồi chui vào đó. Hai người Bùi, Hồng mặc dù đã ổn định tâm thần nhưng vẫn nhìn nhau với ánh mắt hoảng loạn. Thì ra gã ngố kia lại chính là Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ, chẳng biết là tu vi đang ở cảnh giới nào, nhưng cái cách mà gã ra tay nhanh gọn thật đúng là phong phạm của một tên cường giả đã kinh qua không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu.
Li Địa Diệm Quang Trận bị thu lại, Đàm Phi đứng cạnh cái xác tên Bạch Bì cuối cùng, tên này tựa như mới bị sưu hồn cho đến chết, gã ra lệnh:
- Tất cả quay trở lại Phiêu Miểu, nhanh còn kịp, ta e là mạng của Kinh Bộ khó mà bảo toàn.
Khí Cụ Phong Vân Hỏa Dực được tế ra. Đàm Phi không nói nhiều, gã bay đến, một tay túm lấy Bùi Đình Kỷ, một tay tóm eo Hồng Dinh, Phong Hỏa Dực chớp động hỏa quang xé không mà đi với tốc độ khủng khiếp, Thượng Linh Sư không thể phi hành nhanh như thế này được.
Mất hơn một ngày phi hành và phải thay tinh thạch cho khí cụ đến mười hai lần, cuối cùng thì Phiêu Miểu Thôn cũng hiện ra trong tầm mắt. Đàm cũng chẳng có cố kỵ điều gì, gã trực tiếp bay thẳng đến tòa trang viên lớn nhất trong Thôn.
Tiếng Pháp Khí va chạm chát chúa, một mình Kinh Bộ quần chiến với hai tên Thượng Linh Sư Bạch Bì Tộc, hắn đang thụ thương, sắp sửa vẫn lạc.
Khi cây Băng Thương trong suốt của đối thủ đâm tới, chỉ còn cách đầu Kinh Bộ chưa đầy gang tay. Bỗng một Hắc Thủ đen tuyền không biết từ đâu tóm lấy đầu thương, bóp nó nát thành bột phấn. Tên Bạch Bì Tộc còn đang chưa hiểu chuyện gì đã thấy một hắc thủ khác tóm lấy đầu mình, đồng thời nơi Đan Điền cảm giác tê lạnh, hắn chỉ biết đến có vậy, sau đó là hồn du địa phủ, chết oan ức không biết vì lý do gì.
Đàm Phi áp hắc thủ lên đầu cái xác tranh thủ Sưu Hồn, xong việc, gã bắn ra hỏa cầu thiêu đốt cỗ thi thể tàn khuyết thành tro bụi. Kinh Bộ, Đình Kỷ và Hồng Dinh đã diệt sát tên còn lại, vậy là trong hơn một ngày mà Bạch Bì Tộc đã mất đi sáu tên Thượng Linh Sư, nếu tên tộc trưởng mà biết được thế cuộc đảo chiều nhanh chóng đến như vậy, chắc hắn phải cắn lưỡi mà chết mất.
Hậu Đường trang viện, nơi nghiêm mật nhất Bí Điếm, cũng có thể gọi là Mật Sở chi nhánh Bắc Cực Đảo. Đàm Phi ngồi ghế chủ tọa, lúc này gã đã trở lại với dáng vẻ ngày thường, không có che dấu tu vi Thượng Linh Sư vốn có. Ấy vậy mà tất cả nhân sự đứng dưới đều cung kính, không rét mà run.
Đàm nhìn Kinh Bộ rồi nghiêm nghị:
- Ngươi là Kinh Bộ, phụ trách Mật Sở này?
Kinh bộ cung kính nhưng không xu nịnh:
- Vâng… thưa đại nhân!
- Báo cáo thiệt hại và tình hình chung. - Đàm nói tiếp.
Kinh Bộ lẩm nhẩm một hồi tựa như muốn sắp xếp câu cú cho chỉnh chu:
- Bẩm Tiếp Dẫn đại nhân, thiệt hại về nhân thủ không có, trừ tên phản đồ Hoài Ân. Thiệt hại về vật chất cũng không có, Bí Khố vẫn an toàn. Tình hình hiện tại chỉ đáng lo nhất có tên Khuông Cảnh tộc trưởng Bạch Bì. Hắn có tu vi Thượng Linh Sư Viên Mãn, coi như là kẻ mạnh nhất Bắc Cực Đảo này rồi. Hôm nay Bạch Bì mất đi năm gã Thượng Linh Sư, hiện trong tộc chỉ còn ba tên, tính cả Khuông Cảnh. Cũng do thằng họ Hứa trở giáo với chúng ta, rồi cả vùng Bắc Cực Đảo này kẻ nào cũng biết chúng ta là người của Thông Thiên Giáo, đây mới là vấn đề đáng lo ngại. Chắc chỉ vài ngày nữa, tu sĩ bản đảo sẽ bu kín Phiêu Miểu Thôn này thôi.
Dừng lời một nhịp, Kinh Bộ tiếp tục:
- Ài… cũng do vài năm trước, thượng cấp tại Bắc Côn Lăng Chi Bộ rút bớt năm người ở đây, dường như để tăng cường cho một chiến dịch quy mô nào đó… vậy nên Khuông Cảnh mới là ra điều manh động như thế này.
Đàm Phi xua tay:
- Ta vừa sưu hồn tên kia… sự việc chưa đi đến mức độ nghiêm trọng như vậy. Khuông Cảnh hắn có tính toán của hắn, không dễ gì mà chia sẻ thông tin cho những bộ tộc khác đâu. Chỉ cần giết người diệt khẩu là mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo… hắc…
Bùi Đình Kỷ đã chứng kiến khả năng giết người bá đạo của gã mặt sẹo, hắn còn đang rất bất an với mối giao dịch cách đây ít ngày, nhưng cũng không kìm nổi cảm xúc hưng phấn khi được diện kiến Thượng Cấp từ tổng bộ, hắn chen vào:
- Vậy… vậy Huyền Tử đại nhân đã tính đến việc diệt tộc…? Tộc Bạch Bì…
Kinh Bộ làm mặt cau có như quở trách Đình Kỷ, nhưng thẳm sâu trong lòng hắn cũng muốn điều này xảy ra. Hồng Dinh và Tô Như Nguyệt đứng cạnh nhau cùng đưa tay lên bụm miệng kinh hoảng, nhất là Hồng Dinh, khả năng này rất dễ trở thành hiện thực, với ai chứ với gã tiểu sát tinh mặt sẹo thì hoàn toàn có thể.
Đàm Phi ngồi đó nhăn nhở:
- Ta còn chưa đến cấp độ của một ma đầu hiếu sát như thế. Diệt đi ba tên tu sĩ còn lại của Bạch Bì Tộc là được rồi… Ài!
Cả Kinh Bộ và Đình Kỷ đều đồng thanh:
- Vậy cứ theo quyết định của đại nhân đi!
Hồng Dinh bỗng cất tiếng như giải tỏa trí tò mò:
- Huyền Tử đại nhân! Vậy chuyện Na Di Phù là thật hay giả?
Hỏi xong nàng ta đỏ mặt bẽn lẽn rất là đáng yêu. Đàm Phi cười như không phải cười:
- Là sự thật…! Ta thực hiện nhiệm vụ bí mật của Tổng Bộ, kết thúc nhiệm vụ phải chạm trán với lão quái Tiểu Thiên Sư, không có chương Na Di Phù cứu mạng thì không có mặt ở đây để nói chuyện với chư vị đâu.
Nhân sự đương trường đều câm lặng, Tiểu Thiên Sư là cái gì chứ? Một ánh mắt, một cái giơ tay nhấc chân của quái vật Thiên Sư là bọn hắn hồn du Địa Phủ rồi. Vậy mà gã kia nhắc tới Tiểu Thiên Sư cứ như là chuyện giỡn chơi vậy. Đúng là người của Tổng Bộ, kẻ nào kẻ đấy cũng bá đạo đến đáng sợ.
Phải năm năm nữa, khi mà Linh Chu vượt biển của Liên Minh cập cảng Phiêu Miểu để thu mua Linh Tài Địa Bảo, thông tin Bắc Côn Lăng bị đại náo mới đến được đây, vậy nên Đàm chỉ cười thầm trong bụng. Khi bước chân vào Thư Phòng thực hiện mối giao dịch, gã đã nhìn ra một vài ấn ký Bạch Cáp của Thông Thiên Giáo, chỉ người trong giáo mới hiểu được. Nhưng gã cũng không có đả động đến đám giáo đồ ở đây, việc trên người còn rất nhiều, làm gì có thời gian mà quản chúng. Nhưng vô tình bắt gặp Hứa Hoài Ân cõng rắn cắn gà nhà, mật sở gặp nguy hiểm, thậm chí có thể gặp thiệt hại triệt để về nhân sự, vậy nên gã mới ra tay lập lại trật tự. Bắc Cực Đảo không có Đại Linh Sư, vậy gã chẳng việc gì phải cố kỵ điều gì, nói chung là chả ngán một ai. Năm năm sau mới cần phải cẩn thận tính toán từng đường đi nước bước.
Đàm Phi đứng dậy, rời khỏi ghế, thân thể 'lách cách' phủ kín Hắc Thiết Giáp, gã trịnh trọng:
- Thay mặt tổng bộ Cô Thiên Đàn, bản tọa tuyên dương toàn bộ chư vị có mặt ở đây, công trạng sẽ được thượng cấp ban bố vào lần tiếp tế năm năm sau. Còn một việc nữa, đây là duyên kỳ ngộ, lấy tư cách cá nhân, bản tọa thân tặng các ngươi một số phần thưởng nho nhỏ, Kinh Tổng Quản sẽ thay mặt ta chia cho từng người.
Dứt lời, Đàm Phi đem một số Pháp Khí, Đan Dược chờ thanh lý ra chất một đống lên bàn. Đám Giáo Đồ lại bị một phen kinh hoảng mãi không thôi.
Tiếp đến, Đàm Phi lắc người, tiếng xương xẩu nổ 'lốp bốp' rợn hết da gà. Lúc này đây, gã đã biến thành Hứa Hoài Ân không sai biệt nửa điểm. Quả Thật Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp tiểu thành cũng quá bá đạo đi, mặc dù không thể bắt chước theo khí tức của họ Hứa, nhưng như thế này cũng đủ đánh lừa được khối người rồi.
Bất chợt Đàm Phi quay ra hỏi tên Râu Dê:
- Bùi đạo hữu! Thông tin về thứ kia liệu có chính xác?
Bùi Đình Kỷ ôm quyền:
- Tuyệt đối chính xác! Đại nhân ngài có cần bọn tại hạ tham gia cùng không?
Đàm Phi xua tay:
- Thôi khỏi, để ta tự thân! Sau đây bản tọa sẽ đi Bạch Bì Tộc, xong việc còn qua Băng Uyên một đoạn thời gian, chư vị ở lại củng cố Mật Sở cho tốt, rồi ta sẽ quay lại…
Còn không để đám giáo đồ có ý kiến gì, Đàm Phi vội vã rời khỏi Phiêu Miểu Thôn phi hành lên phía Đông Bắc, địa bàn của Bạch Bì Tộc.
- Hết Chương -