Đàm Phi thầm tính toán những công việc gã sắp thực hiện, đơn thương độc mã vẫn là lựa chọn số một. Gã lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Thanh Hà ngay lập tức:
- Tại hạ còn một số việc bên mình, rất tiếc không thể phụng bồi Hồ đạo hữu.
Hồ Thanh Hà tỏ ra tiếc nuối, nàng ta miễn cưỡng nói:
- Bí mật về động thiên ngươi nên giữ bí mật, chúng ta vô duyên với nó thì kẻ khác cũng đừng hòng chiếm tiện nghi.
Đàm gật đầu đồng ý:
- Đó là đương nhiên, cảm giác bị kẻ khác nẫng tay trên thực rất khó chịu mà. Đạo hữu yên tâm đi, bí mật này ta sẽ giữ cho ngươi.
Thanh Hà vậy mà cũng là kẻ quyết đoán, không nói nhiều, nàng ôm quyền:
- Vậy xin cáo từ ở đây!
Dứt lời, nàng tế ra Thiên Nga Vũ bay đi.
Đàm Phi nhìn theo bóng dáng nam nhân Hà Quốc Huy đến khi khuất bóng, gã đem hồ lô ra đớp một hơi hết ba điểm Không Gian Ánh Linh. Cơn thèm khát cắn nuốt Ánh Linh mỗi lúc một nhiều, dường như cứ cách một quãng thời gian là Quang Điểm lại tỏ ra đói khát và muốn hấp thụ thật nhiều điểm Ánh Linh kia. Giờ đây Đàm không thể phân định được là gã đang điều khiển Quang Điểm hay chính nó chi phối gã, cả hai gần như đã là một thể mất rồi. Gã cũng cần phải tính toán đến việc giải quyết dị trạng này, bởi Ánh Linh hiện trên người quá nhiều, cũng phải cất giữ lại để sau này còn sử dụng.
Động thiên kia vẫn ám ảnh trong đầu khó mà từ bỏ. Quả thực, nếu gã có quay lại giở hết thủ đoạn và bản lãnh ra thì cơ may đánh chết Cửu Đầu Văn Diêu kia cũng chỉ là năm thành, lại còn yêu pháp bá đạo tạo ra kết giới phong ấn tu sĩ, chưa chắc gã có thể phá giải. Tốt nhất là quên nó đi thôi, không thể miễn cưỡng thực hiện những việc mà mình không nắm chắc.
Tuy nhiên trong hiểm cảnh vừa trải qua, gã có một thu hoạch cực lớn, đó là sự phối kết hợp nhuần nhuyễn của Quang Điểm, Nhật Nguyệt Thần Mục và Tinh Vân Đại Pháp, thứ thuật pháp mới này tuy không thể công kích nhưng có khả năng phá đi cấm chế hoặc kết giới. Gã định bụng sau khi kết thúc Sơn Hải Chi Hạ, sẽ trở về động phủ mà hảo hảo nghiên cứu thêm. Khối Vẫn Tinh rởm vẫn nằm yên trong giới chỉ suốt mười năm qua, lại còn Liệt Không Đao ngay trên tay đây… Những bí ẩn bên trong chúng đang chờ đợi gã khám phá.
Đàm tế ra Liệt Không Đao ngự khí bay đi, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ám sát tu sĩ tam tông đối địch do Đỗ Sư Tổ giao phó.
…
Những ngày tiếp theo, Đàm Phi chăm chỉ tìm kiếm tu sĩ tam tông đối địch mà diệt đi, gã chỉ chọn nhóm hai tu sĩ kết đội mà ra tay hạ sát thủ. Thủ đoạn sát nhân cũng được tính toán kỹ lưỡng, đa phần là sử dụng Ly Địa Diệm Quang giam hãm một tên, dùng thế sét đánh trừ bỏ một tên trước. Hoặc cậy mạnh ném ra đến bốn cái Khôi Lỗi mà đồ sát, nói chung là chưa có kẻ nào thoát khỏi hắc thủ của gã.
Lượng tài nguyên thu về cũng thật kinh người, ngót nghét hai mươi tu sĩ vẫn lạc dưới tay gã, đủ loại thiên tài địa bảo, Không Gian Ánh Linh… Thân gia gã vốn đã phong phú giờ lại càng khủng bố dọa người hơn.
Ở trong một cái thế giới mà tài nguyên tu luyện hạn hẹp, bảo tàng, kiết giới hầu như đã bị các thế hệ tu sĩ đi trước vơ vét hết. Việc giết người đoạt bảo đương nhiên là cách làm giàu nhanh chóng nhất, càng dấn sâu vào tu tiên giới, gã càng nhìn ra được những mảng tối tăm ẩn sâu trong vẻ hào nhoáng của thế giới tu tiên này.
Ngày thứ mười hai.
Môn hạ đệ tử cả hai phe đối địch đã giảm đi đáng kể, Đàm Phi tìm kiếm đến nửa ngày mà không phát hiện ra tu sĩ nào. Bất chợt Pháp Bàn tông môn cung cấp có cảm ứng, gã đưa lên ngó qua, một chấm đỏ nhấp nháy, còn hiện cả tên của vị đồng môn gặp nguy hiểm. Đàm nhếch môi cười lạnh:
- Lão thiên thật khéo biết ghẹo người.
Gã vội ngự Liệt Không Đao cực tốc bay đi.
Phi hành gần đến nơi, bất giác gã chột dạ, cảm ứng được luồng khí tức quen thuộc của Tùng Vân, lại có thêm uy áp của tên tu sĩ ‘hèn mọn’. Thoáng lưỡng lự trong giây lát, gã thì thầm nói với chính mình:
- Sớm muộn rồi cũng phải đối mặt, chi bằng giải quyết sớm ở đây thôi.
Trên một bãi đất bị cày xới thê thảm, một cái tàn thi không trọn vẹn của môn hạ Phàm Nhân Tông nằm vắt vẻo trên phiến đá, cạnh đó là Dương Tiểu Thiên nằm thẳng cẳng úp mặt xuống đất, hai lỗ mũi thở phì phì hất tung đám bụi đất trước mũi. Tùng Vân oai phong lẫm lẫm một chân dẫm lên đầu Dương Tiểu Thiên, hai tay chắp sau đít rất có phong phạm. Phía sau Tùng Vân hai trượng là nam nhân ‘hèn mọn’ với bộ dáng khá tiêu sái thảnh thơi.
Tùng Vân ngẩng đầu lên trời, đôi mắt hắn trở nên dữ tợn, giọng nói băng lãnh đến rợn người:
- Một cái hạch tâm đệ tử mà chẳng khác gì phế vật, Tử Huyền Môn càng ngày càng thảm a. Cho ngươi cơ hội được sống, chỉ cần ngươi hét to một câu, ‘Tử Huyền Môn tất thảy đều là cứt chó’. Nói…
Dương Tiểu Thiên dường như đã sức cùng lực kiệt, hai lỗ mũi nở to thở như trâu, hắn cắn răng nói rõ ràng:
- Muốn chém muốn giết tùy ý ngươi, ta chỉ có thể nói được ‘Ngọc Hư là thứ cứt chó đê tiện’ mà thôi.
Tùng Vân giận tím mặt, hắn còn chưa có kịp làm ra động tĩnh gì, bỗng hèn mọn nhân hô hô lớn có người đến. Tùng Vân bắt đầu cảm ứng được khí tức quen thuộc, một cảm giác phẫn uất xen lẫn hoảng sợ xâm chiếm tâm hồn hắn, nó mạnh đến mức khiến hắn quên cả việc xử lý tên bất nam bất nữ dưới chân. Ảo cảnh chết đi sống lại trong trận pháp, rồi thảm trạng của Vô Tà hiện lên quanh quẩn trong đầu khiến hắn thống hận gã mặt sẹo đến cực điểm. Bước chân vào Sơn Hải Đồ là một mực tìm kiếm môn hạ Tử Huyền để trút giận.
Đàm Phi ngự đao bay đến, gã đánh giá toàn cảnh, loáng thoáng từ xa đã nghe thấy mẩu đối thoại của Tùng Vân và Tiểu Thiên. Mặc dù ở trong tông môn gã và tên bất nam bất nữ có hiềm khích, nhưng phải chứng kiến người ngoài hành hạ đồng môn, nhục mạ tông môn, dù cho định lực có tốt đến đâu cũng gây lên sự phản cảm, thậm chí là phẫn nộ. Đao vừa đến, Thụ Thiên Ấn đã đi trước một bước, hư ảnh ngũ long gào thét đánh thẳng xuống đầu Tung Vân.
Tùng Vân một lần khinh xuất đã chịu nhiều đau khổ, lần này hắn không có chủ quan, thân ảnh nhanh như cắt lùi lại phía sau, pháp khí phòng ngự tế ra trước ngực hộ chủ.
Thanh Lãng Cửu Thiên Lăng huyễn hóa ra rồng chín đầu quấn lấy thân thể Tiểu Thiên ném về phía sau, đẩy hắn ra khỏi tầm ảnh hưởng khi Đàm giao thủ. Đàm thu hồi Thụ Thiên ấn về huyền phù trên đầu, song mục nhìn xoáy vào mắt Tùng Vân lạnh lùng:
- Vũ nhục Tử Huyền Môn? Hắc… Không ngờ Ngọc Hư danh môn chính phái lại có hành vi đê tiện đáng khinh bỉ đến vậy.
Dường như tâm bệnh của Tùng Vân lại tái phát, mặc dù có trưởng bối đứng ngay phía sau chống lưng nhưng gã vẫn có cảm giác sợ hãi gã mặt sẹo trước mặt.
Nam nhân ‘hèn mọn’ đã nhìn ra điểm dị tâm này, hắn nhếch môi cười lạnh:
- Lên chiến với hắn đi thôi, có ta ở đây áp trận, còn kẻ nào dám phản kháng? Ngươi không vượt qua được cửa ải này, mãi mãi cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi.
Đàm không coi Tùng Vân vào đâu, nhân vật đứng sau hắn mới là mối quan ngại của gã. Kế sách đã định, giá như có thêm trợ thủ quấn lấy Tùng Vân, một mình gã sẽ chiến với tên hèn mọn kia một trận. Tên này gây cho gã một thứ uy áp đáng sợ, khẳng định tu sĩ phổ thông không phải đối thủ. Muốn trừ bỏ hắn, chắc chắn phải tung hết bản lãnh ra rồi. Mà bí mật trên người gã rất nhiều, không thể bày ra cho cả thiên hạ nhìn hết được.
Tùng Vân còn đang thầm tính toán kế sách đối chiêu cùng mặt sẹo, bất chợt xa xa xuất hiện vài quang điểm. Một đám đông đảo tu sĩ cùng ngự khí mà đến; Thành Tú, Lan Ngọc, Huệ Minh, Trần Hoài Ngọc, Lâm Tiểu Ngọc, Lý Khánh Tiên, Đinh Ngọc Diệp và hai nữ đệ tử Hãm Không Đảo đều có mặt. Đội hình này phải gọi là toàn trai tài gái sắc đẹp đến động lòng. Tùng Vân bản tính đa dâm, hắn mải nhìn đám nữ nhân mà quên cả chiến ý đối với Đàm Phi.
Đàm giơ tay cảnh báo:
- Chư vị hết sức cẩn thận, tên đứng sau Tùng Vân rất nguy hiểm, thứ này không phải dạng tu sĩ chúng ta có thể đối phó.
Trong khi tất cả còn tập trung đánh giá nam nhân hèn mọn, hắn lại ngửa cổ lên cười lớn:
- Haha… cũng tốt, cũng tốt. Đám tôm tép lại tập trung cả về đây, đỡ mất công ta phải đi tìm kiếm. Hôm nay, tại đây… là mồ chôn tập thể của các ngươi rồi.
Trong khi đám tu sĩ còn ngơ ngác, Hèn Mọn Nhân phất ống tay áo, ba đầu khôi lỗi hình dạng Kim Viên bay ra huyền phù trên không.
Lại có thêm tu sĩ đổ về đây xem nhiệt náo, một tốp ba tên Thiên Kiếm Môn, một tốp hai Thiên Vân và hai Ngọc Hư. Tu sĩ hai bên đứng vào thế đối lập, một tên Ngọc Hư mới đến điểm mặt Đàm Phi hét lớn:
- Mọi người, chú ý tên mặt sẹo Tử Huyền Môn kia, hắn đồ sát rất nhiều tu sĩ tam tông, tại hạ vì may mắn mới thoát khỏi bàn tay hắn. Thủ đoạn tên này rất bá đạo, lại ra tay tàn độc trảm tận sát tuyệt. nên đánh chết hắn trước tiên để bồi tội cho những người đồng môn đã vẫn lạc.
Đàm Phi chỉ cười lạnh, gã hướng về phía nam nhân hèn mọn cất lời:
- Vị đạo hữu kia dường như không phải tu sĩ thông thường, thấy Tùng Vân đối đáp với ngươi như bậc trưởng bối, mặc kệ ngươi có phải là một cái Đại Linh Sư trà trộn vào đây hay không. Có dám chiến với tiểu bối một trận?
Toàn trường im phăng phắc, mọi người đều đưa ánh mắt nghi kỵ cho nhau, kể cả bên phe Ngọc Hư, Thiên Kiếm.
Nam nhân hèn mọn thoáng biến sắc, mưu kế bàn định trong tông rất kín kẽ, bản thân hắn khi vào đây cũng không có làm ra điều gì thất thố. Không hiểu tại sao lại bị tiểu tử mặt sẹo kia nhìn ra chân tướng. Nếu chuyện này đồn đại ra ngoài, uy tín của Ngọc Hư Cung sẽ bị lung lay dữ dội, kể cả đồng minh cũng khinh bỉ, thậm chí là hủy bỏ kết minh. Tu sĩ vẫn lạc trong Sơn Hải Đồ là rất nhiều, biết đâu những vị lão tổ trụ cột thất tông lại cho rằng môn hạ đệ tử của họ vẫn lạc dưới tay hắn.
Trong khoảnh khắc hèn mọn nhân còn bối rối, bất ngờ Đàm Phi sử dụng Dạ Mị bắn vọt về phía Tùng Vân nhanh như thiểm điện, Liệt Không Đao và Thụ Thiên Ấn cùng lúc tấn công với khí thế dời non lấp bể. Hèn mọn nhân giật mình lao lên ứng cứu, nhưng đã chậm một bước. Năm khỏa Hỏa Lôi Đạn bay thẳng vào mặt hắn kích nổ, lôi điện và hỏa diễm sáng lòa chặn bước tiến của hắn lại.
Tùng Vân bị Mặt Sẹo công kích bất ngờ, hắn chỉ kịp di chuyển lùi lại sau tránh đòn, pháp khí phòng ngự trước ngực biến lớn tán phát linh quang, kịp thời cản được đòn đánh của Tàn Đao và Ngọc Ấn, nhưng cũng vì thế mà năng lực phòng ngự đại giảm. Còn chưa kịp lấy hơi, quyền đầu trong suốt như pha lê đã giáng xuống. Pháp khí phòng ngự đã suy yếu, nó chỉ như một vuông giấy mỏng bị Toái Giáp Công kích nát, lớp cương khí hộ thể cũng tan nát theo. Chỉ thấy Tùng Vân hét thảm, tinh huyết tuôn ra xối xả.
- Hết Chương -