Huyễn Thần

chương 57: chương 57 : nhất thời xúc động.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

HUYỄN THẦN

Tác giả: Vân Thiên Không

Chương : Nhất thời xúc động.

Dịch: tranbaolong

Biên dịch & biên tập: blackcat

Nguồn: tangthuvien

Tất cả mọi người đều có thể nghe được từ trong loại âm thanh đó, rõ ràng là chủ nhân của nó không cao hứng, hiện tại ai sẽ là người đắc tội hắn đây? Dù sao thì cũng chỉ là một căn nhà để ở bình thường mà thôi, căn bản không có giá trị gì, vì điều này mà đi đắc tội với một người rất có thể là một tử thần, không ai ngu đến mức dính vào, quan trọng nhất chính là, căn nhà kia căn bản là không có giá trị. (Thiếu một đoạn :) )

Khi người con gái xinh đẹp phục vụ tay mang cái khay nhỏ tiến tới thu tiền đấu giá, Lý Dật mới tỉnh táo trở lại từ trong oán hận, hắn chỉ với một lần kêu giá, đã mua được căn nhà mang ra đấu giá kia.

Nghi hoặc giao tiền, tiếp nhận lấy một văn bản do tài liệu đặc thù chế ra, mặt trên dùng một loại bột phấn đặc biệt viết rất nhiều chữ nhỏ ghi rõ là khế ước mua bán nhà, Lý Dật người không khỏi ngây người đi.

Kì thật lần này đến đây, Lý Dật không có nghĩ tới là sẽ mua cái gì, mới vừa rồi sở dĩ mở miệng đấu giá là bởi vì do hắn tức giận mà thôi. Cái gọi là người khinh người làm hắn tức muốn chết, thật sự đúng là như vậy, nhìn thiên hạ vung tiền như rác mà chính tài sản của hắn so với người ta cũng không bằng số tiền một lần mà thiên hạ nâng giá, cái này làm cho lòng kêu ngạo của hắn khi ngụ tại phòng dành cho tổng thống bị đánh tan đi, lúc này hắn nhận ra rằng mình vẫn chỉ là một tiểu tử nghèo mà thôi, còn thua sút người lắm, làm cho bản thân hắn không tự chủ được mà nổi lên lòng oán hận, oán hận gì đây? Không sai… Chính là oán hận bọn họ có quá nhiều tiền!

Ngơ ngác cầm trong tay khế ước mua bán nhà, hắn quay trở về phòng mình, A Lan Khắc Tư đã sớm ngủ rồi, bốn nàng con gái mỹ miểu kia cũng biến mất, chỉ còn một nàng ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy hắn tiến vào, vội vàng chồm người lên, hỏi xem hắn có cần nàng giúp gì không.

Lắc đầu từ chối, bởi vì mới vừa rồi trong khoảnh khắc mà đã chi ra nhiều tiền như vậy, ngay cả việc đã mua được cái gì có cái hình dạng gì hắn cũng không rõ, cho nên Lý Dật thấy tâm tình bản thân không tốt lắm, chỉ là ứng phó qua loa vài câu với nàng ta, sau đó hắn trực tiếp bước vào phòng ngủ.

Lẳng lặng nằm ở trên giường nhớ lại hành động của bản thân khi tự tung tự tác tại buổi đấu giá vừa rồi, Lý Dật không khỏi nở nụ cười khổ. Mặc dù đã mười tám mười chín tuổi rồi, nhưng hắn nghĩ hắn cũng thật trẻ con làm sao, cái loại dỗi hờn như vậy cùng với những chuyện suy nghĩ không tế nhị trong đầu khi nãy, hắn còn có thể nói gì đây? Chỉ trách bản thân mình mà thôi!

Hắn tiêu xài như vậy thật sự là nhiều lắm, đừng tưởng đơn giản rằng số tiền như vậy chỉ là kiếm trong một năm mà được, trên thực tế đây chính là do Tiểu Cường trong trọn một năm trời, chiến đấu không phân biệt ngày hay đêm mới kiếm được cho hắn, nếu như thay đổi là hắn, làm sao hắn có thể tìm ra bao nhiêu đó số ma thú trong rừng rậm kia? Sợ rằng mười Lý Dật cũng không bằng một Tiểu Cường nữa.

Sự thật đúng là như vậy, Tiểu Cường là thuộc về rừng già, tại sâu trong rừng rậm, với khứu giác siêu phàm của nó luôn có thể nhanh chóng tìm ra ma thú, sau đó phát động công kích. Quan trọng hơn là, Tiểu Cường không cần phải nghỉ ngơi, hay càng không cần phải ngủ để hồi phục sức, lý do là, chỉ cần hấp thu được đại não của động vật, tinh thần và sức lực nó rất nhanh chóng hồi phục trở lại.

Nhưng là hiện tại, do một phút xúc động nông nổi của Lý Dật, tất cả tiền bạc đều mang ra chi tiêu cả, sự cực khổ trong một năm của Tiểu Cường, hắn còn chưa nhắc tới một câu, hắn thật sự quá hỗn đãn!

Ai…

Thở ra một hơi thật dài, hiện tại cho dù có hối hận cũng đã muộn rồi, ngày mai hắn nghĩ rằng sẽ đi xem coi cái căn nhà mà hắn bỏ ra hai trăm hai mươi vạn kia để mua ra sao, coi xem có gì tốt để mà còn an ủi chút, nghĩ tới đây Lý Dật buông lỏng thần kinh, dần dần chìm vào trong mộng đẹp.

Sáng hôm sau Lý Dật cùng A Lan Khắc Tư đã sớm chuẩn bị rời đi, sau khi thu xếp mọi chuyện, hai người rời khỏi Mộng Huyễn tửu lầu. Khi bước khỏi cửa của tửu lâu, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại cái chỗ xa hoa và quý phái kia một lần, sau lần này… Chắc hắn cũng không dám tùy tiện mà ngụ tại nơi này nữa, chi phí ột đêm qua là rất lớn, sau khi thanh toán tất cả, giờ trong túi hắn chỉ còn lại có hai mươi vạn đồng, thiếu chút là trở lại kiếp không tiền như cách đây một năm, thật sự là khủng khiếp.

Lắc đầu không biết tại sao, trong đầu của hắn chợt xuất hiện một đôi mắt u oán, đó là do trước khi rời khỏi căn phòng kia, nữ tử xinh đẹp nhất trong nhóm chợt quét mắt nhìn hắn, hắn cũng không rõ tại sao nàng ấy nhìn hắn với ánh mắt như vậy, chẳng lẽ… Là hắn nhìn nhầm rồi chăng?

Trong lúc đang trầm tư nhớ lại, chợt nghe thanh âm của A Lan Khắc Tư vang lên bên tai: “Tiểu Dật, ta biết mình rất mạo muội, nhưng là… ngươi có thể hay không…”

Nghi hoặc quay đầu lại, khó hiểu nhìn A Lan Khắc Tư, hắn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì a! Không cần khách khí như vậy, có chuyện gì trong khả năng ta sẽ giúp, ngươi cứ nói!”

Nghe xong những lời của hắn, A Lan Khắc Tư lộ ra vẻ mặt rất bất ngờ, quanh co úp mở gần nửa ngày mới can đảm cắn răng mà hỏi Lý Dật: “Ta nghĩ… Ta nghĩ muốn mượn của ngươi ít tiền đi mua vũ khí, ngươi cũng biết đó, một mạo hiểm giả mà tay không vũ khí thì thật không thích hợp mấy!”

Ba!

Mạnh mẽ dùng tay vỗ vào trán mình một cái, hắn tự trách bản thân sao nhiều ngày trôi qua như vậy lại không nghĩ đến tình trạng của A Lan Khắc Tư? Một người thân đào vong, trên người khó có khả năng có tiền có bạc, ngày hôm qua lại để cho A Lan Khắc Tư rời đi thật không phải với hắn. Tâm tình của A Lan Khắc Tư hiện giờ ra sao? Không phải là sự bất đắc dĩ, với tính cách của mình, thật không dễ khi mà A Lan Khắc Tư mở miệng hỏi vay tiền hắn.

Tự trách nhìn A Lan Khắc Tư, tay thì cầm lấy tiền đưa ra, còn miệng thì chân thành nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta thật quá sơ ý, đây là mười thủy tinh tệ, ngươi hãy cầm tiêu tạm, ngươi cũng biết đó… ta hiện tại tổng cộng cũng còn có hai mươi thủy tinh tệ mà thôi!”

Cảm kích nhìn Lý Dật đứng đối diện mình, A Lan Khắc Tư đưa tay nhận lấy mười miếng thủy tinh tỏa ra ánh sáng lạn kia, chuyện tối hôm qua Lý Dật mua cái nhà hắn đã sớm nghe nói vào buổi sáng nay, hắn cũng biết Tiểu Dật hiện giờ không còn nhiều tiền, lại cho hắn mượn số tiền này, và thêm nữa một khi có chuyện gì hắn cũng không giúp Lý Dật được, hắn thật sự rất cảm kích!

Nhìn chầm chầm Tiểu Dật, A Lan Khắc Tư nội tâm đang diễn ra một trận phức tạp, mặc dù nói rằng cái mạng này trên cơ bản là thuộc về Lý Dật, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi hắn đi hoàn thành xong tâm nguyện của chính mình, cho nên truớc lúc trở về bên Lý Dật, tiền này Lý Dật cũng có thể không cho A Lan Khắc Tư mượn!

Cám ơn ngươi!

Thật lâu sau, A Lan Khắc Tư rốt cuộc nghẹn ngào nói ra hai chữ “cám ơn”, hắn phải thật sự cám ơn Lý Dật, vì truớc khi hoàn thành tâm nguyện mình, cái mạng hắn vẫn thuộc về hắn, nên hắn cảm thấy phải cảm tạ người đã trợ giúp hắn.

Nghĩ tới đây, A Lan Khắc Tư nói tiếp: “Ngươi ở nơi này chờ ta một chút, ta tiến tới cái quán bán vũ khí bên kia đường để sắm một cung tên, sau đó chúng ta có thể lên đường, ngươi yên tâm… Sẽ không mất nhiều thời gian!”

Nghe xong A Lan Khắc Tư nói, con mắt Lý Dật không khỏi sáng lên, là cung tên sao? Hắn nhớ lại cái bao để trên lưng Tiểu Cường kia dường như có một cây, chính là hoàng kim cung!

Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng mở miệng gọi to A Lan Khắc Tư lại, hưng phấn nói: “Ngươi chờ ta một chút, nói cung tên ta chợt nhớ, ta nhớ không lầm chỗ ta có một cây, ngươi chờ ta chút!”

Vừa nói chuyện, hắn nhanh chân phóng xuống bậc thang, chạy tới bên người Tiểu Cường, mở ra cái túi treo trên lưng nó, túm ra cái túi hình chữ nhật dài và lôi vật bên trong ra, không sai… đó chính là một thanh hoàng kim cung!

đọc truyện mới nhất tại .

Xoay người lại, nhẹ nhàng cầm cái túi da đang bọc lấy cây hoàng kim cung kia, giao cho A Lan Khắc Tư, hắn bình thản nói: “Chính là thanh trường cung này đây, ngươi xem nó có thể dùng được không?”

Nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Dật một cái, A Lan Khắc Tư đưa tay tiếp lấy túi da thú kia, sau một khắc… cả người A Lan Khắc Tư đột nhiên chấn động mạnh một cái, mắt như không thể tin nhìn vào cái túi da thú đang bao lấy thanh hoàng kim cung bên trong, mặc dù hắn chưa có mở túi ra, nhưng là hắn đã có thể cảm giác được một nguồn năng luợng phong hệ đang nhộn nhạo bên trong!

Hít sâu một hơi, A Lan Khắc Tư nhẹ nhàng nhấc tấm da thú lên, lập tức… Một thanh trường cung tinh xảo toàn thân vàng óng ánh, dưới ánh mặt trời tỏa ra kim quang lấp lánh, xuất hiện ngay trước mặt A Lan Khắc Tư!

Nhìn thanh trường cung đang trong tay mình, A Lan Khắc Tư không khỏi xúc động run rẩy một trận, nếu như hắn không có nhìn lầm thì có thể nói rằng, đây là một thanh ma pháp vũ khí đươc lưu truyền lại từ thời kì viễn cổ, nhất định là như vậy! Cách thức rèn luyện và thủ pháp tương khảm trên thân cung sớm đã thất truyền, thanh cung này tuyệt đối khó có khả năng là tác phẩm thuộc về thời đại hiện nay!

Sở dĩ hắn bị kích động như thế, cũng không đơn giản là do thanh cung có lai lịch xa xưa, quan trọng nhất chính là, đây là một thanh vũ khí thời viễn cổ do Tinh Linh tộc lưu lại, hơn nữa đây là một thanh cung biểu hiện cho sự cao quý, là vũ khí do Tinh Linh hoàng tộc sử dụng, là thanh vũ khí có thể phát huy Tinh Linh đặc điểm vô song!

Tinh Linh thời viễn cổ này, chính là tổ tiên của hai cộng đồng Ám Dạ Tinh Linh và Sâm Lâm Tinh Linh thời nay. Vào thời viễn cổ, chủng tộc Tinh Linh là vô cùng cường đại, không một ai nghĩ tới chuyện so tài bắn cung cùng người của Tinh Linh tộc, tuyệt đối không có, xạ thủ của Tinh Linh tộc là “thiên sinh xạ thủ”, không có sinh vật nào có thể thắng họ ở tài năng xạ tiễn này, tuyệt đối không!

--------------------------------------------------------------------------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio