Huyền Thiên Hồn Tôn

chương 1305: điếc không sợ súng (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà theo cấm chế trong Trấn Nguyên Thạch được cởi ra, từng đạo từng đạo ánh sáng mông lung từ phía trên kích bắn, tùy theo truyền ra còn có một luồng uy thế kinh người.

Lúc mới bắt đầu, thanh thế mà Trấn Nguyên Thạch oanh kích vách đá căn bản không sánh được Công Chủ Thanh lấy ra cổ chung, nhưng theo thời gian trôi qua, Trấn Nguyên Thạch thả ra uy lực càng lớn, đến cuối cùng, càng cùng cổ chung trong tay Công Chủ Thanh không phân cao thấp.

Mà để Diệp Huyền giật mình chính là, này còn không phải toàn bộ uy lực của Trấn Nguyên Thạch, bởi vì cấm chế trong Trấn Nguyên Thạch hắn vẫn không thể hoàn toàn mở ra, hiển nhiên hắn vẫn chưa triệt để thả ra uy lực của Trấn Nguyên Thạch này.

Huyền bảo cửu phẩm, Trấn Nguyên Thạch này tuyệt đối là Huyền bảo cửu phẩm.

Trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, tuy thần thức của hắn hiện nay khoảng chừng ở bát phẩm trung kỳ, nhưng lấy tu vi Luyện Hồn của hắn, căn bản không thể có bất kỳ Huyền bảo bát phẩm nào mà hắn không thể luyện hóa, bởi vậy Trấn Nguyên Thạch này tuyệt đối là Huyền bảo cửu phẩm.

Ánh mắt của Công Chủ Thanh phức tạp nhìn Diệp Huyền, nàng vốn nghĩ thiên phú của mình có thể xưng nghịch thiên, khó gặp địch thủ, nhưng nhìn thấy Diệp Huyền chỉ là Vũ Hoàng nhất trọng dĩ nhiên thả ra uy thế không kém mình chút nào, nội tâm của nàng nhất thời gặp trùng kích cực lớn.

Người này đến tột cùng là ai? Quả thực thật đáng sợ, coi như là thiên tài của những thế lực hàng đầu Huyền Vực kia nàng cũng đã gặp không ít, nhưng có thể so sánh với Diệp Huyền, lại hầu như một cái cũng không có.

Ầm!

Ở dưới Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh ra sức oanh kích, toàn bộ tế đàn trong khoảnh khắc rạn nứt ra, đung đưa kịch liệt, càng có đạo đạo Linh Tủy Dịch bốc hơi, từng tia Ma khí từ bên trong tản mát ra, điên cuồng bao phủ.

Ở ngoài tế đàn hạch tâm.

Vô số Vũ Hoàng mắt lộ ra ngơ ngác, chỉ nghe được một tiếng nổ vang cực lớn, tế đàn hạch tâm dĩ nhiên ầm ầm nổ tung, sau đó hai bóng người một nam một nữ từ bên trong bắn ra.

Nam tử kia, thân hình tuấn lãng, ánh mắt như điện, mái tóc màu đen bay múa đầy trời, phong độ phiên phiên.

Nữ tử bạch y tung bay, phiêu linh như lá rụng, thanh tân thoát tục, như tiên nữ trên chín tầng trời xuống thế gian, phảng phất như không phải đến từ nhân gian.

Hai người này cùng đi ra, liền như thần tiên quyến lữ, làm lòng người say.

- Là Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh.

- Còn có tiểu tử Vũ Vương kia, ồ, hắn dĩ nhiên đột phá Vũ Hoàng, sao có thể có chuyện đó.

Hết thảy Vũ Hoàng đều giật mình nhìn Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh từ trong tế đàn đi ra, hai mắt trừng tròn xoe, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

- Diệp thiếu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các ngươi làm sao đánh vỡ tế đàn này?

Đám người Tiêu Minh bay lượn đến, giật mình nói.

Phía sau Diệp Huyền, tế đàn bị đánh vỡ, phía dưới còn có Linh Tủy Dịch không ngừng bốc hơi, từng tia từng tia Ma khí từ bên trong tản mát ra, từ từ tràn ngập toàn bộ tế đàn.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Việc này sau này hãy nói, chư vị, trong tế đàn này có gì đó quái lạ, chư vị mau chóng rời khỏi nơi đây, không nên lưu lại.

Diệp Huyền rõ ràng cảm nhận được, sau khi những khí lưu màu đen này tản mát ra, liền bắt đầu thẩm thấu tiến vào trong thân thể những Vũ Hoàng ở đây.

- Tiểu tử này nói nhăng gì đấy.

- Linh Tủy Trì, là Linh Tủy Trì.

- Linh Tủy Dịch thật tinh khiết, nếu như có thể ở bên trong gột rửa một phen, tuyệt đối sẽ đối với nhục thân của ta có tăng lên cực lớn.

Dưới tế đàn bị đánh vỡ, còn có chút Linh Tủy Dịch lưu lại, ở đây không ít Vũ Hoàng cảm nhận được khí tức tinh khiết trong đó, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, dồn dập muốn nhảy vào trong Linh Tủy Trì.

Ầm!

Chỉ là không chờ bọn họ hạ xuống, cả người Công Chủ Thanh thả ra một luồng uy thế khủng bố, nhất thời đẩy lui các Vũ Hoàng trở lại.

- Chư vị, trong Linh Tủy Trì này có một loại Ma khí tà ác, có thể mê hoặc ý chí, khiến cho mình trở thành khôi lỗi, chư vị tuyệt đối không nên tiến vào bên trong.

Công Chủ Thanh lạnh lùng nói.

Các Vũ Hoàng truyền ra rối loạn tưng bừng, một tên Vũ Hoàng trong đó tức giận nói:

- Công Chủ Thanh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì, lẽ nào các ngươi hưởng dụng Linh Tủy Dịch xong, liền không cho phép chúng ta dùng sao?

- Phải, ngươi đường đường là Nguyệt Thần cung Thánh Nữ, địa vị cao thượng, có thể tiến vào trong tế đàn, chúng ta cũng không có tư cách nói cái gì, thế nhưng này còn lại một chút Linh Tủy Dịch, lẽ nào chúng ta muốn đi vào tu luyện còn không được sao? Mặc dù tế đàn là các ngươi đánh vỡ, nhưng Linh Tủy Trì cũng không phải của các ngươi.

- Làm người cũng không thể hẹp hòi như thế, đồ vật mình không muốn, lẽ nào ngay cả người khác cũng không thể dùng sao.

Ở dưới tiếng phẫn nộ của các võ giả kia, Vũ Hoàng còn lại bị Linh Tủy Dịch dụ hoặc cũng dồn dập hét lớn.

Công Chủ Thanh nhíu mày nói:

- Ta nói rồi, trong Linh Tủy Trì này nắm giữ Ma khí, các ngươi đi vào tuyệt đối sẽ bị xâm lấn, trở thành khôi lỗi, ta như vậy cũng là vì tốt cho các ngươi.

- Ha ha, quả thực là buồn cười, nếu như trong Linh Tủy Trì này thật sự có Ma khí, tại sao các ngươi không có chuyện gì?

Một tên Vũ Hoàng lập tức không tin quát lên.

- Không sai, coi như Công Chủ Thanh ngươi tu vi cao, có thể chống lại Ma khí xâm lấn, tên tiểu tử bên cạnh ngươi mới bát giai nhất trọng, làm sao cũng không có chuyện gì?

- Chỉ là muốn gạt chúng ta không vào mà thôi, Nguyệt Thần cung chính là thế lực đỉnh cấp của Huyền Vực, lẽ nào chính là lòng dạ như vậy sao.

Công Chủ Thanh nói, không chỉ không để bọn họ tin tưởng, trái lại để không ít võ giả mơ ước Linh Tủy Dịch phẫn nộ lên.

- Các ngươi...

Công Chủ Thanh tức giận đến xanh mặt, nửa ngày nói không ra lời, nàng không nghĩ tới mình lòng tốt, lại bị người khác hiểu lầm như thế, nàng rất ít ở Huyền Vực đi lại, vẫn là lần thứ nhất gặp phải chuyện như vậy.

Công Chủ Thanh còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Diệp Huyền ngăn cản.

- Vô dụng, những tên kia căn bản không nghe lọt bất luận người nào, ngươi dám ngăn trở bọn họ, ngay cả ngươi cũng dám giết.

Diệp Huyền cười gằn lắc đầu một cái, từ trong ánh mắt của những Vũ Hoàng đó, hắn nhìn thấy một loại thần sắc cực kỳ tham lam, Diệp Huyền quá lý giải những người này, cái gọi là người chết vì tiền chim chết vì ăn, đối mặt bảo vật như Linh Tủy Dịch, giờ khắc này những Vũ Hoàng kia căn bản nghe không vào bất luận ai khuyên, ai dám ngăn bọn họ, bọn họ liền dám giết ai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio