Cho nên nói, Duy Nhất Vũ Đế lấy ra Phá Hồn Phù, công hiệu nhất định là thật, coi như là Vũ Tu Thánh Địa thiết kế cái hố, vậy cũng chỉ là biết rõ Đấu Vũ Hội cùng Diệp Huyền xung đột, muốn từ bên Đấu Vũ Hội cướp đoạt càng nhiều tài vật mà thôi.
Nghĩ như vậy, Trác Nhất Phàm liền không còn bất kỳ do dự nào.
- Ta ra một trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, cộng thêm ba viên Tụ Khí đan cửu giai.
Hắn lạnh lùng nói, vừa mở miệng chính là giá cao.
- Cái gì? Một trăm Huyền Thạch cực phẩm?
- Trác Nhất Phàm này điên rồi sao, vừa lên liền mở giá cao như thế?
Toàn tràng trong nháy mắt ồ lên.
Đối với cường giả Vũ Đế mà nói, Huyền Thạch thượng phẩm là tiền lưu thông cơ bản nhất, trên người mọi người đều có một ít, thế nhưng Huyền Thạch cực phẩm không giống.
Huyền Thạch cực phẩm, coi như là ở trong một huyền mạch cỡ lớn, cũng chỉ có bộ phận chủ yếu nhất mới sản sinh, trong một viên Huyền Thạch cực phẩm ẩn chứa thiên địa Huyền khí, hầu như là gấp trăm lần một viên Huyền Thạch thượng phẩm, hơn nữa nồng độ càng tinh khiết, tạp chất càng ít, hấp thu hiệu quả cũng càng tốt hơn.
Không chút khách khí mà nói, chỉ luận nồng độ thiên địa Huyền khí, một viên Huyền Thạch cực phẩm hầu như chẳng khác nào một viên Tụ Khí đan bát giai.
Trác Nhất Phàm vừa lên, liền tăng bộ phận Huyền Thạch thượng phẩm lên tới Huyền Thạch cực phẩm, điều này làm cho tuyệt đại đa số tán tu ở đây đều cảm giác được áp lực cực lớn.
- Đấu Vũ Hội Trác hội trưởng ra giá một trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, cộng thêm ba viên Tụ Khí đan cửu giai, còn có người ra giá càng cao hơn không?
Duy Nhất Vũ Đế thấy thế đại hỉ, liền cao giọng nói
Trước một tên Vũ Đế Sinh Tử Điện ra giá lạnh lùng nói:
- Ta ra một trăm Huyền Thạch cực phẩm, ba vạn Huyền Thạch thượng phẩm, cộng thêm ba viên Tụ Khí đan cửu giai.
- Một trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, cộng thêm ba viên Tụ Khí đan cửu giai.
Trác Nhất Phàm một bước cũng không nhường.
Sinh Tử Điện Vũ Đế nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy giá cả vượt qua mình dự toán, cũng không tiếp tục tăng giá.
- Được, còn có người ra càng cao hơn không?
Duy Nhất Vũ Đế ngắm nhìn bốn phía.
Trác Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Duy Nhất huynh, giá tiền này của ta đã đủ cao, trao đổi đi.
Nói xong, hắn liền từ trên người lấy ra một không gian giới chỉ.
Diệp Huyền sầm mặt lại, ở trước lúc Trác Nhất Phàm sắp giao dịch, đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát:
- Chậm đã.
Hắn bước đi tới nói:
- Ba viên Phá Hồn Phù này ta muốn, một trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, cộng thêm bốn viên Tụ Khí đan cửu giai.
- Rầm!
Bốn phía lập tức sôi vọt, Diệp Huyền ra tay, hắn rốt cục ra tay rồi.
Trên thực tế từ lúc Duy Nhất Vũ Đế nói ra công hiệu của Phá Hồn Phù, mọi người ở đây đều đang đợi Diệp Huyền ra tay, tất cả mọi người rõ ràng, giả như Đấu Vũ Hội không có Phá Hồn Phù, như vậy Diệp Huyền dựa vào hồn lực xung kích đặc thù của mình còn có một chút hi vọng sống, chỉ khi nào Đấu Vũ Hội được ba viên Phá Hồn Phù, như vậy thời điểm hắn đối mặt Đấu Vũ Hội sẽ không có chút sức phản kháng nào.
Vì lẽ đó đổi làm bất luận người nào đứng ở vị trí của Diệp Huyền, cũng không thể để Trác Nhất Phàm giao dịch được ba viên Phá Hồn Phù kia.
Trác Nhất Phàm hơi thay đổi sắc mặt, hắn cũng đoán được Diệp Huyền có thể sẽ ra tay, nhưng Phá Hồn Phù này ngày hôm nay hắn là muốn định.
Hắn hừ lạnh nói:
- Hai trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, bốn viên Tụ Khí đan.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, trong đó có hung quang lấp lóe, cả giận nói:
- Hai trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, năm viên Tụ Khí đan.
Trác Nhất Phàm không chút do dự, tiếp tục nói:
- Ba trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, năm viên Tụ Khí đan.
- Rào!
Đoàn người lần thứ hai sôi trào lên, đều bị cái giá này kinh ngạc đến ngây người.
Diệp Huyền cũng cả kinh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, thấp giọng cùng Huyết Kiếm Vũ Đế còn có Hoàng Phủ Tú Minh nói gì đó, tựa hồ là tiền trên người không đủ.
Trác Nhất Phàm trào phúng cười lạnh nói:
- Diệp Huyền, nhanh như vậy liền không dám tăng giá? Ngươi có gan lại thêm a, Đấu Vũ Hội ta có tiền, sẽ sợ ngươi sao?
Diệp Huyền giận tím mặt, ánh mắt phát lạnh:
- Trác Nhất Phàm, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Tốt... Tốt... Ta ra bốn trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, cộng thêm tám viên Tụ Khí đan.
Hắn vừa thêm, liền bỏ thêm ba viên Tụ Khí đan, một trăm Huyền Thạch cực phẩm, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên không ngớt.
Trác Nhất Phàm hoàn toàn biến sắc, làm sao cũng không nghĩ tới Diệp Huyền lập tức bỏ thêm nhiều như vậy.
Tiểu tử này điên rồi sao.
Tuy Đấu Vũ Hội có tiền, nhưng không phải hắn một người làm chủ, giá cả vừa nãy đã tiếp cận điểm mấu chốt của hắn, nếu như tăng giá nữa, đối với hắn mà nói chính là một gánh nặng to lớn
Nhưng hắn nhìn đến vẻ mặt của Diệp Huyền sau khi nhìn thấy Phá Hồn Phù, trong lòng lần thứ hai hạ quyết tâm, vật này quyết không thể để Diệp Huyền mua lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trong lòng nhỏ máu nói:
- Năm trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, cộng thêm mười viên Tụ Khí đan. Diệp Huyền, ngươi có gan theo a!
Rầm!
Toàn trường sôi trào.
Khó mà tin nổi, giá trên trời, đây tuyệt đối là giá trên trời.
Trác Nhất Phàm cùng Diệp Huyền đều điên rồi!
Năm trăm Huyền Thạch cực phẩm, ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, còn có mười viên Tụ Khí đan, toàn bộ giá trị bản thân của một Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, cũng chưa chắc sẽ có nhiều như vậy!
Mà Phá Hồn Phù này coi như lại nghịch thiên, cũng không đến nỗi bán được giá cao như thế a? Mọi người trợn mắt ngoác mồm, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động.
Mọi người kinh ngạc thốt lên, nhưng nội tâm Trác Nhất Phàm cực kỳ căng thẳng, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, chỉ lo Diệp Huyền lại tăng giá.
Sắc mặt của Diệp Huyền tái xanh, ở dưới con mắt mọi người rốt cục vẫn không cam lòng ngồi xuống.
- Chúc mừng Trác huynh mua được ba viên Phá Hồn Phù này, tin tưởng có ba viên Phá Hồn Phù này, Trác huynh không cần tiếp tục phải sợ bất kỳ Luyện Hồn Sư nào đánh lén.
Trong lòng Duy Nhất Vũ Đế mừng như điên, đầy mặt mỉm cười, cùng Trác Nhất Phàm giao dịch.
Trong lòng của Trác Nhất Phàm giống như nhỏ máu lấy ra từng loại bảo vật, tuy hắn thắng, nhưng cảm thấy trong lòng tràn ngập phiền muộn, uất ức.