Huyền Thiên Hồn Tôn

chương 208: luyện dược sư cung đình (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn nghe ra đối phương hình như là con gái của một vị thân vương nào đó, là quận chúa của vương quốc, mặc dù Hoa La Huyên là luyện dược sư cung đình, nhưng luyện dược sư cung đình có rất nhiều, nếu như một tên thân vương muốn kiếm chuyện thì vẫn có chút phiền toái.

- Hoa hội trưởng, ở vương thành này ta cũng quen biết vài người, có cần ta đi tìm bọn họ không?

La Chiến cũng nói.

Lãnh Dĩnh Oánh cúi đầu:

- Hoa hội trưởng, lúc nãy đều tại ta không tốt, khi không lại cãi nhau với nàng ta, bất quá ta cũng có một vị bá bá ở vương thành, chắc cũng có thể giúp được một chút.

Lãnh Thiên là thành chủ Lam Nguyệt thành, Lãnh Dĩnh Oánh ở vương thành cũng có chút quan hệ.

- Ha ha ha.

Hoa La Huyên nghe xong thì liền bật cười:

- Huyền thiếu, các vị, ý tốt của các vị ta xin tâm lĩnh, chỉ là một quận chúa mà thôi, nếu như là lúc trước thì ta đúng là sẽ có chút phiền phức, nhưng bây giờ nhờ có Huyền thiếu chỉ điểm ít nhiều, ta đã không còn là Hoa La Huyên trước kia nữa, chỉ một tên thân vương không có gì đáng lo.

Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều không hiểu gì hết, chuyện đó thì liên quan gì tới Diệp Huyền? Chỉ có La Chiến nghe xong liền mỉm cười, sao gã lại không biết ý của Hoa La Huyên là gì cơ chứ.

Vương thành có rất nhiều lữ điếm, mọi người nhanh chóng tìm được chỗ, sau đó đi vào.

- Huyền thiếu, ta tới hiệp hội luyện dược sư để báo cáo trước đã, sau đó phải tới hoàng cung một chuyến, có chuyện gì thì ngươi có thể tới hiệp hội luyện dược sư vương thành tìm ta.

Hoa La Huyên sắp xếp xong thì rời khỏi lữ điếm.

Sau đó, La Chiến cũng rời khỏi lữ điếm, gã cũng có khá nhiều bằng hữu ở vương thành này, hôm nay đã trở về, đương nhiên phải đi chào hỏi một chút, hơn nữa lần này về vương thành, gã vẫn còn mục đích khác.

Ngay cả Lãnh Dĩnh Oánh cũng rời khỏi lữ điếm, tới vương thành rồi, nàng cũng phải đi bái phỏng một vị bá bá ở đây.

Trong lữ điếm chỉ còn lại ba người Diệp Huyền, Trần Tinh và Phượng Nhu Y.

Ngay lúc Diệp Huyền đóng cửa chuẩn bị tu luyện.

Cộc cộc cộc!

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.

- Phượng Nhu Y.

Mở cửa, Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc, người đứng ngoài cửa chính là Phượng Nhu Y.

Nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, dáng người uyển chuyển nóng bỏng, đặc biệt là mái tóc dài màu đỏ rực rũ ở sau lưng, có một loại cảm giác như hoả diễm đang lay động.

- Diệp Huyền, ta có thể vào được không?

Phượng Nhu Y cúi đầu hỏi.

Tính tình của nàng thực ra rất táo bạo nóng nảy, nhưng không biết tại sao, mỗi khi nàng nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng đều có cảm giác sợ hãi.

- Vào đi.

Diệp Huyền lách người tránh ra để cho Phượng Nhu Y đi vào.

Cách đó không xa, Trần Tinh hớn hở mở cửa ra, đang muốn đi tới phòng của Diệp Huyền trò chuyện thì vừa lúc nhìn thấy cảnh Phượng Nhu Y bước đi vào, hai mắt lập tức trừng lớn.

- Ôi trời ơi, Phượng Nhu Y cư nhiên vào phòng của Huyền thiếu, nhất định là có gian tình rồi.

- Chậc chậc, ta đã nói mà, lúc còn ở Tinh Huyền học viện hai người bọn họ cứ tẽn tò với nhau, hoá ra là đã sớm cấu kết với nhau.

- Ta biết thừa, trên đường đi, mọi người đều màn trời chiếu đất, Huyền thiếu và Phượng Nhu Y căn bản không có cơ hội thân mật với nhau, bây giờ Hoa hội trưởng và mấy người kia đều đi hết rồi, đúng là cơ hội tốt để bọn họ hẹn hò, củi khô bốc lửa, đây là tiết tấu chuẩn bị tạo ra sinh mệnh mới đây mà!

- Ai ya, thôi đi vậy, Trần gia tam thiếu ta tri kỷ nhường này, hôm nay không đi tìm Huyền thiếu nữa, tự mình tu luyện đi vậy.

Trần Tinh lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, đóng cửa phòng lại, liều mạng tu luyện.

- Diệp Huyền, cảm ơn ngươi.

Trong phòng, Phượng Nhu Y khẽ nói.

Cảm ơn ta? Diệp Huyền không hiểu gì hết.

- Nếu như không phải lúc trước ngươi đối luyện với ta, giúp ta đả thông đạo huyền mạch thứ bảy thì ta cũng không thể đột phá tới lĩnh vũ cảnh nhất trọng trở thành võ sĩ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi như vậy được, càng không thể trở thành một thành viên của Huyền Linh học viện được.

- Hoá ra là chuyện này.

Diệp Huyền cảm thấy không còn lời nào, chỉ thản nhiên nói:

- Không phải lúc trước ngươi đã cảm ơn rồi sao? Còn cho ta một viên ngưng huyền đan rồi, hơn nữa, lúc Vương Phi tìm ta kiếm chuyện ngươi cũng đứng ra nói chuyện giúp ta.

- Đấy là chuyện khác, lúc đó ta cảm ơn là vì ngươi giúp ta đột phá tới thất mạch, bây giờ ta cảm ơn là vì ngươi giúp ta có thể vào Huyền Linh học viện sớm một năm.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phượng Nhu Y, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên chút hứng thú tà ác, cười nói:

- Vậy ngươi muốn cảm ơn ta thế nào?

- A?

Phượng Nhu Y hơi giật mình, nàng chỉ muốn tới cảm ơn, còn chuyện cảm ơn thế nào thì vẫn chưa chuẩn bị gì hết.

Diệp Huyền trừng mắt, từ trên nhìn xuống Phượng Nhu Y, mắt sáng lên:

- Lẽ nào ngươi muốn lấy thân báo đáp sao? Khụ khụ, ta phải nói trước, ta không phải người tuỳ tiện đâu, chẳng qua, nếu như là Phượng Nhu Y thì ta sẽ cố mà nhận vậy.

Diệp Huyền ra vẻ cực kỳ vô tội.

- Cứ thoải mái mà tới đi, đúng rồi, nhớ dịu dàng với ta một chút!

- Ngươi… đi chết đi!

Phượng Nhu Y cầm một chén trà ném qua chỗ hắn, sau đó thở phì phì đẩy cửa đi ra.

Nhìn bóng lưng Phượng Nhu Y rời đi, Diệp Huyền cười ha ha, đôi lúc chọc ghẹo mấy tiểu cô nương thế này cũng có thể khiến tâm tình thoải mái.

Đóng cửa lại, Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên giường, bế quan tu luyện.

Gian phòng bên cạnh, Trần Tinh đang tu luyện đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt bỉ ổi thở dài than thở:

- Ai, Huyền thiếu không hổ là Huyền thiếu, có thể khiến cho Phượng Nhu Y kêu la tới mức này, đúng là quá cuồng bạo rồi. Lại nhớ tới mấy trăm cuốn hoa hoa công tử không sót quyển nào của ta, ba mươi sáu tư thế kinh điển không cái nào không biết, không cái nào không hiểu, chẳng biết phải chờ tới lúc nào mới có thể tự mình thể nghiệm đây.

Trần Tinh hơi ngẩng đầu, cằm đưa lên bốn mươi lăm độ nhìn về phía trước, thổn thức không thôi.

Ngay tại lúc mấy người Diệp Huyền nhắm mắt tu luyện thì ở bên trong một toà phủ đệ tráng lệ ở vương thành, khí thế cuồng táo đang ngưng tụ.

- Mông Nghị, ta muốn ngươi kể lại từ đầu chí cuối mọi chuyện cho ta biết, không được bỏ sót chỗ nào hết.

Một nam tử thân mặc hoàng bào, đầu đội tử quan, ngồi trên một chiếc ghế thái sư to lớn, ánh mắt âm lãnh, giống như hàn băng vạn năm không thay đổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio